ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song



Trong không gian yên tĩnh, máy chiếu phát bộ phim đã được chọn lọc kĩ, Diudiu nằm ngủ yên bình trên sàn trước gương, mặt kính phản chiếu gương mặt dễ thương khi ngủ của nó.

Đột nhiên, không biết nghe được gì, bỗng nhiên tỉnh dậy từ trong giấc ngủ, nhướng đuôi lên đi về phía cửa, sau khi cửa mở ra liền rơi vào trong một vòng tay vừa ấm áp vừa an toàn.

"Chị mua sách sao?"

Vương Dịch vừa vào cửa liền nhìn thấy Diudiu, nó hiếm khi ra ngoài chờ cậu về, nhân lúc xoay người lại thay giày mà thuận tay bế nó lên.

"Sách sao? Không nhớ nữa."

Châu Thi Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.

"Có mua thì chị cũng sẽ không đọc."

Vương Dịch tràn đầy tự tin, rất hiểu nàng, đi vào trong phòng, ngồi xuống cạnh Châu Thi Vũ, nhìn một lượt gói hàng trong tay mình.

Châu Thi Vũ không quan tâm, tiếp tục trang điểm, nhưng sự chú ý lại bị gói hàng trong tay Vương Dịch hấp dẫn, rồi như đột ngột nhớ đến gì đó, dừng tay lại hỏi.

"Đúng rồi, vừa rồi chị có xuống lầu tìm em, em đi đâu lấy hàng vậy?"

Vương Dịch nhìn gói hàng một lúc, khẽ cau máy, ánh mắt nhìn về phía Châu Thi Vũ thay đổi.

"Em ở dưới lầu lấy hàng, chị không thấy em sao?"

Bị hỏi như vậy, Châu Thi Vũ cũng cảm thấy không ổn, vốn đã tính trước thời gian, lúc đó cả hai nên gặp nhau ở cửa thang máy lầu một mới đúng, nhưng nàng tìm một vòng dưới lầu, sau khi về phòng thì Vương Dịch mới quay trở lại, vậy nên nàng mới nghĩ Vương Dịch đã đi nơi khác.

"Chị xuống lầu tìm em, nhưng không tìm được, chị mới về phòng trước."

Châu Thi Vũ không muốn làm Vương Dịch cảm thấy mình là người đa nghi, câu hỏi kia vốn chỉ là nàng tò mò mà thuận miệng hỏi, nếu bây giờ đã quay trở lại thì không cần phải rối rắm vấn đề này nữa.

Vương Dịch ở bên cạnh gật đầu, ánh mắt lại quay trở về gói hàng trong tay, chuyển đề tài.

"Vậy em mở nó trước."

Thấy Châu Thi Vũ đang bận trang điểm, Vương Dịch liền tự chủ động mở gói hàng, quả nhiên thứ bên trong giống với thứ được viết trên nội dung đơn hàng dán bên ngoài, là một quyển sách, bìa sau màu đen, dòng chữ màu vàng được khắc trên sách ——《Quyển sách giải đáp cuộc sống》

"Quyển sách giải đáp. . . cuộc sống?"

Vương Dịch lật xem bìa sách, bìa trước chỉ có đúng tên sách được viết bằng chữ vàng, mà mặt sau chỉ có bìa đen, không có chữ nào khác.

"Chị mua sách này để làm gì vậy?"

Châu Thi Vũ dừng động tác, cầm lấy quyển sách mà Vương Dịch đưa cho, lấy điện thoại ra xem lịch sử mua hàng của mình.

"Nhưng chị không có mua quyển sách này. . ."

Châu Thi Vũ đưa điện thoại cho Vương Dịch đang ở bên cạnh, muốn cậu tự mình xem, trong lịch sử mua hàng có quần áo, một số phụ kiện nhỏ, nhưng chỉ không có quyển sách này.

"Hay là kiểm tra mã vận đơn xem?"

Vương Dịch nâng mắt lên nhìn Châu Thi Vũ, hỏi ý kiến của nàng, bây giờ không thể loại trừ việc có người gửi nhầm, vậy nên chỉ có thể tra mã vận đơn trước xem như thế nào.

"Quái lạ, sao lại tạm thời không tìm được hàng của ngài vậy?"

Vương Dịch chuyển ứng dụng, nhập mã đơn hàng vào, trên màn hình hiện ra lịch sử trống, cậu chỉ có thể trả điện thoại cho Châu Thi Vũ xem.

