ZingTruyen.Asia

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Sân thượng là nơi họ ít khi đặt chân đến. Trong ấn tượng của Hứa Dương Ngọc Trác, từ khi vào nhóm đến giờ, số lần nàng đến đây có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không phải vì đêm thứ nhất bị bắt lên đây, bọn họ có lẽ đã quên trên tầng cao nhất của trung tâm vẫn còn có một sân thượng.

Nhưng sân thượng xa lạ này từ một đêm kia mà bắt đầu, không để lại cho nàng bất cứ kỷ niệm đẹp nào. Giờ đây Lưu Thù Hiện đột nhiên tỉnh tao, thật ra đã cho nàng một chút an ủi, có vì cả hai liên kết với nhau, nhưng nhiều hơn có lẽ là vì lời nhắc nhở của Trương Hân, tóm lại, Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy Lưu Thù Hiền đáng tin tưởng vô điều kiện.

Thẩm Mộng Dao đỡ Vương Dịch vào chỗ khuất trong góc tường, đúng là vì từ đầu Lưu Thù Hiền trốn ở đây nên khi bọn họ lên sân thượng rồi cũng không phát hiện ra cô, nếu không phải vì cô vươn tay kéo Thẩm Mộng Dao lại, có lẽ mãi mãi sẽ không phát hiện ra.

"Miệng vết thương của Vương Dịch cần phải được xử lý, nhưng chỗ này không có hộp y tế, hơn nữa Đoàn Nghệ Tuyền còn đang ở trong phòng, để cho an toàn, em sẽ xuống lấy hộp y tế trước, sau đó đưa Đoàn Nghệ Tuyền lên đây cùng."

Hứa Dương Ngọc Trác luôn quan sát động tĩnh ở bên kia, thấy Lưu Thù Hiền bị ép vào lan can không thể lùi tiếp, đứng lên muốn đến giúp, nhưng may là Thẩm Mộng Dao kịp giữ nàng lại, mở miệng trước chặt đứt suy nghĩ muốn quay trở lại mạo hiểm của nàng. Nếu Lưu Thù Hiền có thể cứu nàng, điều đó có nghĩa là trong tay cô chắc chắn có lợi thế.

Hứa Dương Ngọc Trác quay đầu thoáng nhìn Vương Dịch, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Thù Hiền và Tả Tịnh Viện, mặc dù trong mắt có chút do dự nhưng vẫn gật đầu chọn ở lại. Nàng đương nhiên hiểu được điều Thẩm Mộng Dao có thể hiểu, Lưu Thù Hiền chọn ở lại chắc chắn là có lý do của riêng mình, nếu là như vậy, Tả Tịnh Viện sẽ không dễ dàng tổn thương cô, vậy nên điều quan trọng nhất lúc này chính là vết thương của Vương Dịch.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Thẩm Mộng Dao, Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, giống như nhìn thấy Viên Nhất Kỳ không chút do dự muốn cứu Thẩm Mộng Dao của lúc trước, dường như sau khi bọn họ rời đi, bản thân cũng sống như bọn họ.

Hiện tại, thật ra không còn gì nguy hiểm, bọn họ không cần phải trốn tránh, người thay thế đều đã biến mất khi Đường Lỵ Giai rơi xuống, còn lại đều có thể chắc chắn là sách thật, vậy nên sẽ không xuất hiện tiếp người thay thế. Nhưng lời nhắc nhở mà sách giải đáp đưa ra đêm nay là chủ mưu, vậy có thể cho rằng, kẻ được gọi là chủ mưu không nhất định phải là người thay thế, mà là có thể là bất kỳ ai khác ngoài người thay thế.

Nhân lúc này, Hứa Dương Ngọc Trác liệt kê từng khả năng của mọi người trong đầu mình. Trước hết là Đoàn Nghệ Tuyền, trạng thái của nàng không đủ để nàng trở thành kẻ chủ mưu, nhưng không thể loại trừ khả năng nàng đang diễn, nhưng nếu vậy thì sẽ không hợp lý, dù sao nàng cũng không có lý do để tính cả Dương Băng Di vào.

Hơn nữa, người có khả năng là kẻ chủ mưu nhất lúc này là Tả Tịnh Viện, hoặc có thể nói, tất cả mọi người đều đã xác định em là chủ mưu, nhưng khi Hứa Dương Ngọc Trác bình tĩnh suy nghĩ kỹ lại, Tả Tịnh Viện vẫn có điểm đáng ngờ. Nếu Tả Tịnh Viện là chủ mưu, em cũng không thể nào tính kế cả Đường Lỵ Giai, dù cho có thật sự là lợi dụng, lúc này lại đẩy nàng xuống thì không phải là một thời cơ thích hợp, mà có thể chờ đến khi người thay thế giết hết tất cả mọi người rồi mới chọn chấm dứt Đường Lỵ Giai.

