ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Những căn phòng ở hai bên hành lang lại như lúc ban đầu, thậm chí dây buộc tóc ở trước cửa 342 cũng không bị ai đụng vào. Đặt Đoàn Nghệ Tuyền đã ngất xuống dựa người vào cửa, con đường tiếp đến, bọn họ bước đi càng thêm ngẫu nhiên, không có mục đích.

Vài lần trước đó, bọn họ mở cửa với mục đích tìm được Đoàn Nghệ Tuyền, đồng thời cũng phát hiện một số điều mà lúc đầu mình không ngờ đến. Lúc đầu, mọi người đều cho rằng mỗi căn phòng mà bọn họ mở, hoặc là đúng, hoặc là sai, chỉ có 2 tùy chọn này. Nhưng lúc này lại có thêm một tùy chọn cho phòng trống, điều này vô tình làm tăng độ khó của trò chơi, có đôi khi, có quá nhiều lựa chọn không phải là một điều tốt.

Vì không thể xác định được cánh cửa nào sẽ được mở trong lần tiếp theo, Lưu Thù Hiền nghĩ đến việc hành động một mình, thử từng lần một, nói không chừng có thể khám phá ra quy tắc nào đó, nhưng độ nguy hiểm lại quá cao. Một khi đi nhầm phòng, thì thực sự là không rõ sống chết, nhưng không biết phải đi bao nhiêu lần nữa mới có thể đưa được người trong phòng ra ngoài.

Hành động theo nhóm đương nhiên có thể giải quyết một số vấn đề, nhưng nó cũng có mặt lợi và mặt hại, chưa kể đến Đoàn Nghệ Tuyền đã ngất đi cần có người bên cạnh, mang theo nàng chỉ làm chậm trễ tiến độ, hơn nữa hành động theo nhóm sẽ làm tăng nguy cơ bị bắt hết cùng một lúc.

"Bốn người đi cùng nhau thì chắc chắn là không được. Đi một mình sẽ chỉ nguy hiểm hơn. Vừa lúc chúng ta có bốn người, hai người đi cùng nhau, mỗi nhóm đi một lần, người ở lại thì chăm lo cho Đoàn Nghệ Tuyền."

Lưu Thù Hiền chưa bao giờ là người thích kéo dài việc lựa chọn, nếu cả hai phương pháp đều có lợi và hại, vậy chỉ có thể đưa ra cách trung bình nhất, vừa không toàn quân bị diệt, lại có thể quan tâm lẫn nhau.

"Em đồng ý! Em và Dao Dao đi trước, mọi người chăm lo cho Đoàn Nghệ Tuyền, dù có nghe thấy gì cũng đến đến tìm tụi em, dù gặp phải chuyện gì cũng phải chọn bảo vệ chính mình trước."

Viên Nhất Kỳ đứng dậy, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa ba người. Cậu tin tưởng Lưu Thù Hiền, vì vậy để Hứa Dương Ngọc Trác và Đoàn Nghệ Tuyền lại cho cô, còn cậu thì đi đánh trận đầu trước. Thật ra câu nhắc nhở cuối cùng chỉ là ẩn ý nói nếu bọn họ gặp phải tình huống ngoài ý muốn thì không cần cứu, chỉ cần lo cho chính mình là được.

"Mặc dù những cánh cửa được mở lần này sẽ là ngẫu hiển, nhưng có lẽ sẽ không phải là 330 nữa, nhưng trừ 330 ra thì còn rất nhiều phòng như vậy. Chị nghĩ có thể thử phòng 339 của Vương Dịch trước, 336 của Dao Dao, còn có 348 của em."

Lưu Thù Hiền cũng không nói lời can ngăn nào, mà cẩn thận phân tích tình huống trước mắt. Sau khi Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di vào 330, mấy lần bọn họ đi đều xuất hiện phòng trống mới, cũng có thể loại trừ những phòng đó, mặc dù những căn phòng đó có thể được làm mới, nhưng bọn họ cũng biết đó là những căn phòng trống, nên sẽ không có gì nguy hiểm.

