ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Dải Mobius đại diện cho một vòng lặp vô tận. Nếu bước đi trên nó thì ngay cả môi trường xung quanh cũng sẽ như nhau. Nếu việc bị quỷ dắt mà các nàng gặp phải tương tự như cầu thang Penrose, vậy thì Mobius xuất hiện với bề mặt ba chiều cũng giống như vậy, dù cho có đi như thế nào thì vẫn luôn đi trên một mặt phẳng.

Lưu Thù Hiền lấy dây buộc tóc từ tay Viên Nhất Kỳ, đặt nó trở lại vị trí ban đầu bên cạnh cửa. Cô không biết quá nhiều về khái niệm dải Mobius, nhưng nếu là một vòng lặp thì chắc chắn sẽ có cách phá vỡ. Bọn họ không phải những con kiến không biết suy nghĩ, chỉ biết đi về trước, vậy nên chắc chắn sẽ có lỗ hổng trong không gian này.

Với tình hình hiện tại, bọn họ chỉ có thể tiến về trước, dù đi như thế nào thì đến cuối cùng cũng là vô ích, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn có thể gặp thêm nguy hiểm. Người bị thay thế đêm nay như đang rình rập trong mọi ngóc ngách, luôn có thể quan sát chuyển động của họ, khiến tất cả đều có cảm giác như lưng đang bị gì đó chỉa vào.

Sau khi đi qua đi lại hai lần mà vẫn chưa tìm được cách gì để thoát ra, cả nhóm nghỉ ngơi trước cửa 342. Trời đã tối, còn mấy tiếng nữa mới rạng sáng, nếu không thoát ra trong đêm nay thì không biết còn có thể xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Viên Nhất Kỳ có chút bất an. Cậu đứng dậy, đi tới đi lui ở hành lang, muốn bản thân bình tĩnh một chút. So với đêm qua, người bị thay thế đêm nay có vẻ dịu dàng hơn nhiều, không làm gì cả, chỉ nhốt mọi người trong vòng lặp, nhưng đồng thời, điều này có lẽ là vì mục đích mà những thứ đó muốn đạt được không giống nhau. Tối hôm qua, Hồ Hiểu Tuệ có thể tổn thương mọi người, nhưng mục đích của nàng cũng là do nàng lựa chọn, dù là trong bất kỳ tình huống nào, nàng đều chọn Trương Hân.

Có nghĩa là, mục đích cuối cùng của nàng rất có thể là đưa Trương Hân đi. Lý do có mục đích như vậy có lẽ là vì nghe được cuộc trò chuyện giữa Trương Hân và Lưu Thù Hiền, cho rằng Trương Hân hại nàng bị lộ, nhưng đồng thời nàng cũng hận, hận Lưu Thù Hiền đã không chút do dự mà bán đứng nàng.

Vậy nên tối hôm qua, người nàng thực sự thương tổn là Lưu Thù Hiền, Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác. Nhưng đêm nay, Châu Thi Vũ sắp xếp vòng lặp, làm người ta khó có thể hiểu mục đích thực sự của nàng là gì, hoặc nên nói, nàng muốn làm tổn thương ai?

Thẩm Mộng Dao ngẩng đầu ngước nhìn Viên Nhất Kỳ đang vừa đi vừa suy nghĩ điều gì đó, khẽ nhíu mày, việc đi qua đi lại này làm nàng chóng mặt, làm nàng có chút phiền não.

Khi nàng muốn lên tiếng ngăn Viên Nhất Kỳ lại thì Viên Nhất Kỳ như có thể đọc được suy nghĩ của nàng, dừng chân, mắt nhìn thẳng vào trong bóng tối trước mặt, không nói gì, cũng không có động tác gì, chỉ nhìn.

"Làm sao vậy? Em nghĩ đến gì sao?"

Thẩm Mộng Dao thấy hơi kỳ lạ, nàng tiến đến nhìn theo ánh mắt của Viên Nhất Kỳ, cũng không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng vẻ mặt của cậu lại làm nàng có chút bất an, ánh mắt phức tạp này của cậu khiến nàng khó hiểu.

"Em nghĩ ra rồi! Có lẽ cũng ta không chỉ có một đường để đi. Nếu chúng ta muốn phá vòng lặp, vậy chỉ cần đi qua bên cạnh là được. Nghĩa là, nếu đi thẳng là một vòng lặp, vậy thì có rất nhiều phòng ở đây, chúng ta đi ngang qua là có thể phá vỡ vòng lặp! ! !"

Ngay lúc Thẩm Mộng Dao đang khó hiểu, Viên Nhất Kỳ đột nhiên thu hồi tầm mắt, đứng yên một chỗ. Là vì cậu đang quan sát những căn phòng quanh mình, cậu vốn nghĩ con đường này chỉ có thể đi thẳng, nhưng khi ánh mắt dừng lại trên cửa thì đột nhiên nhớ đến chuyện Lưu Thù Hiền muốn cậu khóa cửa, nghĩa là, nếu có thể vào được phòng thì có lẽ bọn họ có thể đi ra ngoài.

