ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Bầu không khí áp suất thấp khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, lúc này căn phòng sáng sủa lại chỉ được thắp sáng bởi ngọn đèn mờ ảo ở góc giường, ga trải giường trắng muốt nằm gọn gàng trên giường, không có một nếp gấp, như một lãnh địa không tì vết chưa ai đặt chân đến, sạch sẽ đến không có một hạt bụi, so với những thứ lộn xộn rải rác trên mặt đất xung quanh thì trông có vẻ hơi lạc lõng.

Từ lúc bước vào trong thì Lưu Thù Hiền đã chú ý điều này, nhưng cô không thấy gì kỳ lạ, dựa trên những thứ khác thì chắc hẳn trong phòng này đã xảy ra chuyện gì đó, cũng chỉ cho là Vương Dịch đã dọn giường nhưng lại không có thời gian quét dọn sàn nên mới có tình trạng như hiện tại.

Viên Nhất Kỳ dùng ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm vào mắt Vương Dịch, thu hết toàn bộ vẻ mặt cùng động tác rất nhỏ của cậu vào trong mắt, cậu muốn nhìn ra được gì đó trong mắt của Vương Dịch, cho dù cậu không tự tin, nhưng sau một hồi giằng co như vậy, Vương Dịch vẫn giữ bộ dáng thờ ơ kia.

"Nhưng chị cũng không có bằng chứng có thể chứng minh Châu Thi Vũ đã hại Dương Băng Di mà phải không, có thể là người khác thì sao?"

Giọng điệu của Vương Dịch rất nhẹ nhàng, có chút khàn khàn vì một hồi lâu không lên tiếng, thu lại ánh mắt đối đầu, vươn tay dụi dụi đôi mắt đau nhức, cũng không nhìn hai người nữa.

"Vương Dịch! Em bị mê hoặc hay bị thay thế, đến bây giờ mà vẫn còn bào chữa cho thứ kia nữa sao? ? Đó không còn là Châu Thi Vũ nữa! ! Em tỉnh táo lại đi!"

Viên Nhất Kỳ ngày càng trở nên kích động hơn, với việc Thẩm Mộng Dao bị bắt, cậu bất lực nhưng không thể phát tiết, cũng cảm thấy vô lực với việc Vương Dịch đến giờ vẫn không chấp nhận sự thật, cậu không khống chế được mà bùng nổ.

Cậu tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của Vương Dịch, ép Vương Dịch phải đối mặt với mình, nếu như vậy vẫn không đánh thức được Vương Dịch, vậy cậu nhất định sẽ động thủ đánh Vương Dịch tỉnh lại, dù cho bản thân không thích như vậy.

Lưu Thù Hiền đứng bên cạnh, vừa thấy không ổn đã bước đến tách hai người ra, đứng ở giữa giống như một người hòa giải. Cô hiểu rõ hai người bây giờ đều có cảm xúc riêng, nhưng bây giờ không phải là lúc để trút bỏ cảm xúc của mình.

"Được rồi, bình tĩnh một chút đi. Bây giờ không phải lúc để cãi nhau đánh nhau, Hứa Dương Ngọc Trác và Đoàn Nghệ Tuyền vẫn còn ở bên ngoài, chờ Vương Dịch đưa hai người vào, chờ tất cả trở lại rồi nói sau."

Lưu Thù Hiền đẩy Viên Nhất Kỳ về hướng ngược lại, giữa hai người có một khoảng cách, Vương Dịch không nói gì, cũng không nhìn hai người trước mặt, nhưng sau khi Lưu Thù Hiền nói xong liền lặng lẽ đi về phía cửa, bóng lưng trông có vẻ hơi cô đơn.

"Châu Châu chị ấy. . . sau khi bị thay thế không lâu, thỉnh thoảng vẫn có ý thức của mình. Chị ấy không làm em bị thương, cũng vì điều này nên em cho rằng chị ấy sẽ không làm hại Dương Băng Di. Chị nói em không có bằng chứng, em có thể thừa nhận điều đó, nhưng em sẽ không bào chữa cho một ác ma, em chỉ muốn. . . nói một lời tốt cuối cùng cho chị ấy."

Vương Dịch đưa lưng về phía hai người, đứng trước cửa, hai tay nắm chặt tay nắm cửa, không ngừng run rẩy, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, hốc mắt đỏ bừng, khóe môi cũng bị cắn ra máu, nhưng cậu không hề rơi một giọt nước mắt nào, vì cậu biết từ nay về sau sẽ không còn ai lau nước mắt cho cậu nữa. . .

Viên Nhất Kỳ cúi đầu xuống, nhận ra cảm xúc của mình có hơi quá khích, cậu muốn xin lỗi Vương Dịch, nhưng dường như người nọ cố tình không muốn cho cậu cơ hội này, nói xong liền mở cửa bước ra ngoài, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Lưu Thù Hiền và cậu.

Lưu Thù Hiền quay sang một bên, nhìn ra được Viên Nhất Kỳ đang do dự, vỗ vai cậu, sau đó đi đến bên cạnh cửa phòng ngồi xuống.

