ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Hàng lang vốn còn đang rất sáng không biết đã tắt đèn từ khi nào, mắt không thể thích ứng với bóng tối, trong chốc lát không thể nhìn được gì.

Lưu Thù Hiền có chút hoảng loạn, cô hấp tấp đuổi theo Dương Băng Di, nhưng cô không ngờ mình lại đơn độc trong hành lang này. Nhưng trong hoàn cảnh hiện tại, Lưu Thù Hiền không thể nhìn rõ, không phải Dương Bằng Di cũng như vậy sao? Nếu vậy thì cái bẫy này không có ý nghĩa gì để tồn tại, trừ phi. . . dưới lớp áo choàng đen không thể nhìn rõ mặt, Dương Băng Di đã sớm dùng cách của mình để thích ứng.

Nghĩ đến đây, Lưu Thù Hiền vô thức đến gần tường. Cô cảm thấy ánh mắt của Dương Băng Di ở mọi nơi trong hành lang, luôn dõi theo từng cử động của cô, và có thể sẽ đâm cô bất cứ lúc nào.

Cô dựa lưng vào tường, không ngừng nhìn xung quanh trong bóng tối, mặc dù không nhìn thấy gì, nhưng thính giác của cô nhạy bén lạ thường, vậy nên cô cho rằng chỉ cần cô không phát ra tiếng động thì nghe được động tĩnh của một người khác trong hành lang nhỏ hẹp này cũng không khó.

Nhưng cô lại quên mất địch đang ở trong tối mà cô thì lại đang ở ngoài sáng. Chỉ đến khi được tiếng vải ma xát nhẹ sau lưng cô đã không kịp phản kháng, còn chưa kịp quay người thì cơn đau buốt bên hông đã truyền đến khiến cô không thể thở được, cô có thể cảm nhận được máu đang chảy ra từ miệng vết thương, nhưng cô lại không thể ngăn nó lại.

Dương Băng Di thực sự đã đâm sau lưng cô, khi cô không thể phản ứng hay chống cự. Cô mở to hai mắt, không thể tin được, nhưng hai mắt lại đỏ hoe, chứa đầy sự bất lực. Cô cố gắng ngăn lại dòng máu đang chảy ra từ vết thương, nhưng ngay khi chạm nó, tay đã nhuốm đầy máu đỏ.

Dương Băng Di chứng kiến tất cả những điều này, nhưng cậu không phản ứng gì cả. Cậu không kết liễu mạng sống của Lưu Thù Hiền bằng một nhát dao, mà chọn rút cạn máu trong cơ thể cô, để cô chậm rãi mà chết trong quá trình này, là vì để người khác có cơ hội đến cứu cô sao? Hay là, cậu cho Lưu Thù Hiền cơ hội cuối cùng để từ biệt thế giới này? Nhưng điều kiện tiên quyết để tất cả những cơ hội này xuất hiện, phải là ác ma này vẫn còn một trái tim thương xót.

"Chị đã sớm nghĩ đến, nếu ngay cả Đoàn Nghệ Tuyền mà em cũng có thể ra tay, thì sao có thể bỏ qua cho tụi chị chứ? Trong trò chơi sống còn này, bạn bè và người yêu có là gì."

Hai mắt của Lưu Thù Hiền có chút mơ màng, nhưng cô có vô số cảm xúc muốn trút ra, trong đó nhiều nhất là không cam lòng. Cô không cam lòng thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình là ở trong hành lang nhỏ hẹp và tối tăm này. Cô không cam lòng khi không thể thực hiện được lời của mình. Cô không cam lòng khi còn chẳng có thời gian để nhớ về Hồ Hiểu Tuệ. Nhưng tất cả những cảm xúc này dường như rất vô lực khi cô đối mặt với khuôn mặt vô cảm của Dương Băng Di, cô cảm thấy mệt mỏi. . . thật sự rất mệt. . .

"Với tốc độ chảy máu như hiện tại, chị còn khoảng bốn năm phút, có gì muốn nói thì ghi âm lại, tôi sẽ giúp chị mang ra ngoài, dù là cho ai, tôi nhất định sẽ nhắn lại giúp chị."

Dương Băng Di quay mặt đi, không khinh thường nhìn cô nữa. Cậu xoay người đi lên hai bậc thang ở sau lưng, đứng đưa lưng về phía cô ở một chỗ cao hơn, chiếc áo choàng rộng màu đen bao phủ cả người cậu, trong bóng tối thì không thể xác định vị trí của cậu. Lưu Thù Hiền chỉ biết cậu đứng cách mình không xa lắm, vì có âm thanh truyền đến từ phía trên đỉnh đầu.

Không lâu sau khi Dương Băng Di nói xong, cậu nghe thấy âm thanh ma xát, sau đó chợt nghe thấy âm thanh tương tự như tiếng Lưu Thù Hiền bắt đầu ngồi xuống, cậu còn nghĩ cô đã chấp nhận cái chết của mình, bắt đầu ghi âm lại những lời cuối cùng, nhưng lại không nghĩ rằng ngay sau đó, cậu cũng ngã xuống bên chân của Lưu Thù Hiền theo cách tương tự.

Cậu đã sơ ý. Cậu đã đánh giá thấp khát vọng sống của Lưu Thù Hiền, cũng đánh giá thấp sự thù hận của Lưu Thù Hiền đối với mình vào lúc này. Cậu nghĩ rằng Lưu Thù Hiền không còn năng lực chống trả, vì vậy cậu đã để lộ tấm lưng dễ bị tổn thương nhất của mình trước mặt "kẻ thù", hóa ra tất cả đều chỉ là do cậu nghĩ.