"Vậy gọi điện thoại hỏi người chuyển phát nhanh đi!"

Châu Thi Vũ nhìn màn hình điện thoại trống rỗng, bất lực giang hai tay, trong tình huống hiện tại, muốn biết nguồn gốc của gói hàng thì chỉ có thể hỏi người chuyển phát nhanh đã gọi điện đánh thức nàng.

"Để em!"

Vương Dịch nhận lại điện thoại, nhấp vào dãy số trên cùng của cuộc gọi gần đây nhất, sau vài tiếng "tút tút tút", điện thoại cũng kết nối được.

"Alo?"

Là một giọng nữ có hơi lười biếng, hình như đang ngủ nhưng bị đánh thức.

"Là người giao hàng vừa mới giao đơn chuyển phát sao?"

Nghe được giọng nữ, Vương Dịch đương nhiên có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, không phải shipper đều là nam sao?

"Vương Dịch?"

Nghe thấy đối phương trực tiếp gọi tên mình, Vương Dịch có hơi sửng sốt, cùng Châu Thi Vũ nhìn nhau một chút, im lặng mở loa ngoài của điện thoại ra, hỏi một câu thăm dò.

"Bạn là?"

Đối phương dường như không trả lời được, hai người chờ một hồi cũng không nhận được câu trả lời thuyết phục, vừa định từ bỏ manh mối này thì bên kia đáp lại.

"Chị là đoàn Nghệ Tuyền a! Nhưng đây không phải là số điện thoại của Châu Thi Vũ sao?"

Vương Dịch nghe xong liền trợn tròn mắt, cầm điện thoại xác nhận lại số điện thoại, Châu Thi Vũ có lưu số của Đoàn Nghệ Tuyền, vậy nên cả hai có thể chắc chắn đây không phải là số điện thoại của nàng, nhưng tại sao? Số điện thoại này lại dẫn đến Đoàn Nghệ Tuyền.

"Có thật là Đoàn Nghệ Tuyền không?"

Châu Thi Vũ không tin vào chuyện ma quỷ, vì vậy nàng thử hỏi lại.

"Không phải rất vô nghĩa sao, sao chị lại không biết chị là ai cơ chứ? Sao đều kỳ kỳ quái quái như vậy?"

Mặc dù số điện thoại hiển thị một dãy số xa lạ, nhưng nghe giọng lại giống giọng của Đoàn Nghệ Tuyền, trải qua mấy lần xác nhận, cả hai biết đây thật sự là Đoàn Nghệ Tuyền.

"Tụi em nhận được một quyển sách, muốn gọi shipper hỏi, nhưng lại gọi đến chỗ chị."

Sau khi Vương Dịch xác nhận xong, muốn giải thích rõ ràng với Đoàn Nghệ Tuyền, dù sao đã nửa đêm mà còn bị đánh thức khi không có lý do thì không ai là không nổi nóng.

"Sách gì? Sao lại gọi cho chị?"

Nghe được câu này, Đoàn Nghệ Tuyền lập tức tỉnh ngủ, giọng nói đột nhiên có chút cảnh giác, còn cố ý hạ thấp giọng xuống.

"Quyển sách. . . giải đáp. . . cuộc sống."

Vương Dịch nhận ra có gì đó không ổn trong giọng nói của Đoàn Nghệ Tuyền, lắp bắp đọc lại tên sách.

"Chính là quyển sách đó!"

Đoàn Nghệ Tuyền đột nhiên lớn giọng, doạ hai người nhảy dựng cả lên, sau đó ý thức hạ giọng xuống, như đang thì thầm.

"Hôm nay Thuỷ Thuỷ cũng xuống lầu lấy một quyển như vậy, tụi chị cũng gọi vào số điện thoại của shipper để xác nhận, nhưng người bắt máy lại là Tả Tả, tụi chị hỏi, em ấy không có quyển sách này."

Giọng điệu chậm rãi, âm lượng trầm thấp, vang vọng trong căn phòng yên tĩnh này, Vương Dịch chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh, vừa suy nghĩ lời nói của Đoàn Nghệ Tuyền, vừa lo lắng Châu Thi Vũ bị doạ sợ, liền ôm lấy nàng.

"Đúng rồi! Còn nữa, Thuỷ Thuỷ gặp được Nãi Bao ở dưới lầu, hình như bọn họ cũng có một quyển."

Không chờ hai người phản ứng, Đoàn Nghệ Tuyền đã nói tiếp, sau đó là tiếng lục lọi đồ đạc.

"Vậy, đây căn bản không phải là số điện thoại của shipper, vậy quyển sách này là như thế nào?"

Vô số câu hỏi bủa vây tâm trí, đủ loại chuyện quỷ dị dường như đều liên quan đến quyển sách này, vậy, quyển sách này rốt cuộc dùng như thế nào?

Sau đó hai bên không nói gì nữa, Đoàn Nghệ Tuyền nói phải đến phòng của Dương Băng Di, liền cúp máy.

Châu Thi Vũ vốn nghĩ tỉnh dậy liền đi trang điểm livestream với fan, bây giờ gặp phải việc này cũng chỉ có thể từ bỏ, lại cùng Vương Dịch đi tẩy trang, rồi nằm lại trên giường.

Về lý do tại sao lại đi cùng Vương Dịch, vì bây giờ gặp phải việc này, hai người thống nhất đi đâu cũng phải cùng nhau, dường như là an toàn hơn.

Hai người rửa mặt sạch sẽ, im lặng nằm trên giường suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, quyển sách lẳng lặng nằm trên mặt đất cạnh giường, trước nằm trở lại giường, Vương Dịch cố ý lật xem một lần nữa, giống như những quyển sách giải đáp trên Baidu, không có nơi nào bất thường, trang thứ nhất là hướng dẫn sử dụng, những trang còn lại là đáp án.

Nằm trên giường nghĩ đi nghĩ lại, suy nghĩ dần trở nên mơ hồ, 2 giờ sáng, cũng đã là giờ nên ngủ, đôi mắt khép hờ dần hoàn toàn nhắn lại, một đêm tràn ngập điều kỳ quái cuối cùng cũng kết thúc trong giấc ngủ.

Nhưng đây chỉ là những gì các nàng nghĩ mà thôi, cảnh trong mơ tan biến trong tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa này dường như là đang gõ cửa phòng mình, lại như đang gõ cửa phòng người khác, khiến người khác khó phân biệt được.

Vương Dịch mơ mơ hồ đứng dậy, muốn dặn người đó nhỏ tiếng thôi. Cửa vừa mở, thò đầu ra liền nhìn thấy Viên Nhất Kỳ khẽ cúi đầu đứng trước cửa 336, tóc dài che khuất nửa khuôn mặt cậu.

Dường như nghe được tiếng mở cửa, quay lại nhìn cậu, rồi lại nhìn cửa phòng 336, vẫn không nói gì.

"Sao chị lại ở đây?"

Vương Dịch buột miệng, nhưng lập tức phản ứng lại, có phải cậu đã nói qua lời này rồi không, chỉ cách đây không lâu!

Cậu xoay người nhìn vào trong phòng, quyển sách vẫn nằm ở vị trí cũ, Châu Thi Vũ không bị đánh thức, lấy điện thoại ra xem thời gian, 1 giờ 01 phút sáng. Em nhớ rõ, khi cả hai đi ngủ, là 2 giờ sáng!

Vương Dịch tưởng mình đang nằm mơ, vội vàng trở về phòng, rửa mặt để bản thân tỉnh táo, rồi lại kiểm tra thời gian, 1 giờ 02 phút sáng, chẳng lẽ trước đó đều là mơ sao? Cậu không khỏi có chút nghi ngờ, nhưng quyển sách bên giường thì sao? Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn.

Cảm thấy chỉ rửa mặt thôi vẫn chưa đủ khiến mình tỉnh táo, Vương Dịch dìm cả đầu vào trong nước, nhiệt độ lạnh lẽo của nước khi cậu có lại khả năng suy nghĩ trong chốc lát, ngay cả âm thanh nhỏ vụn của mọi thứ xung quanh cũng được khuếch đại.

Đột nhiên, âm thanh thông báo tin nhắn lôi kéo suy nghĩ của cậu, để cậu không chết ngạt trong nước.

Sau khi rời khỏi bồn rửa mặt, cậu mở miệng thở hổn hển, vừa ổn định hô hấp của mình vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, muốn kiểm tra tin nhắn.

Một dãy số xa lạ hiện lên, Vương Dịch nhíu mày, mở tin nhắn ra, nội dung trên màn hình khiến cậu hai chân cậu mềm nhũn, có hơi đứng không vững.

Trong khung tin nhắn, cũng chỉ có một câu đơn giản —— Nàng ngủ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info