"Thật ra Vương Dịch đã nhắc nhở chúng ta trong suốt thời gian qua, nhưng lúc đầu chúng ta không nghe ra được. Câu nói cuối cùng của em là rõ ràng nhất. Em ấy thực sự không có bằng chứng chứng minh Dương Băng Di không phải do Châu Thi Vũ làm hại, nhưng chỉ từ việc Châu Thi Vũ không tổn thương Thẩm Mộng Dao mà nói, có thể Dương Băng Di đã bị người khác làm hại. Bây giờ trong tay có khả năng rất lớn là sách giả và có người còn đang ngủ say, chỉ còn lại Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai, mà trong số chúng ta, Đường Lỵ Giai hoàn toàn là "người bên ngoài", nên chị nghĩ. . ."

Lưu Thù Hiền dựa vào tường, tự mình phân tích, từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa cả hai, Vương DỊch luôn tin không phải Châu Thi Vũ giết Dương Băng Di, liên tục nhắc đến người khác. Trong trường hợp này, cậu không cần phải đổ lỗi cho người khác, vì tất cả mọi người đều biết việc Châu Thi Vũ bị thay thế, nhưng cậu cũng không nói rõ, mà dùng cách này để nhắc nhở, hoặc là cậu biết bí mật gì đó, hoặc là cậu không biết gì cả, chỉ đơn thuần nghĩ không muốn Châu Thi Vũ bị hiểu sai.

Rõ ràng, sau khi phân tích kỹ lưỡng xong, Lưu Thù Hiền chọn tin khả năng đầu tiên, cô đoán Vương Dịch hẳn đã biết bí mật gì đó, vì vậy liên tục nhắc nhở bọn họ, muốn bọn họ cẩn thận với một người bị thay thế khác đã thức tỉnh và đang ẩn nấp trong bóng tối.

"Vậy ngay lúc này, người chúng ta phải đối mặt không chỉ có Châu Thi Vũ đã bị thay thế, mà còn có Đường Lỵ Giai cũng có thể đã bị thay thế, nghĩa là, Tả Tịnh Viện rất có thể gặp nguy hiểm, Vương Dịch đang ở bên ngoài cũng vậy, không biết là gặp phải ai!"

Viên Nhất Kỳ như bừng tỉnh, nhặt móc quần áo đang vương vãi trên mặt đất lên muốn đi ra ngoài cứu người, vừa mới đi đến cửa thì đã bị tiếng gõ cửa ngăn lại.

Cậu phản ứng nhanh chóng với vẻ mặt cảnh giác, đứng dựa vào tường, khi nhìn về phía Lưu Thù Hiền thì thấy đối phương cũng giống như mình, cũng rất nghiêm túc, với những việc đã trải qua, áp lưng vào tường để bảo vệ bản thân đã trở thành một bản năng.

Tiếng gõ cửa rất đều đặn, vừa nghe liền biết không phải Châu Thi Vũ và những người khác đang gõ cửa, còn Châu Thi Vũ là người tạo ra ảo giác Mobius nên có thể ra vào tự do, vốn không cần phải gõ cửa như rút dây động rừng như vậy, càng nghĩ thì tất cả những gì có thể nghĩ đến, cũng chỉ có Đường Lỵ Giai.

"Đến rồi. . ."

Viên Nhất Kỳ hơi xoay người, cố gắng đến gần Lưu Thù Hiền nhất có thể. Vừa dứt lời, tiếng gõ cửa liền dừng lại, như để xác nhận rằng bên trong không có ai.

Viên Nhất Kỳ may mắn thoát được một kiếp, đang định thở phào nhẹ nhõm thì ván cửa trước mặt lại bị đập, lần này không nhẹ nhàng và nhịp nhàng như trước, mà thay vào đó là những cú đập mãnh liệt và lộn xộn, Viên Nhất Kỳ đột nhiên nhớ đến tiếng đập cửa mà Tả Tịnh Viện đã miêu tả, giống hệt với cảm giác hiện tại.

"Chắc chắn là nó đã biết bên trong có người, cánh cửa này cũng không thể kiên trì được lâu, lần này, chỉ sợ chúng ta khó có thể chạy thoát."

Lưu Thù Hiền ấn người mình vào cửa, với những cú đập mãnh liệt, ổ khóa có dấu hiệu nới lỏng, cô không kịp suy nghĩ gì, trước tiên là dùng thân mình chặn trước, ít nhất có thể thêm một tầng chống đỡ, kéo dài chút thời gian.

Nhưng, sau khi Lưu Thù Hiền ấn người mình vào cửa, thứ kia cũng không tiếp tục đập cửa, trong phòng lại tiếp tục yên tĩnh, chỉ có Diu Diu vì sợ hãi mà phát ra tiếng kêu "Hừ hừ", không ngừng tiến đến bên chân hai người, muốn tìm kiếm sự bảo vệ.

