ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Quỷ dắt

SomeSadMem

Khi gặp phải nguy hiểm, con người sẽ phát huy một số tiềm năng mà bản thân không biết, khi đang chạy lên cầu thang, Tả Tịnh Viện và Dương Băng Di đều không biết một con người có thể chạy nhanh đến như vậy.

Ba nước cũng chỉ như hai bước, thậm chí còn bước một lượt ba bậc thang, nhưng toà nhà chỉ cao 3 tầng lầu này đã chạy 5 6 phút vẫn chưa đến nơi.

Đến cuối cùng, trước khi Dương Băng Di kiệt sức, cậu mới nhận ra có gì đó không đúng. Cậu đứng trước đầu cầu thang, thở hổn hển, như muốn cướp đoạt hết tất cả không khí xung quanh.

"Chúng ta đã chạy bao lâu rồi?"

Cậu vươn tay giữ lấy Tả Tịnh Viện đang muốn chạy tiếp về phía trước, im lặng nhìn số lầu ở trước mắt mình.

"Sao chị biết được, còn không nhanh chạy! ! !"

Tả Tịnh Viện cũng không nhận ra gì khác thường, em nghĩ Dương Băng Di chỉ chạy mệt, liền nắm lấy cánh tay cậu muốn tiếp tục.

"Chờ đã! Không đúng!"

Dương Băng Di khẽ hô một tiếng, lấy điện thoại ra xem thời gian, rồi lại nhìn số lầu, ngón tay run nhẹ chỉ về phía cánh cửa bên kia.

Tả Tịnh Viện nhìn heo hướng số lầu mà Dương Băng Di chỉ, tim vẫn còn đập mạnh nhưng em lại như mất đi cảm giác, máu như đông lại, em có hơi không tin vào được mắt mình.

"Đây là lầu 2."

Giọng nói của Tả Tịnh Viện run rẩy, âm lượng cũng rất thấp, như sợ bị ai nghe thấy, đôi tay đang ôm Đường Lỵ Giai cũng siết chặt lại một chút, chuẩn bị đối phó với chuyện có thể xảy ra bất kỳ lúc nào.

"Có lẽ chúng ta. . . bị quỷ dắt rồi. . ."

Ánh mắt của Dương Băng Di lướt qua Đường Lỵ Giai đang gục đầu, rồi nhìn thẳng vào Tả Tịnh Viện ở bên cạnh, bước chân chậm rãi đi đến vách tường, dán lưng vào tường.

"Vậy bây giờ. . . làm sao đây?"

Tả Tịnh Viện liên tục quan sát xung quanh, đi theo Dương Băng Di chậm rãi dán lưng lên vách tường, đặt Đường Lỵ Giai xuống ở nơi gần góc tường, còn bản thân thì trượt ngồi xuống chân tường, tay vẫn luôn ôm thắt lưng Đường Lỵ Giai.

"Bây giờ chúng ta không thể đi lên lầu ba, cũng không thể đi xuống lầu một, vậy nghĩa là ở lầu hai có lẽ sẽ có cửa thoát."

Đương Băng Di nói với âm lượng chỉ hai người có thể nghe được, còn về việc có cửa thoát hay không thì cậu cũng không dám đảm bảo, vì nơi này ngoại trừ một cánh cửa ra thì cũng chỉ có cầu thang.

"Chị xem thử."

Tả Tịnh Viện nghe vậy liền đứng lên, nương nhờ ánh đèn mỏng manh bắt đầu tìm kiếm khắp vách tường, mặc dù em không biết có thể tìm được cái gì.

Dương Băng Di nửa tựa người vào tường, suy nghĩ. Việc vận động mạnh trong thời gian dài vừa rồi làm cậu có hơi kiệt sức, cậu bắt đầu hồi tưởng lại những việc đã xảy ra sau khi bước ra khỏi cửa phòng của Đoàn Nghệ Tuyền.

Đầu tiên là thang máy, sau khi Tả Tịnh Viện đi thang máy xuống lầu, tháng máy nên ở lầu một. Nhưng khi cậu quay trở lại sau khi đóng cửa thì thang máy lại dừng ở lầu ba, tình huống như vậy xảy ra chỉ có thể có hai loại khả năng, có người ở lầu một dùng thang máy đi đến lầu 3, hoặc có người ở lầu 3 bấm thang máy muốn xuống lầu.

Nhưng khi cậu bấm thang máy, thang máy vẫn hiển thị đang ở lầu 3, vậy có thể nói không có ai xuống lầu, nói cách khác, có người từ lầu một lên lầu ba, mà khi ở dưới lầu ngoại trừ hai người họ ra thì không còn ai khác.

Điều ký quái nhất là ngay lúc này, khi ba người họ muốn lên lầu thì thang máy lại hiển thị ở lầu một, nghĩa là rất có khả năng, thứ kia không chỉ đi xuống lầu mà còn khoá cửa, điều này cũng giải thích được vì sao khi cậu đi khoá cửa thì cửa lại khoá.