Hiện tại người Hứa Dương Ngọc Trác có thể tin, ngoại trừ Vương Dịch bị thương nặng và Thẩm Mộng Dao vì bọn họ mà xuống lầu ra, chỉ còn lại Lưu Thù Hiền. Về phần tại sao không nghi ngờ người thường xuyên biến mất không rõ lý do như cô, Hứa Dương Ngọc Trác cho rằng cô biết còn nhiều hơn bọn họ, vậy nên cô có suy nghĩ của riêng mình, không thích hợp để nói cho tất cả mọi người, tìm kiếm những gì cô cần theo cách riêng của mình.

Nghĩ đến đây, thật ra mọi thứ vẫn đổ về phía Đoàn Nghệ Tuyền và Tả Tịnh Viện, mặc dù có một Trịnh Đan Ny đang ở bên Quảng Châu, nhưng bọn họ không thể liên lạc được với nàng, hơn nữa bên Quảng Châu chỉ còn lại một mình nàng, ngay cả việc nàng có gặp phải nguy hiểm hay không, bọn họ cũng không cách nào biết, huống chi là kẻ chủ mưu.

Hứa Dương Ngọc Trác đang đắm chìm trong phân tích của chính mình, không chú ý đến tình huống bên kia, chờ đến khi nàng có phản ứng thì đã bị tiếng dở khóc dở cười của Tả Tịnh Viện kéo lại suy nghĩ, về phần vì sao lại là dở khóc dở cười, là vì Hứa Dương Ngọc Trác nghe được tiếng khóc nức nở trong tiếng cười của em.

Về nội dung của ghi chú, Lưu Thù Hiền đã đọc nó một lần, nội dung là từ lúc Đường Lỵ Giai mới bắt đầu bị thay thế, đến khi ý thức tự chủ của bản thân hoàn toàn biến mất, còn có vì nàng sợ mình quên, nên cố ý viết lại những gì đã trải qua với Tả Tịnh Viện, nhỏ nhặt đến mức ngay cả sinh nhật cũng sợ quên nên cố ý lấy nó làm mật khẩu.

"Vào ngày đầu tiên đến Thượng Hải vì ngoại vụ, vừa nhận phòng đã nhìn thấy một quyển sách lạ trên bàn, cứ nghĩa chỉ là một quyển sách để giải trí, không ngờ đây chỉ là bắt đầu. . ."

"Ngày thứ ba sau khi ghi hình xong và trở về khách sạn, cảm thấy có gì đó không ổn, tay bất giác run lên, tầm nhìn cũng mờ đi, nhưng chỉ nghĩ bản thân quá mệt mỏi nên không chú ý."

"Nghe nói hình như một hồi nữa là có thể sẽ phong tỏa, cũng không biết tại sao, nhưng nghe mấy người trong khách sạn tán gẫu, dường như chính phủ phát hiện có chuyện gì đó kỳ lạ, mấy ngày hôm trước cũng đã có người bị bắt đi cách ly."

"Hôm nay, người lạ ở phòng bên cạnh bị kéo đi, không thấy rõ người đó trông như thế nào, nhưng xét từ âm thanh thì rất có thể đã không còn là con người! Điện thoại của anh ta rơi xuống ở cửa phòng và bị mình nhặt được, anh ta đã đặt những thứ này làm hình nền. . ."

"Sách giải đáp có thật và giả, nhưng mình không thể phân biệt được. Vào ngày ghi hình cuối cùng, cơ thể của mình đã mất kiểm soát, mình biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với mình, có lẽ là giống với người ở phòng bên cạnh. . ."

"Mình rất hối hận! Tại sao mình lại không biết chuyện này sớm hơn, mình đã liên kết bản thân với Tả Tịnh Viện khi biết sách giải đáp có thể cứu người, thậm chí còn chẳng phân biệt thật giả, không ngờ bây giờ lại làm hại em ấy. Sách của tụi mình là giả, vì vậy mình sẽ bị thay thế."

"Nếu việc mình bị thay thế là kết quả không thể thay đổi, vậy mình phải tìm cách cứu Tả Tịnh Viện. Hai ngày qua mình đã đi dạo gần trung tâm, vô tình nhìn thấy Trương Hân cũng có quyển sách này, dù quyển sách trong tay chị ấy là thật hay giả, mình đều phải thử. . ."

"Tin nhắn nặc danh đã được gửi cho chị ấy, mình sẽ chờ xem chuyện gì xảy ra sau đó, nhưng mình không thể biết được tin tức gì nếu ở khách sạn, chỉ có thể tìm cách vào trung tâm mới có thể. . ."

"Hôm nay mình nhận được một cuộc gọi từ Dương Khả Lộ, hai em ấy chưa thể phân biệt được sách của mình là thật hay giả, nhưng điều này cũng có nghĩa là chúng ta vẫn còn một con đường để đi. Mình đã chụp lại lời nhắc mà quyển sách đưa ra, nếu tất cả đều là chướng ngại, vậy mọi người cũng sẽ trở thành chướng ngại sao. . . nếu đã như vậy, không bằng cùng nhau dọn sạch. . ."

