ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Nhật ký

SomeSadMem

Sau một thời gian ngắn nghỉ ngơi trong thang lầu, mặc dù chỉ nói vài câu nhưng thể lực đã khôi phục rất nhiều. Trên người hai người không có gì cả, có thể nói là tay trói gà không chặt, nhưng bọn họ vẫn chọn ở đây chờ Vương Dịch, vì họ biết cậu chắc chắn có cách thoát thân và lên sân thượng theo kế hoạch.

"Dao Dao, em xem này! Đây là phòng chứa đồ mà Lưu Thù Hiền đã cứu chị, em có muốn vào trong xem thử có gì có thể sử dụng không? Ít nhất có thể tìm được thứ để phòng thân."

Hứa Dương Ngọc Trác vươn tay kéo lại Thẩm Mộng Dao đang cất bước tiếp tục đi lên, chỉ vào căn phòng chứa đồ chỉ cách sân thượng một tầng lầu trước ánh mắt khó hiểu của đối phương. Phòng chứa đồ nằm trên tầng lửng, cửa phủ đầy bụi, vẫn còn có thể nhìn thấy dấu vết cuộc chiến giữa Lưu Thù Hiền và Hồ Hiểu Tuệ đã bị thay thế.

Phòng chứa đồ rất nhỏ, đồ vật lại quá nhiều, đúng thật là một nơi tốt để trốn, ở trong tìm đồ cũng không dễ bị phát hiện, hơn nữa bên trong chắc chắn là sẽ có một ít đạo cụ cũ, dù là kiếm súng hay gậy gộc cũng được, vẫn mạnh hơn so với không có gì, nghĩ đến điều này, Thẩm Mộng Dao gật đầu.

Hứa Dương Ngọc Trác đi đến trước cửa, vươn tay vuốt vị trí ít bụi bặm hơn trên cửa, nơi có thể nhìn thấy một bóng người, còn có vết máu đã khô thành màu đỏ đậm, đó là những dấu vết mà bọn họ để lại vào đêm đầu tiên, những ký ức nho nhỏ hiện về trong tâm trí, là vùng cấm mà nàng không muốn chạm vào.

Đẩy cánh cửa đã rỉ sét ra, ánh sáng trong hành lang không đủ để chiếu sáng bên trong, Hứa Dương Ngọc Trác mò mẫm một hồi trên vách tường, nhưng không tìm thấy công tắc đèn, không còn cách nào khác đành phải dùng điện thoại để chiếu đèn. Lần đầu tiên bước vào đây, nàng không có thời gian để nhìn kỹ cảnh tượng bên trong, vậy nên cũng không biết có gì, nhưng nàng cảm nhận được bên trong chứa đầy đổ, bước đi rất khó khăn.

Nhưng lần thứ hai tiến vào, có ánh sáng trợ giúp, nàng có thể nhìn thấy bên trong có gì, nó không đầy ắp như nàng tưởng tượng, mang đến cho nàng chút cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Tro bụi vờn quanh trong không khí, mùi cũ kỹ tích tụ từng năm lấp đầy khoang mũi, nhưng ngay trong một căn phòng như vậy, nàng vẫn cảm thấy có thứ điều gì đó kỳ lạ. Nàng nhìn thấy một chiếc bàn đạo cụ trông như được đặt một cách tùy ý ở cách đó không xa, nhưng có một vết kéo nhân tạo được tạo ra cách đây không lầu, dưới ánh đèn, có một dấu tay in lên lớp bụi.

"Dao Dao, nơi này dường như đã có người động vào, cẩn thận một chút!"

Hứa Dương Ngọc Trác giảm âm lượng, cúi đầu ghé vào tai Thẩm Mộng Dao nhẹ giọng nhắc nhở. Dấu vết rõ ràng như vậy, không giống vô tình để lại, mà như đang cố ý để bọn họ phát hiện ra.

"Chúng ta đi xem một chút đi, căn phòng này rất nhỏ, không trốn được, chúng ta cẩn thận một chút để không gặp chuyện. Xem nó như vậy. chắc chắn là có gì đó, với mục đích để chúng ta tìm thấy. . ."

Thẩm Mộng Dao nhìn chiếc bàn theo ánh đèn của Hứa Dương Ngọc Trác, dấu vết này chỉ cần lướt mắt nhìn là có thể thấy rõ, như đang sợ người khác không phát hiện ra, vậy nên cố ý làm rõ thêm một chút, như khi còn nhỏ, sợ rằng không làm được bài, vì vậy đưa đáp án đến trước mặt.

Hai người một trước một sau đi dọc về phía bàn theo hai hướng, chỉ cách một bước nhưng họ bước đi rất cẩn thận, cố gắng không đưa lưng về phía cửa, đây là cảm giác an toàn duy nhất mà họ có thể tìm được vào lúc này, dù sao căn phòng chứa đồ này không giấu được người, nhưng không có gì đảm bảo sẽ không có ai đi vào từ cửa.

