ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

[Phiên ngoại][Hắc Miêu] Chiếc thuyền nhỏ trên biển

SomeSadMem

Đại dương xanh thẳm vây lấy thể xác và tinh thần, cảm giác ngột ngạt ập đến, mỗi lần hít thở đều đau đớn, rồi dần dần chìm xuống đáy biển, khàn giọng kêu cứu vô ích, liều mạng giãy dụa cũng vô ích. Cậu vẫn giữ được ý thức của mình, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình chìm xuống, cho đến khi một chiếc thuyền nhỏ màu tím xuất hiện trên mặt biển.

Viên Nhất Kỳ tỉnh dậy sau cơn ác mộng, nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đang là nửa đêm, cảm giác ngột ngạt trong biển rất chân thực, nỗi sợ hãi bị nuốt chửng vẫn còn sống động ngay trước mắt. Cậu muốn đứng dậy xuống giường uống một cốc nước để bình tĩnh lại, nhưng khi quay mặt sang một bên thì phát hiện chiếc gối ướt đẫm mồ hôi, cậu chợt hiểu tại sao mình lại gặp một cơn ác mộng như vậy.

Toàn thân đổ mồ hôi, xuống giường bị gió thổi qua, Viên Nhất Kỳ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, sự chênh lệch với nhiệt độ trên giường có chút lớn. Cậu vô thức xoa xoa hai tay để sưởi ấm, nhưng lại chạm phải một vết rất sâu trên cánh tay, cậu không nhớ mình có nó từ đâu, nhìn trên giường, hình như cũng không có vật gì có thể tạo ra dấu vết giống vậy, có lẽ cậu chỉ quên mất mình bị thương ở đâu. . . hoặc có lẽ chỉ là không cẩn thận. . .

Sau khi uống xong một cốc nước, cậu thật sự tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác khó chịu do cơn ác mộng vừa rồi gây ra cũng dần dần biến mất, lúc này cậu lại không nghĩ đến việc đi ngủ, nhưng vẫn mơ màng chìm vào giấc ngủ. Cậu không tài nào nhớ được trước khi ngủ mình đã làm gì, gặp gỡ những ai, cậu chỉ biết mình cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần sau giấc ngủ này.

Chán nản nằm trên giường, cậu không biết nên làm gì, cầm điện thoại nằm trên tủ đầu giường lên, lướt qua vòng bạn bè của mình, thời gian sôi nổi nhất của vòng bạn bè là 12 giờ sáng. Có ảnh chụp trong buổi tiệc tụ tập của vài người, có những lời cảm thán sau khi vừa kết thúc công diễn, ghi chép lại những điều nhỏ nhặt trong ngày, cũng sẽ có những lời oán giận. Nhưng trong cuộc sống hàng ngày bình thường này, có một câu đặc biệt đã thu hút sự chú ý của cậu.

"Dù không thể bắt đầu lại cuộc đời, nhưng mình tin rằng tình yêu có thể. . ."

Viên Nhất Kỳ nhỏ giọng nhẩm theo, nhưng cậu luôn cảm thấy câu nói này vẫn chưa hoàn chỉnh, thực ra nó nên có thêm một câu cụ thể hơn sau đó. Cậu luôn cảm thấy hình như mình đã nghe qua điều này ở đâu đó, nhưng bây giờ lại không nhớ ra, câu nói đó vừa sinh động lại vừa mơ hồ.

Càng nghĩ, Viên Nhất Kỳ càng tò mò, nhưng khi cậu muốn hỏi rõ thì cái tên trên ghi chú đã lập tức khiến cậu nản lòng. Cậu cho mỗi người một ghi chú đặc biệt, nhưng cái tên kia lại thẳng thắn khác thường, "Former Love", nghĩa là tình cũ. Cậu chỉ muốn nhắc nhở bản thân mọi lúc mọi nơi mà thôi.

Đứng trước cửa do dự hồi lâu, cậu vẫn tò mò định hỏi chút chuyện, mặc dù hai người bây giờ có thể không được tính là bạn bè, nhưng ít nhất cũng là đồng nghiệp, hỏi một vấn đề mình muốn biết cũng không được xem là một chuyện quá mức quá phận.

Sau khi Viên Nhất Kỳ chuẩn bị đầy đủ tâm lý cho bản thân, cuối cùng cậu cũng xoay nắm cửa, mở cửa đi trên hành lang dài hướng về phía 336. Cậu đã nghĩ ra một câu mở đầu hoàn hảo, nhưng có một chút tiểu tiết trong đó. Khi cậu vừa mở cửa đi ra ngoài thì gặp được Lâm Thư Tình và Nông Yến Bình, nhưng cả hai không nói gì, chỉ đơn giản là chào hỏi rồi trở về phòng.