Nghĩ đến đây thôi thì cả người Dương Băng Di đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cơn ớn lạnh cũng chạy dọc sống lưng đang dán sát vào tường, hình ảnh khuôn mặt cùng nụ cười quỷ dị mà mình đã thấy trong thang máy, nhớ kỹ lại thì hình như còn có chút quen mắt, nhưng biên độ cong lên của khoé miệng quá lớn, chiếm hơn một nửa khuôn mặt.

Vào ngay lúc này, tiếng rung trong chế độ im lặng của điện thoại vang lên trong hành lang yên tĩnh, Tả Tịnh Viện đứng ở một góc liếc mắt nhìn Dương Băng Di đang có chút tái nhợt, rồi lại cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại của mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Đường Lỵ Giai.

"Điện thoại của chị kêu, em chỉ xem thử giúp chị thôi."

Em ngồi xuống, lần mò trong túi của Đường Lỵ Giai một lúc, cuối cùng tìm được chiếc điện thoại còn đang rung của nàng bên túi quần bên phải, ghi chú người gọi là. . . Thuỵ Tử.

"Là Thuỵ Tử, em bắt máy giúp chị. . ."

Mặc dù biết giờ phút này Đường Lỵ Giai sẽ không trả lời mình nhưng Tả Tịnh Viện vẫn giải thích với nàng một cách rất nghiêm túc, vì em không muốn Đường Lỵ Giai có hiểu lầm gì với mình sau khi tỉnh lại.

Ngón tay lướt trên màn hình, Tả Tịnh Viện nhấn nút chấp nhận, bản thân cò chưa mở miệng thì bên kia đã lên tiếng.

"Liga, tụi chị cũng nhận được quyển sách mà em đã nói, chị để Dương Viện Viện xuống lấy chuyển phát, lúc gọi cho số điện thoại của shipper thì người bắt máy là Dương Khả Lộ, chuyện này rất kỳ quái! Đúng như em đã nói, gọi điện thoại đến thì chị là người bắt máy. . . . . . Alo? Liga. . . . . . Em có đang nghe không?. . . Alo?. . . . . ."

Điện thoại trượt dần ra khỏi tay của Tả Tịnh Viện, âm thanh giòn giã lúc rơi xuống đất đánh thức Dương Băng Di đang ngây người, nhưng lại đưa Tả Tịnh Viện vào "bùn lầy", một khi đã rơi vào thì rất khó trở ra.

"Nói gì vậy?"

Dương Băng Di tiến lên hai bước, nhặt chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất lên, cuộc gọi vừa rồi đã kết thúc, nhưng nhìn vẻ mặt của Tả Tịnh Viện thì cuộc gọi này hẳn có ảnh hưởng rất lớn đến chị ấy.

"Mọi người. . . đều có sách. . ., đây là một. . . vòng lặp khép kín!"

Tả Tịnh Viện đột nhiên căng thẳng, nắm lấy cổ tay của Dương Băng Di, mắt có hơi ửng đỏ, mái tóc dính vào trán vì mồ hôi.

Mọi người đều có sách, câu này rất dễ hiểu, vừa rồi cậu cùng nghĩ như vậy. Bây giờ bị kẹt trong cầu thang này, có lẽ chỉ có dựa vào quyển sách này mới có thể thoát ra được, nhưng nửa câu sau. . . vòng lặp khép kín. . . nên hiểu như thế nào đây, điều này lại khiến Dương Băng Di đau đầu.

"Xem ra cần phải dựa vào sách mới có thể thoát ra, đây là kết cục định sẵn từ trước. Bây giờ việc cấp bách nhất chính là trở về phòng trước đã."

Cậu vỗ vai Tả Tịnh Viện, vì để an ủi chị ấy cũng như an ủi bản thân, sự kiện thang máy vừa rồi có ảnh hưởng không nhỏ đến cậu, cậu đột nhiên bắt đầu lo lắng cho Đoàn Nghệ Tuyền một cách khó hiểu, mặc dù biết các nàng đang ở trong phòng là tạm thời an toàn, nhưng một loạt sự việc diễn ra sau khi ra cửa làm cậu không còn tin rằng có nơi nào là an toàn tuyệt đối.

"Thử xem trước đã. . ."

Tả Tịnh Viện nhặt quyển sách giải đáp đã rơi ở một bên lên, hít sâu một hơi điều chỉnh cảm xúc của mình, mặc dù dựa vào một quyển sách để chạy thoát nghe có vẻ không đáng tin, nhưng đây lại là cách duy nhất mà họ có lúc này.

"Làm sao mới có thể ra khỏi đây?" "Làm sao mới có thể ra khỏi đây?" "Làm sao mới có thể ra khỏi đây?"

Tả Tịnh Viện nhắm mắt đặt câu hỏi ba lần, sau khi hít sâu một hơi liền mở mắt rồi mở sách ra.

Quyển sách giải đáp không đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ hai chữ ngắn gọn "không xa". Đáp án này dường như không thể giải quyết tình thế khó xử hiện tại, nhưng nó lại như mang đến hy vọng cho bọn họ.

"Không xa? Có nghĩa là, nó gần chúng ta. . ."