Trong những căn phòng chưa được mở, trừ những căn phòng mà Lưu Thù Hiền đã nói ra thì còn có 327 của chính cô và 342 của Hứa Dương Ngọc Trác. Trong 5 căn phòng này, chắc chắn có một phòng là lối thoát hiểm đúng, nhưng điều này cũng có nghĩa là, có 4 căn phòng sai, và làm thế nào để tìm được đường sống trong chỗ chết sau khi vào nhầm phòng mới là điều quan trọng nhất mà bọn họ cần phải giải quyết.

"Chúng ta đi thử trước một lần đi. Dù sao nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng ta sẽ quay trở lại 342, chút nữa gặp lại."

Viên Nhất Kỳ nở nụ cười ảm đạm, trông có chút bất lực, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà xem như đã nhìn thấy hết sinh tử, có thể bình tĩnh tiếp nhận, những người bên cạnh lần lượt rời đi, cũng không biết khi nào sẽ đến phiên mình.

Thẩm Mộng Dao bên cạnh giữ nhẹ cánh tay cậu, cũng không nói gì thêm. Nàng có thể hiểu cảm xúc của Viên Nhất Kỳ, vì chính nàng cũng vậy. Trương Han có thể dùng tính mạng của mình để giao dịch, đổi lấy sự an toàn của Hứa Dương Ngọc Trác, vào thời khắc quan trọng nhất thì nàng cũng sẽ giống vậy, trong lòng đã sẵn sàng hy sinh, nhưng Viên Nhất Kỳ chưa bao giờ biết về điều đó, nàng cũng sẽ không nói ra.

Sau sự kiện vài năm trước, hai người là người xa lạ, lại vì sự kiện đêm qua mà lại đến với nhau. Nếu đều không buông bỏ được, vậy phải quý trọng cơ hội bên cạnh nhau hiếm có này, dù cho Viên Nhất Kỳ không nói đi thử trước, thì nàng cũng sẽ có quyết định này.

Viên Nhất Kỳ nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộng Dao, dùng tay trái nắm lấy cổ tay nàng, xoay người đi vào trong bóng tối trước mặt. Vì lần này không biết cánh cửa nào sẽ được mở, vậy chỉ có thể thử từng cái một. Nếu đến được phòng trống, nghĩa là tạm thời an toàn, nhưng nếu đến nhầm phòng, vậy thì không rõ hậu quả.

Trong bóng tối, hai người ăn ý phối hợp với nhau, Thẩm Mộng Dao phụ trách chỉ đường, Viên Nhất Kỳ phụ trách mở cửa. Mỗi lần xoay nắm cửa là như bước đến trước cổng địa ngục, mồ hôi thấm ướt quần áo làm nó dính lên trên lưng, hơi lạnh thấm vào trong xương tủy, như được thiết kế để tăng thêm không khí cho hoàn cảnh u ám này.

"Tiếp theo là phòng 336. Lần này chúng ta không mở phòng trống, nhưng lần này cửa phòng của Vương Dịch cũng không mở được, nếu dựa theo phân tích trước đó mà nói thì cửa 336 có khả năng sẽ mở, nhưng không thể xác định là đúng hay là sai."

Thẩm Mộng Dao ngăn Viên Nhất Kỳ đang muốn tiếp tục đi về phía trước, dừng chân trước cửa 336, trong môi trường tối thì nàng chỉ có thể mơ hồ phân biệt những con số trên cửa, không thể nhìn thấy gì khác.

"Không sao, cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chút nữa mở cửa, nếu có thể mở thì chúng ta cùng nhau lùi bước."

