ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

[Phiên ngoại][Nãi Bao] Lưu niệm

SomeSadMem

Sau khi cầm kịch bản của anh hùng, thì nên tuân theo thiết lập của anh hùng, vì vậy vai diễn này cần phải công bằng chính nghĩa, cũng nên phân biệt rõ ràng giữa yêu và hận. Họ cần phải che giấu tính khí của mình và chỉ nghĩ đến người khác, phải sẵn sàng giúp đỡ người khác ngay cả khi phải hy sinh bản thân mình. Tóm lại, như vậy mới xứng đáng được gọi là anh hùng.

Từ đầu Lưu Thù Hiền đã bị dán nhãn như vậy, nên phải hành động dựa theo kế hoạch ban đầu. Từ lúc giao dịch với Trương Hân, cô đã không còn lối thoát, bao gồm cả việc gián tiếp hại Hồ Hiểu Tuệ mà cô không được chọn.

Nếu có thể, thật ra cô ước mình có thể trở thành nhân vật phản diện, hoặc bị thứ kia thay thế, ít nhất như vậy, cô không cần phải quá hoàn hảo, cũng không cần vì bất cứ lý do nào hy sinh bản thân, cô cũng có thể ích kỷ giữ lấy mọi thứ mình muốn giữ, dù là người hay là vật.

Lưu Thù Hiền không biết mình đã thoát ra chưa, cô cũng không biết mình rốt cuộc đang ở thế giới nào, thậm chí cô còn không biết mình là người hay ma, sinh tử mà cô đã trải qua là thật. Nhìn máu không ngừng tuôn ra từ miệng vết thương, quá trình này rất đau đớn và lâu dài.

Cô vốn nghĩ khi mở mắt ra sẽ nhìn thấy khung cảnh hài hòa như trước, vài người bàn ngồi dưới đất xem phim hoặc chơi game, sẽ cố ý vặn nhỏ âm lượng để không làm phiền cô, Hồ Hiểu Tuệ sẽ luôn ngồi trên một chiếc sofa nhỏ cách cô không xa để livestream, chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy. Đấy là những ngày tháng mà trước kia cô không "quý trọng", lúc này đã trở thành một giấc mơ không thể với đến, hoặc là ảo tưởng vẫn còn non nớt.

Lưu Thù Hiền đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý, dự định sẽ bình tĩnh tiếp nhận mọi thứ mình nhìn thấy sau khi mở mắt, bao gồm cả việc mình không có quyền lợi lấy lại những gì đã mất. Đối với cô, đây là việc hiển nhiên, dù sao trên đời này cũng có rất nhiều câu chuyện cổ tích, mặc dù cô hoài nghi mình còn sống, nhưng cô cũng đang tự hỏi có phải mình phải trải qua tất cả mọi chuyện trước đây một lần nữa không, hay nên nói là bước vào một vòng lặp.

Thực ra thì cô không sợ lại tiến vào vòng lặp, vì khi tiến vào một lần nữa nghĩa là cô vẫn còn cơ hội lựa chọn, giống như trước đây cô đã nghĩ. Nếu bắt đầu lại, cô nhất định phải làm một nhân vật phản diện, sẽ ích kỷ che giấu Hồ Hiểu Tuệ, sẽ loại bỏ chướng ngại như Dương Băng Di, sẽ xúi giục Trương Hân cùng lên kế hoạch với mình thay vì một giao dịch đơn giản, và sẽ không dễ dàng đưa ra lời hứa, dù sao thì việc bảo vệ mọi người thực sự quá mệt mỏi.

Lưu Thù Hiền chỉ nằm trên giường lặng lẽ suy nghĩ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, như thể muốn nhìn xuyên qua nó. Không biết cô đã giữ động tác như vậy được bao lâu, cho đến khi ba chú mèo lần lượt kêu lên, cô mới hoàn hồn, trong lòng có chút vui mừng khó tả, ánh mắt cũng dần sáng lên.

Cô như chợt tỉnh khỏi giấc mông, hóa ra Hồ Tiểu Huệ không phải rời đi mà không để lại gì cho cô, ít nhất nàng vẫn để lại Tiểu Lang bên cô, giống như Diu Diu được Vương Dịch che chở, sau này sẽ trở thành sự ràng buộc vĩnh cửu giữa cả hai.