Mặc dù cậu cảm thấy có chút quen thuộc lạ thường, nhưng chuyện nhỏ như vậy đương nhiên không đủ để vào trong lòng. Trong trung tâm có nhiều người như vậy, gặp mặt thì chào hỏi cũng là chuyện rất bình thường, hơn nữa, bây giờ cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn làm, không có thời gian để tâm đến lời chào hỏi đơn giản và thông thường này.

Đứng trước cửa 336, dũng khí mà cậu dày công vun đắp dần trở nên hao mòn. Viên Nhất Kỳ không hiểu tại mình lại xuất hiện ở đây chỉ vì một câu đơn giản như vậy, như thể được dẫn đường trong bóng tối.

Nhưng tiếng mở khóa đột ngột đã cho cậu câu trả lời. Ngay khi Thẩm Mộng Dao mở cửa ra, nhìn thấy Viên Nhất Kỳ đứng trước cửa, nàng lập tức ngây người, trong mắt nàng đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là vui mừng, cuối cùng lại là một cảm xúc mà cậu xem không hiểu, nhưng cũng cảm thấy quen thuộc. Dường như tất cả mọi chuyện diễn ra đêm nay đều rất quen thuộc, rõ ràng đã lâu không thấy nhưng lại như vui vẻ gặp lại.

"Cái này. . . em chỉ muốn hỏi, câu nói kia trong vòng bạn bè của chị. . . có phải nên có nửa câu sau hay không, em cảm thấy. . . cũng khá tốt."

Viên Nhất Kỳ cảm thấy ánh mắt của Thẩm Mộng Dao quá nóng bỏng, như muốn thiêu đốt từng tấc da thịt của cậu, cậu không chịu được ánh mắt đó, đành phải chuyển dời ánh mắt đi để nói ra lý do của mình.

"Em có nguyện ý nghe một câu chuyện mà chị vừa đọc được trên Weibo không? Sau khi nghe xong chị liền nói cho em biết nửa câu sau là gì."

Thẩm Mộng Dao giả vờ vô tình nhìn đi chỗ khác, mỉm cười nghiêng nửa người để Viên Nhất Kỳ dễ dàng vào trong hơn. Nàng không chắc chắn Viên Nhất Kỳ có sẵn lòng nghe câu chuyện của mình hay không, nhưng nàng biết cậu chắc chắn rất muốn nghe đáp án cuối cùng.

Viên Nhất Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ, cậu chỉ ở đây để hỏi một câu, nhưng Thẩm Mộng Dao lại muốn cậu nghe kể chuyện, đây là cuộc trò chuyện riêng tư đầu tiên giữa họ ngoài công việc thường ngày sau sự việc năm đó. Bầu không khí không căng thẳng như trong tưởng tượng, ngược lại rất ấm áp.

"Ngày xưa, có một lữ khách thích chèo thuyền đi du ngoạn. Nàng rất thích bầu trời rộng bao la và thiên nhiên phong phú, thích mọi thứ mình nhìn thấy nghe thấy. Nhưng trong một lần ra biển, nàng vô tình cứu được một người khác, người đó rất cảm kích ơn cứu mạng của nàng nên thường cùng nàng rong ruổi khắp nơi. Người đó sẽ đứng chắn trước mặt nàng khi gặp phải thú dữ trong rừng, sẽ dùng hết mọi cách để tìm được nàng khi nàng bị lạc trong sa mạc. Người lữ khách ấy rất hạnh phúc và cảm động, vì nàng đã gặp được một người bạn đời có thể đi cùng nàng suốt cả quãng đời này. Nhưng tạo hóa trêu người, khoảng thời gian tốt đẹp không kéo dài được lâu. Khi bọn họ đến một hòn đảo hoang thì gặp phải một việc ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời, người kia vì cứu nàng mà đã vĩnh viễn rời bỏ nàng. Từ đó về sau, người lữ khách đi ngược lại con đường mà bọn họ đã từng cùng nhau đi qua, từ núi cao đến sa mạc, từ tóc xanh đến bạc đầu."

Câu chuyện của Thẩm Mộng Dao đã kết thúc. Nó rất sống động và rất có trật tự, nhưng Viên Nhất Kỳ dường như không hiểu được ý nghĩa của nó. Câu chuyện này hình như không có liên quan gì đến câu nói kia, càng đừng nói gì đến việc đoán được nửa câu sau từ nó.

