ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Căn phòng nhỏ vào sáng sớm vẫn rực rỡ ánh đèn, có hai bóng người ngồi yên trước bàn, trên bàn có một chiếc điện thoại di động, màn hình tối đen, không nhận được tin tức gì.

Đã hơn một giờ kể từ khi Trần Kha gửi tin nhắn cho Thẩm Mộng Dao, trong khoảng thời gian đó, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ im lặng chờ trả lời sau đó lại lên kế hoạch, nhưng mỗi một giây trôi qua đều khiến cô càng thêm lo lắng, trước hết là lo lắng cho sự an toàn của Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ, sau đó là lo lắng cho sự an toàn của mình, Trịnh Đan Ny và Thẩm Mộng Dao.

Cô chỉ nghĩ như vậy cũng không có gì kỳ quái, bọn họ chỉ biết mình và Thẩm Mộng Dao có một quyển sách giống nhau, nên tự nhiên sẽ liên lạc với hai người, nghĩ nếu có những việc kỳ lạ này thì Thẩm Mộng Dao cũng sẽ gặp phải.

Nhưng với tình huống hiện tại, hai người nghĩ đi nghĩ lại, nhất trí là không thể lại ngồi yên chờ chết, mặc dù trong phòng bây giờ tạm thời an toàn, nhưng không có nghĩa là sẽ vẫn tiếp tục an toàn, dù sao thì Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ chính là ví dụ tốt nhất.

Hai người đứng dậy liền đi về phía cửa, sau khi vặn tay nắm thì cửa liền chậm rãi mở ra, Trần Kha không dùng lực, dựa vào lực đàn hồi mà mở ra một khe hở không lớn cũng không nhỏ, có một ánh áng lạnh lẽo từ ngoài hành lang chiếu vào trong phòng, trông có hơi u ám.

"Kha Kha, hay là em dùng điện thoại quay video lại, dù cho có gặp phải cái gì thì chúng ta vẫn có thể lưu lại được chứng cứ."

Trịnh Đan Ny đứng ở sau lưng Trần Kha từ đầu đến giờ, trước khi cô bước chân ra ngoài liền giữ cô lại, điện thoại trên tay đã chuyển sang chế độ quay video, Trịnh Đan Ny vươn tay ra khỏi cửa, hướng ống kính vào hành lang, sau khi xác nhận an toàn xong liền gật đầu với Trần Kha.

"Tiểu bảo thật thông minh!"

Trần Kha xoay người mỉm cười, nói một câu với giọng điệu đùa giỡn thường ngày, bầu không khí lập tức thoải mái hơn không ít, cũng có thể cho hai người thêm chút can đảm.

Tình tiết nhỏ nhanh chóng trôi qua, Trần Kha vẫn đi trước Trịnh Đan Ny, vì che giấu camera mà Trịnh Đan Ny vòng một tay qua eo Trần Kha, điện thoại đặt ở một góc bả vai.

Hai người đi đến phòng của Từ Sở Văn, nhưng bên trong đã không còn chút động tĩnh nào, không chỉ không có tiếng gõ cửa lúc trước, thậm chí một chút tiếng động nhỏ cũng chẳng có, giống như bên trong không có một sự sống nào tồn tại, kể cả mèo của cả hai.

"Có khi nào là đã chạy ra ngoài rồi không?"

Trịnh Đan Ny ghé vào tai Trần Kha nói nhỏ, đôi tay đang giữ lấy lưng áo của Trần Kha vô thức siết chặt.

"Không có khả năng, nếu dễ dàng trốn thoát như vậy thì lúc nãy không cần phải gõ cửa kêu cứu."

Trần Kha vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhanh chóng loại trừ khả năng này, trong lúc nguy cấp không nên làm những việc thừa thãi, nếu thật sự cói thể thoát ra bằng chính sức lựa của mình thì không cần phải cầu cứu.

Cô vừa định xoay tay nắm cửa thì cánh cửa đã nhẹ nhàng mở ra, tạo một khoảng trống đủ cho một người ra vào, có thể thấy bên trong tối đen, chỉ có ánh đèn u ám của hành lang chiếu vào, chiếu sáng một chút vị trí trước cửa.

Trần Kha di chuyển từng bước về phía trước, tiến vào trong, một tay nắm lấy tay của Trịnh Đan Ny, một tay liên tục mò mẫm trên tường, muốn tìm công tắc đèn, nhưng lần mò mấy lần vẫn không tìm được dấu vết của công tắt đèn trên tường.

Cô nghĩ lại, thả tay Trịnh Đan Ny ra, lấy điện thoại trong túi muốn mở đèn pin, nhưng ngón tay còn chưa tiếp xúc với màn hình thì ở sau lưng như có người đột nhiên dùng một lực rất lớn kéo áo cô, sau đó là tiếng nói của Trịnh Đan Ny, thậm chỉ nàng còn chẳng kịp kêu cứu, chỉ hô một tiếng "Kha Kha" thì đã bị kéo ra ngoài hành lang mà không có chút tiếng động nào.