Gì mà cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, Viên Nhất Kỳ cảm thấy mình có khả năng siêu phạm là miệng quạ đen. Vừa nói xong, tay đã đặt lên tay nắm cửa, "cạch" một tiếng, cửa theo quán tính mà mở ra một chút, ánh sáng trong phòng tràn ra ngoài, tụ lại trong bóng tối bên ngoài.

Thẩm Mộng Dao hít sâu một hơi, như đã nói trước đó, nàng kéo góc áo Viên Nhất Kỳ, kéo cậu về phía sau, dựa lưng lên bức tường bên kia của hành lang, cố gắng ở càng xa cửa càng tốt.

"Có thể vào xem không?"

Chờ một hồi, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, Viên Nhất Kỳ ghé vào bên tai Thẩm Mộng Dao hỏi một câu.

"Chị cảm thấy chúng ta đã biết phòng lần này có thể mở là 336, vì vậy không cần phải mạo hiểm đi vào, hoặc. . ."

Thẩm Mộng Dao còn chưa nói xong thì cửa phòng vốn chỉ hé ra một chút đã từ từ mở rộng, cho đến khi mở hết ra, khung cảnh bên trong xuất hiện rõ ràng trước mắt, vẫn như lúc bọn họ rời đi, không có chỗ nào kỳ quái.

"Xem ra là không thể không vào rồi. . ."

Viên Nhất Kỳ nghiêng người nở nụ cười bất lực với Thẩm Mộng Dao, vốn nghĩ chỉ cần mở cửa là được, có vào hay không đều vẫn vậy, nhưng lúc này xem ra, người bị thay thế chắc chắn là có mục đích của mình, vậy nên dù mở ra phòng nào thì đều phải đi vào.

Thẩm Mộng Dao buông Viên Nhất Kỳ ra, lại đi về phía phòng trước, Viên Nhất Kỳ phản ứng lại muốn giữ chặt nàng, nhưng lại chỉ giữ được không khí. Cậu thấy Thẩm Mộng Dao vừa bước chân trước vào phòng thì cửa phòng đã đóng lại với tốc độ cực nhanh, không hề cho Viên Nhất Kỳ có cơ hội đi vào, trong chớp mắt chỉ còn lại bóng tối.

Viên Nhất Kỳ ngây người, sau khi phản ứng lại liền tiến đến điên cuồng gõ cửa, tiếng xoay nắm cửa vang lên trong hành lang vắng vẽ, dù biết cửa sẽ không mở ra nữa nhưng cậu vẫn dùng hết sức mình, thậm chí còn nâng chân muốn đá văng cửa phòng.

"Thẩm Mộng Dao! Đừng sợ, chờ em chạy thêm vài vòng, cửa phòng chắc chắn là sẽ mở, ở bên trong chờ em. . ."

Viên Nhất Kỳ áp người vào khe cửa, cố gắng để Thẩm Mộng Dao nghe được tiếng của mình, không chờ phản hồi đã liền vội vàng xoay người chạy vào trong bóng tối. Chỉ cần cậu đủ nhanh, thêm vài lần nữa, chắc chắn có thể giải cứu Thẩm Mộng Dao.

Lưu Thù Hiền đang ngồi ở góc bên cạnh cửa phòng của Viên Nhất Kỳ, cách vị trí của Hứa Dương Ngọc Trác và Đoàn Nghệ Tuyền một khoảng, nhưng ở đây có thể quan sáng động thái của cả hai bên bất cứ lúc nào, nếu có tình huống ngoài ý muốn thì có thể biết trước rồi chuẩn bị.

Viên Nhất Kỳ chạy ngang qua cô, cô không kịp phản ứng, vì tốc độ quá nhanh, cô thậm chí còn không rõ là ai, nhưng trong bóng tối, cánh cửa rung chuyển kịch liệt, còn có tiếng xoay tay nắm cửa, lúc đầu cô còn nghĩ là âm thanh do người bị thay thế tạo ra, nhưng sau khi lắng nghe cẩn thận mới nhận ra đây có lẽ là vì nhóm Viên Nhất Kỳ gặp phải chuyện gì đó. Nghĩ đến đây, cô ảo não đứng dậy, không chút suy nghĩ mà chạy về phía trước, thân ảnh tiến vào trong bóng tối.