"Việc phong tỏa đến quá đột ngột, cơ thể của mình cũng không thể chống đỡ được nữa. Đây có thể là bản ghi chép cuối cùng, nhưng mình không muốn Tả Tịnh Viện nhìn thấy nó. Mình đã nghĩ ra cách để vào trung tâm. . . nhưng không biết mình có thể kiên trì đến lúc đó không. Từ nay về sau, có lẽ mình sẽ không thể nhớ được em ấy nữa, cũng không nhớ quá khứ của cả hai nữa. Dùng sinh nhật của em ấy làm mật khẩu, có lẽ cũng rất dễ đoán! Cuối cùng, nếu em có thể đọc được. . . Tả Tịnh Viện, trước kia em đã đến Quảng Châu vì chị, vậy nếu có một ngày em chọn ở lại Thượng Hải, chị có còn đủ tư cách để bên cạnh em không?"

Tả Tịnh Viện cất điện thoại vào trong túi, khuôn mặt không chút cảm xúc, chỉ ngây người nhìn nơi mà nàng đã bị đẩy xuống. Bản thân đã bắt đầu hận nàng từ khi nào, hình như đã không nhớ nổi nữa. Tất cả mọi người nói em vì yêu mà hận, bản thân cũng nghĩ đúng là vậy. Khi loại hận này biến thành thói quen, dường như mọi điều nàng làm đều sai, vậy nên khi nhìn thấy sách giải đáp liên kết với Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai, hận thù tích tụ bao năm bùng phát, khiến em mất đi khả năng bình tĩnh mà suy nghĩ, em chỉ biết Đường Lỵ Giai có thể bị thay thế, có nghĩa sách là giả, hơn nữa Đường Lỵ Giai cũng muốn hại chết em, cho nên mới liên kết hai người.

"Trò chơi này không đơn giản như vậy, nếu muốn thoát ra thì phải dọn sách mọi chướng ngại. Đây là những gì tôi nhìn thấy trong album của Đường Lỵ Giai khi tìm được điện thoại ở hành lang, lời nhắc của sách giải đáp chính là xóa bỏ mọi chướng ngại, nhưng cái gọi là chướng ngại, tôi nghĩ là tất cả mọi người!"

Tả Tịnh Viện mỉm cười quay người lại, tiến hai bước đến trước người Lưu Thù Hiền, đưa con dao nhỏ trong tay cho cô, sau đó lùi về phía lan can, nhưng em vẫn luôn mỉm cười.

"Rời xa chị ấy vào năm 2019, đến nay đã là năm 2022, sau hai năm xa cách, tôi mới hiểu được tình yêu của chị ấy. Trước kia tôi từng chọn đến Quảng Châu vì nụ cười của chị ấy, nhưng khi chị ấy đến Thượng Hải, trên khuôn mặt lại chẳng có gì. Vậy nên lần này chính tôi là người sẽ cười, xem như chị ấy chọn đến Thượng Hải, là vì nụ cười của tôi. . ."

Lưu Thù Hiền ngây người một chỗ, cứ như vậy mà nhìn Tả Tịnh Viện từng bước đi xa hơn, sau đó thả người xuống tại nơi giống vậy, pháo hoa màu tím nở rộ trên bầu trời cùng với một tiếng nổ lớn, tia lửa tràn ngập toàn bộ sân thượng của trung tâm.

Cả hai đều chết vào năm mà họ yêu nhau nhất. Tình yêu thầm lặng của Đường Lỵ Giai đã được che giấu quá lâu, nhưng lại tránh thoát được sự nhiệt tình của Tả Tịnh Viện. Đến khi được tiết lộ với thế giới, nó đã vỡ nát, bị bụi che phủ, nhưng may mắn thay, cuối cùng của cuối cùng, Tả Tịnh Viện vẫn sẵn sàng sửa chữa và phủi đi lớp bụi bặm.

Lưu Thù Hiền vẫn sững sờ một chỗ, có chút không thể chấp nhận được kết quả như vậy, diễn biến của câu chuyện không như cô mong đợi, ý định ban đầu của cô chỉ là muốn Tả Tịnh Viện dừng lại, không phải là ép chét em như bây giờ.

Và ý em là gì khi nói dọn sạch chướng ngại? Nếu mọi thứ trước đây đều do Đường Lỵ Giai và Tả Tịnh Viện tạo nên, vậy điều gì sẽ xảy ra tiếp theo? Chẳng lẽ thật sự phải tàn sát lẫn nhau sao?

Cô không dám nghĩ thêm nữa, con dao trong tay nặng hơn, phía trên có dính máu của ai đó. Tả Tịnh Viện đưa dao cho cô là có ý gì? Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cô cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nhưng sự phức tạp của vấn đề này vượt ngoài sức tưởng tượng.

Nếu câu chuyện của quyển sách giải đáp còn chưa kết thúc, vậy đến cuối cùng rất có thể bọn họ sẽ tự giết lẫn nhau, nhưng ít nhất hiện tại, bọn họ vẫn cần phải thử, dù sao bây giờ đối tượng có thể nghi ngờ cũng không còn nhiều lắm. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia