ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song




Đèn hành lang lại chập chờn một cách kỳ lạ, khiến người ta đau mắt, Viên Nhất Kỳ vô thức đưa tay lên che mắt, đây là kết quả của bao lần cậu đứng dưới ánh đèn này chờ đợi trong ngày hôm nay.

"Nhìn ra được gì không?"

Viên Nhất Kỳ tựa nửa người lên khung cửa, nhìn Trương Hân đang cẩn thận nghiên cứu chiếc hộp đen trước mặt, giọng nói có chút lười biếng.

Trương Hân lắc lắc chiếc hộp, nghe thấy tiếng vật nặng va chạm bên trong, sau đó dùng tay cân đo trọng lượng của nó, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy một dải hình răng cửa ở trên cùng.

"Cái hộp này. . . em không muốn mở ra xem thử sao?"

Trương Hân quay mặt có dấu niêm phong hướng về phía của Viên Nhất Kỳ, đưa chiếc hộp qua, chỉ vào nó.

Viên Nhất Kỳ khẽ cau mày, đưa tay nhận lấy hộp, ngón tay mơn trớn giấy niêm phong có hình răng cửa, tuy rằng nhìn không rõ nhưng cảm giác gập ghềnh vẫn rất rõ ràng.

"Có quá nhiều chuyện xảy ra trước đó nên em không chú ý đến chiếc hộp này."

Viên Nhất Kỳ cũng lắc lắc chiếc hộp như Trương Hân, ngẩng đầu lên ngượng ngùng giải thích.

"Sao hai người lại ở đây?"

Tiếng đóng cửa và tiếng nói cùng lúc vang lên, Thẩm Mộng Dao xoa mái tóc có hơi rối của mình, như vừa mới tỉnh ngủ, đi ra từ 336.

Thấy hai người đứng trước cửa 342 đắm chìm trong chiếc hộp, không nhịn được mà đi đến hỏi.

"Sao chị không ngủ thêm?"

Viên Nhất Kỳ nghe tiếng quay đầu lại, thấy Thẩm Mộng Dao vẫn còn đang buồn ngủ đứng ở phía sau, đưa hộp cho Trương Hân cầm, xoay người chỉnh lại chiếc áo mà mình đã khoác lên người nàng khi nàng đang ngủ.

"Em vào phòng rồi sao?"

Thẩm Mộng Dao thuận thế đưa tay vào trong tay áo, như vậy thì áo khoác sẽ không rơi xuống, nhìn thấy chiếc hộp trong tay Trương Hân qua khoé mắt nên ngạc nhiên hỏi.

"Ừm. . . vừa mới ra ngoài 10 phút trước."

Viên Nhất Kỳ lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi gật đầu khẳng định.

"Vậy sao không gõ cửa?"

Cái nhíu mày của Thẩm Mộng Dao càng sâu thêm, không phải vì việc Viên Nhất Kỳ vào phòng mà không gõ cửa, mà là vì cửa phòng nàng rõ ràng đã khoá, sao cậu có thể vào được.

"Em có gõ, nhưng có lẽ chị đang ngủ nên không nghe được, cửa phòng không khoá, là Châu Thi Vũ mở."

Lời này vừa nghe còn nghĩ là đang chất vấn, Viên Nhất Kỳ vội vàng mở miệng giải thích, còn không ngần ngại khai ra người mà cậu cho là "đồng loã".

"Vậy có lẽ là chị nhớ nhầm. . ."

Thẩm Mộng Dao ngừng nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm một câu.

Hai người còn lại không nghe thấy, cũng không để ý, tiếp tục chủ đề vừa rồi. Từ lời nói của hai người, Thẩm Mộng Dao cũng hiểu được những điều cả hai đã phát hiện trong 10 phút.

"Hai người. . . đứng ở cửa nghiên cứu hết 10 phút, chỉ để nghiên cứu ra là cái hộp này có thể mở được à?"

Trong lời nói của Thẩm Mộng Dao có hàm chứa ý nghĩa, hai người cũng có thể hiểu đại khái, đây không phải đang nói chỉ số thông minh của cả hai có vấn đề sao, một cái hộp có thể mở mà cũng cần nghiên cứu hết 10 phút.

"Vậy chờ Trương Hân mở cửa cũng mất thời gian, tụi em còn trò chuyện một chút, trong khoảng thời gian đó còn chào hỏi Vương Dịch, nghiên cứu không phải là tất cả!"

Viên Nhất Kỳ có chút không phục, chứng minh cho Thẩm Mộng Dao thấy bằng việc kể lại hết toàn bộ quá trình mình đã trải qua kể từ khi bước ra khỏi 336 đến giờ.

"Được rồi! Mở hộp trước đi!"

Trương Hân không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng cản Viên Nhất Kỳ tiếp tục, hộp không nằm trong tay hai người làm cả hai đều quên chuyện chính.

Viên Nhất Kỳ cầm lấy chiếc hộp, từ từ xé lớp giấy niêm phong dọc theo mép dấu răng cưa. Hộp được làm từ bìa cứng, cũng không khó xé, giấy niêm phong nhanh chóng bị xé xuống, bìa cứng ở cả hai mặt bật lên, mở ra một khe hở nhỏ.

Mở nắp ra nhìn vào trong, trong hộp có gì vừa nhìn đã hiểu, nhưng từ biểu cảm của cả ba người khi nhìn thấy thứ đó có thể đoán được, thứ bên trong không đáp ứng được mong đợi của họ.

"Một quyển sách."

Trương Hân chỉ vào trong hộp, quyển sách nằm yên bên trong.

"Có thể thấy được."

Viên Nhất Kỳ nâng mắt nhìn lướt qua Trương Hân, sau đó tầm mắt dừng lại ở Thẩm Mộng Dao, cuối cùng xuống đến trong hộp, không nói một lời nào mà đóng nắp lại.

"Bị chơi đùa rồi sao?"

Vẻ mặt của Thẩm Mộng Dao đờ đẫn, hai tay vô lực dang ra, nàng đột nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần của mình đều kiệt quệ.

"Rất rõ ràng."

Hai người nhìn nhau, nhanh chóng đưa ra kết luận.

Tất cả những việc kỳ lạ xảy ra đêm nay có thể nói là không có manh mối, ngay cả chiếc hộp duy nhất có thể được xem là manh mối lại chỉ có một quyển sách chẳng ra gì bên trong.

Sự lo lắng sợ hãi cả đêm, nỗi sợ đối với điều mà mình không biết cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.

Viên Nhất Kỳ nản lòng ôm đầu ngồi xổm xuống, cậu có thể biết rõ đã xảy ra chuyện không thể giải thích được với mình, nhưng bây giờ manh mối duy nhất đã bị chặt đứt, bây giờ cậu chỉ cảm thấy cực kỳ vô lực.

"Là 《Quyển sách giải đáp cuộc sống》. . . đúng không?"

Im lặng đến có thể nghe được tiếng hít thở trên hành lang, giọng nói ôn hoà lạnh lùng như một tiếng sấm vang lên bên tai các nàng.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, có hai người lần lượt đi đến từ trong bóng tối, cho đến khi bước vào phạm vi của ánh đèn thì các nàng mới thấy rõ, là Nãi Bao đi ra từ 332.

Viên Nhất Kỳ một tay chống tường đứng dậy, Thẩm Mộng Dao vội vàng lấy quyển sách ra khỏi hộp để xác nhận, sau đó dừng lại khi Nãi Bao đứng trước mặt.

"Tụi chị cũng có nó."

Lưu Thù Hiền không lan man, trực tiếp trả lời câu hỏi trong lòng các nàng.

"Vậy quyển sách này có tác dụng gì?"

Thẩm Mộng Dao lật xem vài trang, đều là một số câu trần thuật đơn giản, một vài cái trong số đó giống như câu trả lời cho các câu hỏi hơn.

"Không phải trang đầu tiên có viết sao! Hướng dẫn sử dụng."

Viên Nhất Kỳ nghe vậy liền đưa đầu tiến đến, nhìn từ sau thì cậu gần như dán mặt vào mặt của Thẩm Mộng Dao.

"Hay là. . . thử xem sao?"

Hai người đọc hướng dẫn, nhìn nhau một cái, ăn ý tách ra. Thẩm Mộng Dao chắp hai tay trước ngực, trong lòng nghĩ đến một câu hỏi, rồi sau khoảng 10 giây, nàng hít sâu một hơi, mở mắt, mở sách ra.

Khung màu đen bên cạnh mép trang sách, bên trong là dòng chữ đen vàng, câu trả lời cũng không rắc rối, chỉ có bốn chữ đơn giản —— chờ đến bình minh.

"Chị hỏi gì vậy?"

Câu trả lời trong sách rất mơ hồ, nhưng ý nghĩa rất dễ hiểu, lúc này Viên Nhất Kỳ chỉ tò mò Thẩm Mộng Dao đã hỏi gì.

"Làm sao để giải quyết những việc kỳ lạ đã gặp?"

Nói như vậy thì, quyển sách giải đáp đã đưa ra một câu trả lời tương đối rõ ràng, ít nhất là nếu nó thực sự đáng tin. Những vấn đề này chỉ có thể được giải quyết vào sáng sớm ngày mai. Điều này làm Viên Nhất Kỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Nói tóm lại, quyển sách này thực sự có thể đưa ra câu trả lời, vậy chờ đến sáng rồi nói sau!"

Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa thuận tay đóng quyển sách trong tay Thẩm Mộng Dao lại, muốn xoay người chào tạm biệt Trương Hân, qua khoé mắt thì nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ vẫn luôn không nói gì ở phía sau Lưu Thù Hiền.

Vì nửa người nàng bị Lưu Thù Hiền che lại, mái tóc dài rũ xuống che mất nửa khuôn mặt, khiến người khác khó nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhưng Viên Nhất Kỳ luôn cảm thấy có một đôi mắt trong bóng tối đang nhìn thẳng vào cậu, khiến cậu không khỏi sợ hãi.

Lưu Thù Hiền chú ý đến ánh mắt của Viên Nhất Kỳ, gật đầu nhẹ với vẻ mặt bình tĩnh, sau đó di chuyển sang bên phải nửa bước, hoàn toàn che khuất Hồ Hiểu Tuệ ở phía sau, động tác này rất mượt mà, không giống như là cố ý.

Viên Nhất Kỳ không muốn truy cứu, dù sao cũng chỉ là nhìn lướt qua, cho là mình nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là một đôi mắt bình thường, vì ánh sáng có vấn đề mà thôi.

"Quyển sách này có thật hay không thì tạm thời để nó qua một bên đã."

Trương Hân vẫn luôn đứng sau cả hai, tựa người vào cửa 342, có lẽ là vì cảm thấy bản thân không chen vào được thế giới của hai người, cũng không muốn đến gần để xem, dù sao kết quả cuối cùng nghe thôi cũng được rồi.

"Đã biết, chị vào trong với Hứa Dương Ngọc Trác trước đi! Có gì tụi em sẽ liên lạc qua WeChat."

Viên Nhất Kỳ đẩy Trương Hân đang định đứng dậy để mở cửa, sau khi thấy cô đi vào trong rồi mới xoay người kéo Thẩm Mộng Dao đi về phía 336.

"Em không về phòng sao?"

Đi được nửa đường, Thẩm Mộng Dao nhẹ nhàng hất tay Viên Nhất Kỳ ra, đứng yên giữa hành lang, không di chuyển.

"Có quá nhiều việc lạ, cùng một chỗ thì tốt hơn."

Cậu tìm cho mình một lý do nghe có vẻ chính đáng để che giấu tư tâm rõ ràng của mình.

Bóng lưng cùng nhau đi về phía 336 của cả hai đều bị Trương Hân ở sau cánh cửa nhìn thấy, cô nhếch môi cười nhẹ, khoé mắt có hơi đỏ.

Chậm rãi trở lại giường, Trương Hân chỉnh lại góc chăn cho Hứa Dương Ngọc Trác, giường của Hứa Dương Ngọc Trác rất lộn xộn, Trương Hân giúp nàng gấp quần áo, sắp xếp lại tất cả. Cô ngồi trên mép giường, giờ này cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, cầm lấy laptop, ngồi ở một góc bắt đầu cắt video.

Vị trí của 327 ở ngay lối vào cầu thang, Lưu Thù Hiền cần phải đi vòng qua 342 để về phòng, cô một mạch kéo Hồ Hiểu Tuệ đi đến cuối hành lang.

Cuối cùng cũng đến trước cửa 327, Hồ HIểu Tuệ đưa tay ra nhẹ nhàng giữ Lưu Thù Hiền lại, dùng chút lực, kéo cô về phía mình.

"Sao vậy? Về phòng rồi, còn phải cho Noãn Bao, Tiểu Lang và Tiểu Tuế ăn nữa."

Lưu Thù Hiền xoay người lại mỉm cười với Hồ Hiểu Tuệ, sau đó vuốt tóc nàng.

"Lão Lưu. . ."

Hồ Hiểu Tuệ đột nhiên tiến đến gần, thêm vài cm nữa, chóp mũi hai người sẽ chạm nhau.

"Tay chị rất ấm, mũi của chị cắn lên chắc chắn cũng sẽ rất giòn."

Giọng điệu chậm rãi khiến Lưu Thù Hiền có hơi không quen, cô lùi về sau từng bước, tạo chút khoảng cách rồi nhéo nhéo hai má của Hồ Hiểu Tuệ.

"Đồ ngốc, tay và mũi thì liên quan gì nhau đâu."

Lưu Thù Hiền xoay người mở cửa trước rồi bật đèn, ánh sáng chói loá từ phòng hắt ra, bóng lưng cô kéo Hồ Hiểu Tuệ giống như cắt ra từ trong manga.

Kim đồng hồ chỉ đến 2 giờ sáng, tất cả mọi người sẽ chờ đợi sáng sớm trong buổi tối huyền bí này.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info