Sau khi chạy hai lần liên tiếp, cuối cùng cô cũng dừng Viên Nhất Kỳ lại trước khi cậu tính mở cánh cửa tiếp theo, không nhìn thấy Thẩm Mộng Dao bên cạnh, cô cũng hiểu sơ được tình huống, không nói gì nhiều, cũng không hỏi gì, chị giúp Viên Nhất Kỳ cùng nhau mở cửa.

"Là phòng của ai?"

Lưu Thù Hiền đi mở cánh cửa ở đối diện Viên Nhất Kỳ, sau khi xoay tay nắm cửa 2 lần thì phát hiện mở không được, khi xoay người đi đến cánh cửa khác liền hỏi Viên Nhất Kỳ.

"336, em không kịp đi theo vào."

Viên Nhất Kỳ tự nhận trách nhiệm về mình theo thói quen, cho rằng mình di chuyển không đúng nhanh nên không theo vào kịp, nếu cậu không vươn tay ngăn Thẩm Mộng Dao và lãng phí vài giây kia, thì lúc này bên trong hẳn là hai người họ, như vậy thì ít nhất, cậu sẽ không ở bên ngoài lo lắng dày vò như vậy.

"Lần trước chúng ta chạy khoảng năm sáu lần, lần này chỉ là lần thứ ba, lại chạy thêm hai lần nữa xem."

Có Lưu Thù Hiền đi tìm cùng, Viên Nhất Kỳ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, không có sự điên cuồng của lúc đầu, lý trí bắt đầu chiếm ưu thế, Lưu Thù Hiền nói cũng có lý, biết đâu cả hai đánh bậy đánh bạ liền tìm được quy luật.

Hai lần liên tiếp đều là phòng trống, bọn họ nhanh chóng kết thúc chuyến thứ 5. So với lần trước, lần nay nhanh hơn nhiều, bọn họ không lo lắng có thể đến nhầm phòng, vì cả hai đều nhận định bây giờ Thẩm Mộng Dao đang ở nhầm phòng.

"Lần thứ 6, lần này hoặc lần sau, chắc hẳn sẽ là 336."

Lưu Thù Hiền chống eo thở, sau một hồi thì chỉ vào trong bóng tối, bóng tối vô biên mang đến cho người ta cảm giác áp bức cực lớn, Viên Nhất Kỳ đột nhiên cảm thấy có chút khó thở, chỉ có thể dựa vào tường, chống đỡ thân thể mình.

"Lần này có bao nhiêu phòng không mở?"

Khó thở, ngay cả nói chuyện cũng mất rất nhiều khí, Viên Nhất Kỳ hít một hơi sâu, im lặng nhìn về phía trước.

"Vị trí hiện tại của chúng ta có lẽ là ở 335 đối diện 336. Vừa rồi chị có mở, 336 mở không được, nghĩa là, chúng ta có lẽ phải đi thêm một lần nữa."

Như đã đoán trước được, Viên Nhất Kỳ nghe xong cũng không nói gì, chỉ giơ tay len vẫy vẫy với Lưu Thù Hiền, hít thở sau vài lần rồi liền bước về phía trước.

Còn chưa đi được hai bước, sau lưng có tiếng động, hai người giật mình, nhanh chóng áp lưng mình vào tường, mắt nhìn chằm chằm vào phía phát ra âm thanh.

Chỉ nhìn thấy một cánh cửa sau lưng đang từ từ mở ra, lộ ra ánh sáng, không nhìn thấy rõ số phòng nên cũng chỉ có thể đoán dựa trên vị trí, đó hẳn là phòng của Vương Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info