Lưu Thù Hiền xoay người xuống giường cho ba chú mèo thêm thức ăn và nước uống, sau đó định đi ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra. Suy nghĩ hiện tại của cô càng nghiêng về phán đoán của bản thân, nếu cô vẫn đang trong vòng lặp, vậy luôn có một số chi tiết mà cô sẽ cảm thấy quen thuộc, nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy như vậy, nghĩa là tỉ lệ cô đang trong vòng lặp rất nhỏ.

Vậy còn lại chính là một suy đoán khác của cô, nếu cô không thoát ra thành công, thì cô không thể sống sót với tình trạng mất máu trước đó, vì vậy khả năng này cũng nhanh chóng bị loại trừ. Vậy nếu không có vòng lặp, cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng gì còn lại là phán đoán mà cô đang nghĩ đến lúc này.

Quả nhiên, khi cô đang định mở cửa đi ra ngoài thì có tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài trước, mặc dù chỉ là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng cũng phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có trong lòng cô. Chính là cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với điều không biết. Cô không biết ai đang ở ngoài cửa, tất cả những điều không chắc chắn lúc này khiến cô do dự.

"Lưu Thù Hiền! Mau mở cửa ra! Chị còn chưa chuẩn bị xong sao? Không phải đã nói hôm nay đến bệnh viện xem Tiểu Bao sao? Sắp đến giờ rồi!"

Thấy cánh cửa vẫn không chịu mở ra, người bên ngoài cũng không có ý định tiếp tục gõ cửa, cứ như vậy mà hét vào trong phòng, dường như không có ý định rời đi nếu không gọi được người ra ngoài.

Lưu Thù Hiền cẩn thận lắng nghe, đó là giọng nói mà cô cảm thấy không thể thân quen hơn được nữa. Hai người đã cùng nhau trải qua tất cả những điều kỳ lạ đó, thậm chí đến cuối cùng, nàng là người nghe được di ngôn của cô.

"Hứa Dương? Nằm việc gì cơ? Không phải Tiểu Bao đã cùng. . ."

Lưu Thù Hiền mở cửa ra nhìn bốn người đang đứng bên ngoài, cuối cùng thì ánh mắt dừng lại người Viên Nhất Kỳ và Trương Hân không chút tổn hại ở phía Hứa Dương Ngọc Trác và Thẩm Mộng Dao. Lời sắp ra khỏi miệng đột ngột dừng lại.

"Không phải là chị quên rồi đó chứ! Tại sao ngủ say lại rồi lại quên mất một chuyện quan trọng như vậy? Chúng ta đã hẹn cùng nhau đi."

Viên Nhất Kỳ thò đầu ra từ giữa hai người đứng phía trước, lắc qua lắc lại, nhìn Lưu Thù Hiền với vẻ mặt phức tạp rồi lắc đầu, có lẽ cậu cũng cảm thấy có chút bất lực. . . không ngờ ngay cả việc đến bệnh viện thăm Hồ Hiểu Tuệ mà cô cũng có thể quên.

Nhưng Lưu Thù Hiền hoàn toàn không biết gì về việc, ngày càng cảm thấy mê muội. Trong trí nhớ của cô, không phải bọn họ vừa mới cùng nhau trải qua sinh tử sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây và nói là bọn họ có hẹn trước, và. . . Hồ Hiểu Tuệ nhập viện khi nào?

Cô hiểu, hiện tại phải dựa vào suy nghĩ của bản thân, vốn nghĩ không ra được nguyên nhân, không bằng cứ theo ý muốn của bọn họ đến bệnh viện xem tình hình thế nào rồi lại đưa ra quyết định.

"Không phải. . . sao có thể được! Chị chỉ vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa tỉnh táo, vậy đi thôi! Không có gì cần chuẩn bị."

Lưu Thù Hiền nghiêng người đi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại, sau đó bỏ qua thang máy bên cạnh dưới ánh mắt của bốn người, sải bước về phía cầu thang.

"Hôm nay chị rất là. . . sao không đi thang máy xuống lầu?"

Trương Hân thoáng nhìn về phía Lưu Thù Hiền đang đi, do dự một lúc rồi gọi cô lại, nhưng đối phương không nói gì, chì cười ngượng rồi lại đi vòng trở lại.