"Có vẻ như mục đích của nó không phải là mở cánh cửa này, mà là muốn dùng cách này để dẫn chúng ta ra ngoài. . ."

Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa cúi người ôm lấy Diu Diu, quấn nó vào trong áo khoác, chỉ để lộ đầu mèo.

"Có lẽ nó biết chúng ta nhất định phải mở cánh cửa này, vì nếu chúng ta không mở cửa, Vương Dịch sẽ không thể quay lại. . ."

Bên ngoài cửa là ảo cảnh Mobius do Châu Thi Vũ tạo ra, nếu Vương Dịch muốn quay lại thì phải giống như bọn họ khi nãy, lần lượt thử, nhưng cửa này có thể mở ra từ bên trong, nếu đúng thời điểm thì có thể gặp họ ngay trước cửa.

Vừa rồi cả hai đều xem nhẹ điều này, cũng không đặt ám hiệu hay gì đó, bây giờ xác suất may rủi đã tăng độ nguy hiểm của cả hai bên lên rất nhiều. Một khi mở cửa sai thời điểm, rất có khả năng sẽ gặp phải thứ kia.

Ngay khi hai người đang im lặng, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, lần này không quy củ cũng không hỗn loạn, nghe có vẻ bình thường, nhưng hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, Diu Diu như đã chuẩn bị, vùi đầu vào lòng ngực Viên Nhất Kỳ, sau khi nhẹ nhàng kêu một tiếng thì không nhúc nhích nữa.

Hai người không biết bên ngoài là ai, cũng không thể dễ dàng mở miệng hỏi, xác nhận danh tính của đối phương trở thành một vấn đè khó khăn, nhưng may mắn là mắt mèo trên cửa 339 không bị chặn.

Lưu Thù Hiền can đảm nhìn qua mắt mèo, lúc đầu chỉ nhìn thấy bóng tối, cái gì cũng không có, một lúc sau, có một ánh sáng yếu ớt và mỏng manh, có chút giống phản chiếu của nhãn cầu, sau dó, ánh sáng dần biến mắt, ánh đèn mờ mịt của hành lang sáng lên, hai nữ nhân đứng quay lưng về phía cửa, từ từ quay lại.

Đồng tử của Lưu Thù Hiền run lên, nhưng cô không thể kiểm soát nhãn cầu của mình, một khuôn mặt không có gì, mà khuôn mặt còn lại, chỉ có một hốc mắt sâu, khuôn mặt gần như biến dạng, người bị thay thế lần này, dường như còn đáng sợ hơn lần trước.

Lưu Thù Hiền bất giác kêu lên một tiếng sợ hãi, dường như đã bị bên ngoài nghe thấy, cả hai chậm rãi tiến đến gần, cuối cùng dán cả khuôn mặt vào mắt mèo, tiếng cười chói tai truyền từ ngoài cửa vào trong phòng, tiếp theo là tiếng "sàn sạt".

Viên Nhất Kỳ kéo Lưu Thù Hiền ra, thấy một bên mắt của cô như bị dao rạch, máu không ngừng chảy ra. Cậu kéo người vào trong phòng, tránh xa cửa, nhưng Lưu Thù Hiền vẫn dại ra, miệng liên tục lẩm bẩm.

"Chúng ta. . . bị phát hiện rồi. . ."

Viên Nhất Kỳ luống cuống, lấy vài tờ khăn giấy ra đè lên vết thương trên mắt, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, rõ ràng miệng vết thương không lớn nhưng máu lại chảy không ngừng, ngay cả trên người hai người cũng dính máu.

"Chúng nó đang nhìn chúng ta. . . chúng nó đang nhìn chúng ta. . ."

Viên Nhất Kỳ không còn cách nào khác, chỉ có thể lo lắng suông, dùng hết sức mình ấn chặt miệng vết thương, có thể ngừng được bao nhiêu thì ngừng, Lưu Thù Hiền vẫn không phản ứng, những những gì cô nói lại biến thành câu khác, như thể bị trúng tà.

Âm thanh "sàn sạt" liên tục được khuếch đại, như bao trùm cả căn phòng, Viên Nhất Kỳ sắp phát điên, nỗi sợ hại tộc cùng lấp đầy não cậu, cậu không có cách nào để bảo vệ bản thân, ngay cả chút sức lực cũng không có, chỉ có thể kéo góc áo của Lưu Thù Hiền, cậu chỉ có thể cầu nguyện rằng Lưu Thù Hiền sẽ tỉnh lại vào lúc này.

"Lưu Thù Hiền! ! Tỉnh táo lại đi, em sắp chết rồi. . ."

————————————

Thông tin từ tác giả:

1. zsy vẫn còn ý thức, nhưng việc đang đi chung với Liga hiện tại có thể nói là ý thức  đang dần bị cắn nuốt

2. lsx đang trong trạng thái điên rồ vì những gì mình nhìn thấy trong mắt mèo, 017 vẫn còn đang ở trong thực tế, không chìm trong ảo giác

————————————

Tui chỉ thắc mắc Tả Tả có phải đã bị Liga giết không [doge] :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info