Tả Tịnh Viện cầm sách đứng lên, dùng chân đo khoảng cách với đáp án trong sách, muốn xem rốt cuộc khoảng cách không xa này có nghĩa là bao nhiêu.

Dương Băng Di cảm thấy hành động của Tả Tịnh Viện lúc này có hơi buồn cười,  như đang cầm một cây thước đo nhưng lại đi đo cả một địa cầu, đối với một từ mang tính khái niệm, cậu không tin là nó có thể được cụ thể hoá.

Tả Tịnh Viện bước sang bên trái một bước, rồi lang sang bên phải, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa thoát hiểm nặng nề cách ba người không xa.

Dương Băng Di nhìn thẳng vào cánh cửa, chợt nhận ra hình như bọn họ đã bỏ qua một chuyện quan trọng như vậy.

"Cánh cửa này. . . vừa rồi có khoá không?"

Vì lúc chạy đến đây quá vội vàng, lại bị sợ hãi bao trùm mà ccả hai dường như không thể suy nghĩ bình thường được, thật sự thì, bọn họ không bết cánh cửa này có. khoá hay không

Tả Tịnh Viện đứng trước cửa, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vốn chỉ có một khe hở nhỏ, em nhìn trái nhìn phải hành lang không một bóng người ở lầu 2, sau khi xác định không có gì nguy hiểm thì đi nhanh về phía 2 người còn lại.

"Nào! Chúng ta đi đến chỗ cầu thang ở bên kia."

Vừa nói em vừa cúi  người ôm lấy Đường Lỵ Giai, sau khi chờ Dương Băng Di đứng vững xong lại đưa một tay ra cầm sách, hai người dùng cùng một tư thế nhấc nàng lên.

Cầu thang bộ mà bọn họ đang ở là cầu thang ở phía gần thang máy, nếu đi đến chỗ cầu thang ở đầu còn lại của hành lang thì cần phải đi qua hành lang dài ở lầu 2, may mà đèn ở lầu 2 vẫn còn rất sáng sủa, ánh sáng quả nhiên có thể làm cho mọi người cảm thấy an tâm hơn.

Hai người đi rất nhanh, không mất nhiều thời gian để băng qua hành lang đi đến cầu thang ở đầu bên kia, Dương Băng Di không nghĩ nhiều, vươn tay đẩy cánh cửa thoát hiểm nặng nề giống bên kia ra. Có lẽ do đã lâu không được mở, tiếng mở cửa "két két" chói tai cùng tiếng chốt cửa vang vọng khắp không gian cầu thang.

"Bên này không có ai đi, ngay cả cửa cũng khó mở như vậy."

Tả Tịnh Viện vừa than vừa nhìn không gian nhỏ phải cố sức mới mở ra được, ba người không cách nào đi vào cùng nhau được, chỉ có thể nghiêng người để Dương Băng Di vào trước, nhưng sức người luôn có hạn, một chân bước qua cửa, Dương Băng Di mất đi trọng tâm, kéo Đường Lỵ Giai cùng nhau ngã vào khoảng trống giữa những chiếc cầu thang.

"A!"

Tả Tịnh Viện hô lên một tiếng, đánh rơi quyển sách trong tay, một tay giữ lấy cổ tay của Dương Băng Di, một tay ôm eo Đường Lỵ Giai, như vậy có thể giữ cân bằng, đầu gối của em áp vào cửa, lúc này mới có thể tránh một tai nạn đẫm máu.

"Không sao chứ?"

Tả Tịnh Viện thở hổn hển, nhìn Dương Băng Di vẫn còn đang hoảng hồn chưa lấy lại bình tĩnh, nửa người Đường Lỵ Giai trong vòng tay em bị kéo dựa vào cửa để mượn lực.

"Em không sao."

Dương Băng Di lấy lại tinh thần, vươn tay muốn đỡ lấy Đường Lỵ Giai, nhưng tầm mắt cậu hạ thấp xuống thì nhìn thấy một tờ giấy hình chữ nhật nằm bên cạnh quyển sách giải đáp đã bị Tả Tịnh Viện ném xuống đất.

Cậu cúi người nhặt quyển sách và tờ giấy lên, lật ngược giấy lại, trên đó là một dòng chữ nhỏ bằng chữ viết tay xinh đẹp.

"Tả Tịnh Viện, nhìn này."

Dương Băng Di vươn tay đưa tờ giấy đến trước mặt em.

"Trước bình minh. . . các người đều nên thông minh."

Tả Tịnh Viện hơi nhíu mày, thấp giọng đọc ra nội dung trên giấy, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa thoát hiểm nặng nề, chìm vào trong im lặng.

——————————

Tác giả comment bên dưới:

Manh mối: Chú ý hướng mở của hai cánh cửa thoát hiểm và câu nói cuối cùng, có thể đoán được ý nghĩa của nó.

Đọc giả trả lời:

"Cửa thoát hiểm hẳn nên được mở bằng cách kéo ra, nhưng bây giờ lúc cả hai người đi vào và đi ra đều bằng cách đẩy cửa vào."

=> Tác giả rep: "Đúng, hiểu được hướng mở cửa là đã biết được một nửa"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info