Trên đường đến bệnh viện, không ai trong nhóm đề cập đến biểu hiện kỳ lạ vừa rồi của cô. Cho đến khi bọn họ đến cửa bệnh viện, Hứa Dương Ngọc Trác đi ngang qua cô, lén lút đưa cho cô một mảnh giấy, còn nhẹ giọng nói cô không thể xem nó bây giờ, muốn cô mở nó ra vào thời điểm thích hợp.

"Bác sĩ! Em ấy bây giờ thế nào rồi?"

Đây là câu đầu tiên của Lưu Thù Hiền sau khi vào phòng bệnh. Mặc dù cô không biết chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu vì sao Hồ Hiểu Tuệ lại nằm ở đây, nhưng khi nhìn thấy Hồ Hiểu Tuệ nằm im lặng trên giường bệnh, trông như đang ngủ, cô cảm thấy đau lòng vô cớ, đau hơn cả lúc tận mắt nhìn thấy nàng rơi xuống khỏi sân thượng.

"Tôi đã làm kiểm tra, kết quả kiểm tra cũng cho thấy chức năng của cơ thể không có vấn đề gì, nhưng vì sao cô ấy vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, chỉ sợ cái này phải hỏi chính cô ấy. . ."

Vị bác sĩ mặc áo blouse trắng vừa nói vừa ngang qua bọn họ rời khỏi phòng, bác sĩ cũng không nói nhiều, nhưng ít nhất có thể biết tính mạng của Hồ Hiểu Tuệ lúc này không gặp nguy hiểm gì, có lẽ nàng chỉ mệt mỏi nên muốn ngủ nhiều hơn thôi! Lưu Thù Hiền nghĩ như vậy. Trừ việc đó nàng, cô không nghĩ ra được lý do gì khác để an ủi bản thân, cũng không tìm được lý do nào có thể xoa dịu trái tim xao động của mình.

"Mọi người về trước đi! Chị ở lại đây, em ấy không thích ở một mình, cho dù bây giờ có đang ngủ. . ."

Giọng điệu của Lưu Thù Hiền rất bình tĩnh, không dao động cũng không có cảm xúc, vốn nghĩ cô sẽ đau lòng vì không chấp nhận sự thật, lại không ngờ cô sẽ bình tĩnh hơn dự kiến, đúng. . . lúc này mới phù hợp với tính cách và tính khí của Lưu Thù Hiền.

Sau khi tiễn bốn người đi, cô chỉ im lặng ngồi ở một bên, chăm chú nhìn vào sườn mặt của Hồ Hiểu Tuệ. Cô có rất nhiều nghi vấn muốn được chứng thực, cũng có rất nhiều ủy khuất muốn nói, nhưng phần lớn đều là nỗi nhớ của cô dành cho Hồ Hiểu Tuệ. Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy bàn tay trái đang nắm chặt của Hồ Hiểu Tuệ, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, lặng lẽ mà điên cuồng.

Cô đi vòng qua giường bệnh, đến bên cạnh tay trái của Hồ Hiểu Tuệ, nhẹ nhàng mở bàn tay trái đang nắm chặt của nàng ra. Bên trong có một chiếc nhẫn đang lặng lẽ nằm đó, là kiểu dáng mà cô chưa từng thấy qua, cô có thể xác định nó không phải của Hồ Hiểu Tuệ, đương nhiên cũng không phải của cô, vậy chiếc nhẫn đó là của ai?

Cùng với nghi hoặc này, cô ngồi xuống lại bên giường bệnh, vuốt ve chiếc nhẫn trong tay. Trong lúc vô ý, cô nhớ đến mảnh giấy Hứa Dương Ngọc Trác đã đưa mình khi vào cửa, thời điểm thích hợp chỉ là một từ khái niệm, có phù hợp hay không vẫn phải do chính cô quyết định.

Cô lục túi lấy ra mảnh giấy đã được gấp gọn gàng, sau hai lần cũng mở ra, bên trong chỉ có mấy câu ngắn ngủi nhưng lại khiến cô đỏ cả mắt.

"Trương Hân nói, nhẫn là Tiểu Bao tặng cho chị, không phải em ấy không để lại gì cho chị, mà là không kịp đưa cho chị. . ."

"Còn nữa. . . lần này, chị là anh hùng của em ấy. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info