Hai người đến gần xem một hồi thì phát hiện không có gì đặc biệt, chỉ là một cái bàn đơn giản, không khác những cái bàn trong trường học là bao. Mặt bàn nghiêng về một phía, có lẽ một bên chân đã bị hư, nên nó mới xuất hiện trong phòng chứa đồ, những đạo cụ như vậy thường chỉ xuất hiện trên những sân khấu kiểu vườn trường.

"Hứa Dương, có một quyển sổ ở đây, chị xem thử xem là gì?"

Thẩm Mộng Dao mò mẫn dưới gần bàn một lúc, sau đó chợt nghe tiếng băng bị xé, vì quyển sổ không được cố định chắc chắn nên Thẩm Mộng Dao lấy nó ra ngay khi băng dính bị xé.

Hứa Dương Ngọc Trác nghe vậy liền rọi đèn qua, nhưng khi nhìn thấy nó liền ngây người, hai mắt nàng lập tức ửng đó, chóp mũi cũng đỏ theo, là dáng vẻ sắp khóc.

"Đây là. . . nhật ký. . . của Trương Hân. . ."

Giọng nói của Hứa Dương Ngọc Trác có chút nghẹn ngào, nàng nhận ra đây là quyển sổ được Trương Hân dùng để viết nhật ký, ngoài nhật ký ra, cô còn dùng nó để làm sổ tay, nhưng cô chưa bao giờ để nàng nhìn thấy nội dung bên trong. Sau khi sự việc này xảy ra, nàng không có thời gian để tìm kiếm những thứ này, không ngờ nó lại xuất hiện ở đây.

"Tại sao nhật ký của Trương Hân lại xuất hiện ở đây?"

Rất rõ ràng, câu hỏi của Thẩm Mộng Dao có vẻ hơi vớ vẩn, nếu Hứa Dương Ngọc Trác biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây, thì họ không phải phí sức lực khám phá bí ẩn này đến bí ẩn khác.

"Cái này. . . chị có muốn xem không? Tùy chị quyết định. . ."

Thấy Hứa Dương Ngọc Trác không trả lời, Thẩm Mộng Dao không nói gì nữa, chỉ đưa sách đến trước mặt nàng. Đây là lần đầu tiên kể từ sau đêm thứ nhất, Hứa Dương Ngọc Trác có được tin tức về Trương Hân, nàng rất hiểu cảm giác này. Vậy nên nếu thứ này là của nàng, việc lựa chọn có xem nó hay không đương nhiên cũng nằm trong tay nàng.

"Quyển nhật ký này. . . Trương Hân chưa bao giờ cho chị xem, vậy nên chị cũng không biết cậu ấy đã viết những gì, nhưng nếu nó xuất hiện ở nơi này, nghĩa là trong đó có nội dung liên quan đến những thứ này, vậy nên dù chị muốn đọc nó hay không, đó vẫn là một sự thật không thể thay đổi."

Hứa Dương Ngọc Trác cố hết sức để giữ mình trong trạng thái bình tĩnh và lý trí, trong tư tâm, nàng muốn xem nhưng lại không muốn xem. Nàng tò mò về quyển nhật ký này, nhưng Trương Hân đi rồi mà nàng lại xâm phạm quyền riêng tư của cô, điều này khiến nàng có chút bất an, nhưng bây giờ, nàng không có lựa chọn nào khác.

Hứa Dương Ngọc Trác cẩn thận mở ra trang đầu tiên, nội dung bên trong chỉ là một số thói quen hằng ngày cơ bản, chẳng hạn như cà phê ở cửa hàng nào, hương vị như thế nào, phía trước còn cho điểm, câu cuối cùng là, lần sau đưa Hứa Dương đến cùng, có lẽ cậu ấy cũng sẽ thích. . . xem ngày tháng thì đây là nội dung đã được ghi chép từ lâu.

Nhật ký của Trương Hân không được viết mỗi ngày, rất rải rác, nghĩ gì thì viết đó, hầu hết các ngày đều có nội dung đơn giản như vậy. Nó rất giống phong cách của cô, có các cửa hàng và cà phê, thêm một số kinh nghiệm vận động của riêng mình.

Hứa Dương Ngọc Trác không rõ, vì sao chỉ là những nội dung đơn giản như vậy nhưng Trương Hân lại không cho nàng biết, rõ ràng tất cả đều là về cuộc sống hàng ngày, thậm chí có một số là trải nghiệm của hai người, nhưng khi nàng đọc đến phía sau thì nàng mới nhận ra, có lẽ là rất nghiêm trọng, Trương Hân mới không muốn cho nàng biết.

Nội dung ở nửa sau, Trương Hân như đột nhiên biến thành một con người khác, những dòng chữ cũng dần trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nếu muốn nói là bắt đầu từ khi nào mà có tâm sự, thì có lẽ là như những gì được viết trong nhật ký, trò chuyện với Hứa Dương về chủ đề tương lai, nàng nói muốn ở lại Thượng Hải, còn cô thì lại muốn trở về Quảng Châu, ở cuối trang, thật ra cô còn viết một dòng chữ nhỏ, "Nếu trong lòng đã có lựa chọn, vậy kiên định là được."