Do lực kéo quá lớn làm điện thoại trong tay cô rơi xuống đất, Trần Kha không nhặt lên mà xoay người chạy ngay ra ngoài, cánh cửa va chạm với tường phát ra âm thanh nặng nề, vang vọng cả hành lang.

Trần Kha vừa ra ngoài đã chạy về phía thang máy, vì cô đã nhìn thấy thứ kia ở đó nên theo tự nhiên mà nghĩ đến nó. Cô vừa chạy vừa gọi tên của Trịnh Đan Ny, sau khi bấm thang máy nhưng không có phản ứng gì, cô lại đi một vòng hành lang, nhưng vẫn không nhìn thấy Trịnh Đan Ny, ngoại trừ tiếng bước chân và tiếng gọi ồn ào của cô ra thì cả hành lang không có một âm thanh nào khác.

Trán bắt đầu đổ mồ hôi, lưng ướt đẫm mồ hồi lạnh, Trần Kha vì không tìm được Trịnh Đan Ny mà bắt đầu tự trách bản thân, nếu khi đó bản thân không buông tay thì có lẽ Trịnh Đan Ny sẽ không biến mất, hoặc sẽ là kết quả tồi tệ nhất, cả hai người các nàng cùng nhau biến mất.

Đúng lúc này, cửa phòng vốn đang mở rộng đột nhiên đóng lại, nhốt Trần Kha bên ngoài, sau đó bên trong lại vang lên tiếng gõ cửa, nghe giống y như đúc lần trước. Nhưng cẩn nghe kỹ lại thì có nơi không giống, dường như có lẫn chút tiếng kêu cứu mỏng manh bên trong, giọng nói kia rất giống của Trịnh Đan Ny! ! !

Trần Kha nhanh chóng đưa ra phán đoán, tiến lên bắt đầu đá mạnh vào tay nắm cửa, cô biết rất rõ nếu phá cửa bằng cách đập vào ván cửa là gần như không thể, cách duy nhất là phá khóa cửa, chỉ có như vậy mới có thể đi vào trong phòng.

Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, có xu hướng phối hợp với cô để cùng nhau phá cửa. Đá được khoảng 20 30 cái, Trần Kha đã sắp mất hết sức, đương nhiên là chỉ dựa vào sức người để phá cửa là không thể, ngay khi cô muốn xoay người trở về phòng mình tìm dụng cụ phá cửa thì cánh cửa phía sau lại mở ra.

Bên trong vẫn tối đen như trước, không nhìn thấy được gì, chỉ có màn hình điện thoại sáng rọi của cô đang nằm trên mặt đất, trên màn hình hiển thị nhận được một tin nhắn. Trần Kha không nghĩ quá nhiều, tiến vào trong nhặt điện thoại lên, sau đó mở đèn pin lên, xuất hiện nguồn sáng, căn phòng tối dần để lộ bộ dáng của nó.

Cả căn phòng hỗn loạn một cách lạ thường, mọi thứ đều lộn xộn và chồng chất lên nhau, rất giống như đã lâu không ai ở. Mặc dù Trần Kha không nhìn kỹ nhưng vẫn nhìn thấy được quyển sách đang nằm giữa đống đồ chỉ trong nháy mắt, quyển sách giống như của các nàng, lại là quyển sách giải đáp.

Trần Kha trực tiếp dẫm lên đống đồ lặt vặt đi đến trước quyển sách, cúi người nhặt lên, lật đến trang đầu tiên đã thấy ba chữ lớn "Đã liên kết". Cô không hiểu gì nên ngơ ngác suy nghĩ một hồi mới phản ứng, hóa ra sách giải đáp còn có thể liên kết, nhưng cô không cách nào biết được sau khi liên kết sẽ có tác dụng gì, nhưng dựa trên tình hình hiện tại thì mọi chuyện sẽ càng tệ hơn sau khi liên kết.

Manh mối đến đây thì bị chặt đứt, trong phòng chẳng còn gì khác trừ quyển sách kỳ quái này. Cô ngồi giữa đống đồ lặt vặt, nhớ đến tin nhắn WeChat chưa đọc, vốn nghĩ là tin nhắn của Thẩm Mộng Dao, nhưng bấm vào thì lại làm cô lạnh cả sống lưng, lạnh lên đến tận não.

Cô run rẩy bấm mở khung trò chuyện, Trịnh Đan Ny gửi đến một video, thời gian là 2 phút trước, cũng chính là khi cửa mở ra lần nữa. Cô có thể đoán sơ được nội dung video, cũng biết đây là con đường duy nhất để tìm được Trịnh Đan Ny, nhưng vì sợ nhìn thấy một số hình ảnh xấu nhất mà mình đã tưởng tượng nên chần chừ không dám bấm vào xem.

Cô lại thử liên lạc với Thẩm Mộng Dao, nhưng vẫn không có phản hồi, sợ bản thân sẽ gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên cô cũng mặc kệ Thẩm Mộng Dao có xem được hay không, gửi hết tất cả những trải nghiệm từ đầu đến giờ của mình cho nàng, sau đó thoát khỏi khung trò chuyện, bấm mở video.

Video bắt đầu chạy, lúc đầu có rất nhiều tạp âm, su khoảng vài giây thì khuôn mặt của Trần Kha xuất hiện, sau đó giọng nói của Trịnh Đan Ny vang lên, là câu nói muốn dùng điện thoại quay lại chứng cứ, đoạn này được quay khi các nàng đang ở cửa phòng. Hình ảnh chuyển đổi, tiếng mở cửa vang lên, hình ảnh hành lang xuất hiện, sau khi quay một vòng thì dừng lại trước cửa phòng của Từ Sở Văn ở đối diện, tiếng nói chuyện của hai người lại vang lên, hình ảnh lại thay đổi, là cảnh khi các nàng mở cửa đi vào trong phòng.

Trần Kha biết mấu chốt sắp đền, nhưng cô lại ấn tạm dừng, cô cần chuẩn bị tâm lý để đón nhận tất cả kết quả tồi tệ nhất cô có thể nghĩ.

Trong bóng tối, có tiếng sột soạt, hẳn là Trần Kha đang mò mẫn tìm công tắc đèn, khoảng 20 30 giây sau, hình ảnh đột nhiên trống rỗng, sau đó là tiếng kêu của Trịnh Đan Ny, làm người ta cảm thấy lo lắng.

Trần Kha thở gấp, cố gắng làm mình bình tĩnh lại, nhưng tim lại đập rộn ràng, tiếng kêu của có thể nói là thảm thiết, tuyệt vọng và bất lực, tất cả mọi cảm xúc đều trào dâng khi Trịnh Đan Ny kêu tên cô.

Hình ảnh bắt đầu xoay cuồng không ngừng, lại vì điện thoại rơi xuống, cuối cùng dừng lại rồi hình ảnh là Trịnh Đan Ny đang ngã nằm trên đất, hai mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm camera, không nhúc nhích.

Không qua bao lâu, điện thoại lại được nhặt lên, hình ảnh chuyển về phía mép sân thượng, một nửa là bầu trời đầy sao, một nửa là lan can sân thượng. Khuôn mặt của Từ Sở Văn đột nhiên xuất hiện, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười khó coi. Cô vẫy tay với camera, nói một câu "Tạm biệt", đứng lên lảo đảo đi về phía lan can, cả người bê bết máu, thậm chí máu còn nhỏ xuống từ sau lưng, tiếng "sàn sạt" vang lên, Từ Sở Văn kéo "người" bên cạnh, nhảy khỏi sân thượng, sau đó, một chùm pháo hoa màu tím tuyệt đẹp nở rộ dưới bầu trời đầy sao.

Video kết thúc tại đây, Trần Kha đột nhiên bật cười một cách điên cuồng, cười cho đến khi không thể thở được mới dần dần bình tĩnh lại, chuyển sang khóc nức nở, cô gõ một câu vào khung trò chuyện của Thẩm Mộng Dao.

"Có từng nhìn thấy, hai người sau khi chết sẽ nổ thành pháo hoa không?"

Sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cô lại lặng lẽ thêm một câu.

"Chị cũng muốn. . . biến thành pháo hoa."

Sau đó, cô đặt điện thoại qua một bên, đứng dậy loạng choạng bước ra khỏi phòng, đi về phía sân thượng, nhưng cô lại không biết là, những lời cuối cùng vừa rồi gửi không thành công.

Ở sâu trong sân thượng, một bóng người đen kịt lặng lẽ xuất hiện. Người đó ngồi xổm xuống trước mặt Trịnh Đan Ny để kiểm tra hơi thở của nàng, đặt hộp y tế trong tay sang một bên, lấy ra một tờ giấy được gấp gọn gàng trong túi, đặt nó dưới hộp y tế. Người đó cầm lấy điện thoại bên cạnh từ phía sau, như vậy có thể tránh quay trúng bản thân, sau khi tìm được khung trò chuyện của Trần Kha, gửi video đi, sau đó xoay người đi về phía hành lang mà không nhìn lại một lần.

————————————

Góc xin giúp đỡ qua môn: Mọi người vào react và comment giúp mình video này với :'(((((( https://www.facebook.com/100005308538611/videos/857844108683823/

Video lên 500 tương tác rùi tui đăng chương mới :(((((((

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info