"Em vẫn không hiểu, câu nói kia thì có liên quan gì đến câu chuyện này, nghe như nó chỉ là một câu chuyện có kết thúc BE mà thôi."

Thẩm Mộng Dao nghe vậy cũng không vội trả lời, nàng đứng dậy đi về phía bàn, lấy ra một chiếc hộp màu đen từ ngăn kéo thứ hai, chiếc hộp trông hơi lớn nhưng dường như không nặng cho lắm, không biết bên trong có gì.

"Người lữ khách hiểu rằng không thể nào bắt đầu lại cuộc đời của họ, vì vậy nàng đã đi qua lại tất cả những con đường họ đã đi, xem như đó là tình yêu giữa họ, tất cả mọi thứ giữa cả hai lại một lần nữa bắt đầu. . ."

Sau khi nghe Thẩm Mộng Dao giải thích, Viên Nhất Kỳ có thể hiểu rất rõ, đây không phải rất tương ứng với câu nói kia sao! Hóa ra có một tầng ý nghĩa thứ hai trong câu chuyện này.

"Ý nghĩa sâu hơn của câu chuyện này có thể được giải nghĩa ở nửa câu đầu, nhưng nửa câu sau hẳn là sẽ không được giấu bên trong câu chuyện đâu nhỉ!"

Thẩm Mộng Dao lắc đầu, nhìn chiếc hộp trong tay rồi dựng thẳng nó lên, phía trên hộp có một hàng giấy niêm phong có dấu răng cưa, chỉ cần kéo ra là có thể trực tiếp mở hộp.

Viên Nhất Kỳ nhìn động tác của Thẩm Mộng Dao, vốn nghĩ những gì nàng nói tiếp theo sẽ có liên quan đến thứ bên trong, nhưng điều cậu không ngờ là Thẩm Mộng Dao chỉ dùng đầu ngón tay lướt hàng giấy niêm phong, sau đó đặt chiếc hộp trên tay xuống đất.

"Nửa câu sau, chị đọc được trong phần bình luận. Bọn họ nói câu chuyện này thực ra là dựa trên một câu chuyện có thật. Thực tế thì, bọn họ đã cãi nhau sau khi quen biết sau không lâu, nhưng vì đã hứa cùng nhau đi du ngoạn, vậy nên cần phải thực hiện lời hứa của mình. Thú dữ mà họ gặp phải trong núi là mâu thuẫn chưa được giải quyết giữa cả hai, vì vậy phải tách ra. Lạc đường trong sa mạc là vì bị dẫn sai đường, nhưng đây cũng là việc khiến họ phải chia lìa. Cuối cùng người kia tự nguyện hy sinh thân mình để cứu người lữ khách, vậy nên sau khi người đó rời đi, người lữ khách đã nói với người đó một câu: Lần sau đừng cãi nhau. . . cứ đi theo lộ trình ban đầu đi. . . được không. . ."

Viên Nhất Kỳ ngây người nhìn Thẩm Mộng Dao một lúc lâu sau khi nghe, hai người cứ như vậy mà ngồi đối diện nhau, nhưng không nói gì cả. Cậu đột nhiên rất muốn biết bên trong chiếc hộp kia là gì, là sự hy sinh dũng cảm, hay là tình yêu đã đánh mất nhưng tìm lại được.

Thẩm Mộng Dao dường như nhìn thấu được suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ, cầm chiếc hộp trên mặt đất lên, gỡ giấy niêm phong ra, chiếc hộp đen bật ra một khe hở, nhưng vẫn không nhìn thấy bên trong là gì.

Viên Nhất Kỳ đưa tay mở hộp ra, nhưng khi nhìn thấy thứ bên trong, cậu lại lộ ra vẻ mặt khó tin, đây là thứ cậu không bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện.

"Vậy nên, Viên Nhất Kỳ. . . cứ đi theo lộ trình ban đầu đi, được không?"

Thẩm Mộng Dao lấy chiếc nắp lon ra khỏi hộp, đưa đến trước mặt Viên Nhất Kỳ. Hóa ra bên trong không chỉ chứa đầy sự hy sinh dũng cảm, mà còn chứa đầy tình yêu đã mất mà tìm được lại.

Thẩm Mộng Dao đã chuẩn bị đi đến bước này từ lâu, vì nàng tin mọi thứ đều có thể bắt đầu lại. Nền tảng cho nàng đủ sự tự tin này là vì trước khi nàng chọn ngã xuống bên cạnh Viên Nhất Kỳ, nàng đã nhìn thấy tin nhắn của Trịnh Đan Ny.

"Cái chết mới là lối thoát. . . yêu hận hòa lẫn ích lợi. . ."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com