Người khác có thể không hiểu, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác sao có thể không hiểu, thật ra tương lai trong cuộc trò chuyện của Trương Hân và nàng vẫn luôn bị cô chi phối, từ đầu đến cuối, sự lựa chọn của Trương Hân luôn là lựa chọn của nàng.

Lại lật tiếp, thời gian cách nhau của những trang tiếp theo dài đến kinh ngạc, cô không viết thêm gì nữa, cho đến ngày nhận được tin nhắn nặc danh.

"Hôm nay thật kỳ lạ, mình nhận được một quyển sách và một tin nhắn nặc danh, nội dung tin nhắn là về cách sử dụng quyển sách này, nhưng nó không giống với những gì được viết ở đầu quyển sách. Lúc đầu mình nghi ngờ đây là trò đùa của fan ai đó, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì vẫn quan sát trước một lúc, thà tin còn hơn không tin, nhưng trước tiên không thể nói cho Dương Dương biết chuyện này, sợ rằng cậu ấy lại lo lắng. . ."

"Quả nhiên là giống như trong tin nhắn, mình đã phát hiện có chuyện không ổn, thứ này, sao lại có chút giống với người ngoài hành tin xâm lược trong phim, nó có thể khống chế con người, nếu là như vậy, có phải chính phủ sẽ sớm có động thái xử lý hay không? Mình phải nghĩ một chiến lược chu toàn, trong khoảng thời gian này, phải bảo vệ Dương Dương, cũng phải bảo vệ chính mình. . ."

"Cuối cùng mình cũng nghĩ ra được một cách, nhưng. . . mình phải đi giao dịch với Lưu Thù Hiền, vì chỉ có cách này mới có thể bảo vệ được Hứa Dương, dù cho. . . phải hy sinh chính mình. . ."

"Chờ cậu ấy tỉnh dậy, mình muốn tâm sự tiếp với cậu ấy về chủ đề chưa xong trước đó, về nơi chúng ta nên đi sau này, mình sẽ bày tỏ những suy nghĩ của mình với cậu ấy, hy vọng đó sẽ là câu trả lời làm cậu ấy cảm thấy hạnh phúc. . ."

Một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của Hứa Dương Ngọc Trác, đọc đến đây, nàng không biết phải diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, dù Trương Hân không nói gì nhưng lúc nào cũng nghĩ đến nàng, tất cả những lo lắng, quan tâm và bảo vệ của cô đều toát ra từ những hàng chữ này.

Lật tiếp ra sau, là trang cuối cùng của quyển nhật kỳ này, theo thời gian thì đây có thể là đêm đầu tiên, nhưng sau khi nàng rời phòng vì cãi nhau, bọn họ chỉ gặp nhau một lần sinh tử trên sân thượng. Theo lời Lưu Thù Hiền, cả một đêm cô đã thay bọn họ dẫn dụ Hồ Hiểu Tuệ, vậy đã viết ra những lời này vào khi nào.

"Hứa Dương, nếu cậu có thể đọc được những gì tớ đã viết, vậy nghĩa là Lưu Thù Hiền đã thực hiện lời hứa, tớ cũng đã sử dụng mọi cách của riêng mình để bảo vệ cậu. Thực ra, tớ đã biết người gửi tin nhắn nặc danh cho mình là ai, mỗi bước của người đó đều là trăm phương ngàn kế, vì mục đích chưa đạt được kia, có lẽ người đó sẽ giữ bức thư này lại đến cuối cùng để cậu có thể đọc được, không nói là ai là vì không biết thì sẽ không phải chết. Không phải tớ cố ý đi trước, để cậu lại một mình, tớ vẫn rất muốn được bên cạnh cậu. . . vậy nên. . . biến mất ở Thượng Hải, có phải cũng được xem là không nuốt lời không, tớ đã ở lại Thượng Hải với cậu. . . Dương Dương."

Tay trái của Hứa Dương Ngọc Trác nắm chặt lại thành nắm đấm, để bản thân không khóc đến mức ngã quỵ. Nàng không thể không quan tâm gì, nàng cần phải giữ lý trí, Trương Hân đã bị hại chết, hay nói đúng hơn là đã bị người khác ép chết. Người đó đã biết Hồ Hiểu Tuệ bị thay thế, vì vậy đã lợi dụng điều này để mượn đao giết người, một hòn đá trúng hai con chim.

Người đó đang lên kế hoạch cho một điều lớn hơn nữa, mà đến giờ không ai biết được mục đích. Lúc này Hứa Dương Ngọc Trác mới hiểu, người đó là một người bên cạnh mình, hoặc cũng có thể nói, bất kỳ ai cũng sẽ trở thành một người bị người đó lợi dụng. Điều họ phải đối mặt lúc này, không chỉ có Đường Lỵ Giai bị thay thế, mà còn là lòng người khó đoán.

——————

Thiệt hấp dẫn, đến phần thông tin tác giả cung cấp thêm:

1. zjy trước khi biến mất và sau khi biến mất vẫn là cùng một người

2. Chủ mưu làm những việc này không nhất định là vì tình yêu

3. Chủ mưu không phải là người tạo ra người thay thế

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com