Không nên trì hoãn thêm nữa, tất cả đồng loạt đứng dậy, dựa theo nguyên tắc mà xoay vài tay nắm cửa xem có mở được cửa không, cách thức trông có vẻ ngu ngốc này có thể là cách duy nhất để thoát ra bây giờ, mỗi cái đều thử một lần, rồi sẽ có cái mở ra.

"Dương Băng Di! Cẩn thận! !"

Bỗng nhiên có tiếng thét sợ hãi vang lên trong bóng tối, các nàng không thể nhìn thấy gì trong tầm mắt, nhưng qua âm thanh thì các nàng có thể nhanh chóng nhận ra đây là tiếng của Đoàn Nghệ Tuyền. Không có thời gian để suy nghĩ, cả nhóm nhanh chóng chạy di chuyển về phía phát ra giọng nói, nhưng ở cửa 330 lại không thấy dấu vết của hai người đâu.

Lúc này Viên Nhất Kỳ tiến đến xoay tay nắm cửa, dù có dùng bao nhiêu lực thì cánh cửa đang đóng chặt vẫn không mở ra chút khe hở nào. Dù có gõ cửa thì bên trong vẫn luôn yên tĩnh. Hai người như biến mất vào trong không khí, không để lại một chút dấu vết.

"Con người sao có thể biến mất trong không khí được! !"

Viên Nhất Kỳ dồn tất cả sự phẫn nộ của mình lên cánh cửa. Theo suy đoán ban đầu của bọn họ, sau khi tìm thấy cửa mở thì có thể đi ra ngoài, nhưng bây giờ có người biến mất, điều này hiển nhiên đã phủ định tất cả suy đoán trước đó, nếu không thể đi qua bên cạnh để ra ngoài, vậy thì các nàng thật sự có thể sẽ không bao giờ ra được.

"Mọi người có chú ý không! Trong một vòng lặp, chỉ có thể mở một cánh cửa. Lấy ví dụ trước đó, cửa của 342 là do Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di mở. Đó là vòng lặp đầu tiên. Vậy nên khi chị đi mở cửa 336 thì mở không ra được! Vài lần chúng ta đi giữa chừng, vì không nghe đến điều này nên cũng không biết là mình có thể mở được phòng của người nào. Lần này, trùng hợp là 330, như vậy thì bọn họ có lẽ đang ở trong phòng, chỉ là chúng ta không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. . ."

Những gì Lưu Thù Hiền nói thực ra rất dễ hiểu. Kết hợp với việc khóa cửa mở cửa trước đó thì liên kết này rất có ý nghĩa. Nói cách khác, nếu bọn họ muốn mở căn phòng tiếp theo thì cần phải trải qua một vòng lặp nữa, sau đó lặp đi lặp lại, cho đến khi tìm được căn phòng đó. Nhưng, trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì, có an toàn hay không, bọn họ không thể nào đoán được.

Trong căn phòng tối như mực khiến người ta không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì này, một cảm giác ngột ngạt bao trùm khắp cơ thể Đoàn Nghệ Tuyền, nàng không nghe thấy tiếng động gì, chỉ có thể mò mẫm đi vào trong.

"Dương Băng Di? Em ở đâu? Nếu có ở đây thì gõ xuống sàn được không?"

Đoàn Nghệ Tuyền vừa đi vừa hỏi. Mặc dù đây là phòng của mình, nhưng trong môi trường tối tăm xa lạ này, nàng tưởng như mình đã đi rất lâu, nhưng lại luôn đứng yên một chỗ, Dương Băng Di cũng không đáp lại Đoàn Nghệ Tuyền, giống như cậu không có đi vào căn phòng này vậy.

"Đoàn. . . Nghệ Tuyền. . ."

Không biết đã qua bao lâu, trong phòng cuối cùng cũng có dấu vết của con người. Giọng nói của Dương Băng Di có hơi yếu ớt, vang lên trong sâu thẳm, mặc dù phòng không lớn nhưng giọng nói đó dường như cách nàng rất xa.

"Sao vậy? Là em sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền vì quá mức gấp gáp mà loạng choạng, không biết va phải gì nhưng lại ngã sấp xuống đất, đầu va chạm với đất phát ra âm thanh.

Không có thời để chăm sóc vết thương trên người mình, sau khi quỳ rạp trên mặt đất lấy lại tinh thần thì lại tiếp túc mò mẫm bò về phía phát ra âm thanh, so với việc đứng rồi đi vừa rồi thì như vậy có thể tránh được một số chướng ngại trên cao.

"Thủy Thủy, chờ chị. . . chị lập tức tìm được em. . ."

Giọng nói của Đoàn Nghệ Tuyền có chút run rẩy, nàng cố gắng hết sức kìm nén tiếng khóc trào từ cổ họng, nàng biết tình hình hiện tại của Dương Băng Di không được lạc quan nên nàng phải mạnh mẽ hơn một chút, ít nhất là, không thể để Dương Băng Di lo lắng cho mình nữa.

"Có phải. . . ngã đau rồi không? Cả hai chúng ta. . . đều là cung Sư Tử, thường. . . hay cãi nhau, nhưng thực sự cãi nhau có lẽ cũng chỉ có một lần, nhưng trên sân khấu. . . em có thể đứng sau lưng chị một lần nữa. . . chính chị đã cho em sự tự tin. . . và lòng dũng cảm. . ."

Đoàn Nghệ Tuyền đi không xa về phía trước, cuối cùng cũng tìm thấy Dương Băng Di ở góc trong cùng của căn phòng, vừa chạm vào mặt cậu, Đoàn Nghệ Tuyền liền cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, không giống nhiệt độ của con người.

Dương Băng Di muốn nắm lấy tay tay nàng, nhưng lại nhận ra mình không còn chút sức lực nào. Cậu sợ mình không kịp nói ra tất cả những điều mình muốn nói, vậy nên khi cảm nhận được hơi ấm trên mặt, cậu liền nóng vội muốn nói tất cả với Đoàn Nghệ Tuyền. Cậu hy vọng Đoàn Nghệ Tuyền sẽ biết những điều này, biết rằng mặc dù trong những ngày hai người cãi nhau, cậu vẫn luôn chọn nàng, đứng sau lưng nàng, sau đó, đi đến bên cạnh nàng.

Trong bóng tối, Đoàn Nghệ Tuyền nằm trên người Dương Băng Di khóc nức nở, nhưng càng làm người khác đau lòng hơn khóc lớn, hóa ra khi thực sự đau buồn và sợ hãi thì khóc không được.

"Vậy nên. . . Đoàn Nghệ Tuyền, bây giờ em muốn đẩy chị ra. . . nhanh. . . chạy đi. . . đừng quay đầu lại!"

Dương Băng Di dùng hết sức lực cuối cùng của mình đẩy Đoàn Nghệ Tuyền ra, đẩy người ra xa mình vài mét sau đó khàn giọng hét lên một câu cuối cùng, sau đó không còn tiếng động gì nữa.

Đoàn Nghệ Tuyền xoay người đứng dậy, rất ngoan ngoãn nghe lời không quay đầu lại, lảo đảo chạy về phía cửa, tiếng "sàn sạt" sau lưng lại vang lên lần nữa, hơn nữa càng lúc càng gần, thanh âm khàn khàn vang vọng trong căn phòng nhỏ.

"Các người. . . mở nhầm cửa rồi. . ."

Toàn thân Đoàn Nghệ Tuyền đổ mồ hôi lạnh, nàng cảm thấy có hơi choáng váng, có lẽ là chịu kích thích quá lớn, hoặc cũng có thể là vì nàng đập đầu xuống đất. Ngay khi nàng chạm đến được ván cửa và sắp ngất đi, một cái ôm không lớn đỡ được nàng, sau đó, nàng nhìn thấy một chút ánh sáng.

Dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại, nàng thì thầm vào bên tai người đó "Mở cửa, cẩn thận", sau đó ngất đi, tóc mái bị mồ hôi thấm ướt dính lên trán, trên mặt vẫn còn vương lệ. Chỉ trong không đến 10 phút, lại có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất so với vừa rồi.

Cả nhóm chạy năm sáu lần mới một lần nữa quay trở lại 330, nhưng vừa mở cửa ra lại không ngờ đến cảnh tượng như vậy, bọn họ không biết rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ của Đoàn Nghệ Tuyền, cùng với Dương Băng Di không đi ra, cũng có thể đoán được gì đó.

Viên Nhất Kỳ dựa vào tường bật ra một tiếng cười giễu cợt, âm thanh được phóng đại vô cùng trong hành lang trống trải này. Cậu đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của vòng lặp đêm này, hóa ra không phải là muốn nhốt bọn họ trong này, mà là một trò chơi tử thần, mở nhầm cửa thì sẽ bị trừng phạt, mà cánh cửa đúng chỉ có thể được tìm thấy sau khi lặp đi lặp lại những sai lầm.

Sự liên kết của sách giải đáp không thể đóng vai trò bảo vệ hoàn toàn, nó chỉ có thể đảm bảo sẽ không bị thay thế. Sự biến mất của Dương Băng Di cũng khiến các nàng đột nhiên hiểu ra rằng, nếu lần sau không cẩn thận, bọn họ sẽ chỉ là cừu non chờ bị giết làm thịt mà thôi.

————————————

Dải Mobius, cầu thang Penrose... chẳng lẽ tui lại gặp phải một học bá nữa sao :v

Hướng dẫn sử dụng đã được cập nhật

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info