"Dương Băng Di! Làm bằng hữu lần cuối cùng, dù có hận hay không cũng vậy, nhưng cũng cảm ơn em vì đã cho chị cơ hội để lại di ngôn. . ."

Dương Băng Di lăn xuống bậc thang, đã không còn sức sống nữa. Lúc đầu Lưu Thù Hiền chỉ ôm ý nghĩa sớm muộn gì cũng chết, cho nên thử một phen, vì cô không nhìn thấy người, nhưng ngay cả cô cũng không nghĩ rằng mình có thể ném trúng mục tiêu.

Căn cứ theo những gì Dương Băng Di đã nói, trạng thái hiện tại của cô chỉ còn sống được nhiều nhất hai phút, vừa rồi cô đã tiêu hao quá nhiều sức, khiến máu chảy ra từ vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, cô cũng không ngăn nó lại, để mặc cho nó chảy thành một vũng máu lớn trên sàn nhà. Thứ đang nằm trên tay cô là chiếc điện thoại mà cô vừa mới lấy ra khỏi túi, màn hình đang ở giao diện ghi âm, ngón tay run rẩy nhấn vào nút ghi âm màu đỏ, một tiếng "ting" vang lên, ghi âm lập tức bắt đầu. . .

"Dù là ai có thể sống sót thoát ra, làm phiền lập một tấm bia cho Hồ Hiểu Tuệ, đặt ngay bên cạnh chỗ chôn cất của tôi, và. . . cho em ấy cái mũi của tôi, đặt nó bên cạnh em ấy, đây là điều mà tôi đã hứa với em ấy. . ."

Tiếng nức nở nhỏ dần, ghi âm vẫn tiếp tục nhưng không có ai nói nữa, họ cứ như vậy mà ngã xuống trong vũng máu, thậm chí còn không kịp chỉnh lại trang phục của mình.

Cửa thoát hiểm của hành lang lúc này được mở ra, ánh đèn trong hành lang chiếu vào hai người. Hứa Dương Ngọc Trác tiến đến chỉnh lại quần áo của Lưu Thù Hiền, kết thúc ghi âm trong điện thoại, rồi lại xoay người thay Dương Băng Di kéo chiếc mũ áo choàng xuống, đôi mắt dưới cặp kính râm vẫn còn đang mở, trông có hơi đáng sợ.

"Hứa Dương, em đã cõng Vương Dịch qua đây, hay là cũng đưa Đoàn Nghệ Tuyền đến đây đi! Chị ấy cũng có thể bồi bạn với Dương Băng Di, như vậy sẽ không cô độc."

Thẩm Mộng Dao đặt Vương Dịch trên lưng xuống, để cậu dựa vào bức tường ở phía còn lại của hành lang, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng không còn biểu cảm ngày xưa nữa, cái nhíu mày cùng với đôi mắt nhắm nghiền của cậu đều đã cho thấy cậu ra đi trong đau đớn. Loại thuốc kia có tác dụng rất nhanh, vết thương trên lưng đều đã thối rữa, trước khi đi, Thẩm Mộng Dao đã mặc cho cậu bộ quần áo đẹp nhất, chỉnh tề nhất, màu đỏ rất hợp với cậu. . .

Hứa Dương Ngọc Trác không có ý kiến gì, chỉ gật đầu rồi cuộn mình vào trong góc, bấm mở đoạn ghi âm của Lưu Thù Hiền lên, âm thanh trống rỗng lại vang vọng bên tai, chỉ tiếc là không ai có thể thực hiện di ngôn này. . .

Thẩm Mộng Dao xoay người đi ra ngoài, tìm thấy Đoàn Nghệ Tuyền ở trong hành lang, thật trùng hợp, nàng cũng mặc đồ đen, rất hợp với Dương Băng Di. Nàng lại cõng người quay trở lại hành lang kia, đặt ở bên cạnh Dương Băng Di. Thẩm Mộng Dao ngồi xổm xuống, hay Dương Băng Di tháo kính râm ra, đóng mắt lại. . .

"Đoàn Nghệ Tuyền sẽ không trách em, tụi chị cũng vậy. . . vậy nên cứ yên tâm mà đi đi. . ."

Thẩm Mộng Dao nhìn cả hai lần cuối, sau đó quay đầu nhìn Hứa Dương Ngọc Trác vẫn đang cuộn mình trong góc. Cả hai đều biết, kết quả như vậy, có thoát thành công hay không cũng không có gì khác biệt, bọn họ sẽ mất tất cả, từ một nhóm bên cạnh nhau lúc đầu, đến bây giờ chỉ còn hai người nắm tay nhau, tất cả đều đã không còn tồn tại nữa.

"Trời sắp sáng rồi, con đường tiếp theo, chị muốn chọn như thế nào. . ."

Thẩm Mộng Dao đứng dậy đi ra ngoài cửa, nhưng khi đi ngang qua Hứa Dương Ngọc Trác thì dừng lại, nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác ngẩng đầu lên nhìn sang cầu thang của hành lang, Thẩm Mộng Dao lập tức hiểu được lựa chọn của nàng. . .

"Vậy thì, chúc chị và chị ấy may mắn. . ."

Nói xong, nàng liền xoay người đi ra khỏi hàng lang mà không ngoảnh lại.

Hứa Dương Ngọc Trác vẫn ngồi trong góc, luôn nhìn về phía cầu thang. Một lúc sau, mắt hình như có chút đau nhức nên nàng đưa tay lên xoa, quyển nhật ký trong tay rơi xuống đất.

Nàng cúi xuống nhặt nó lên, rồi lại đứng lên, loạng choạng bước hai bước, quay đầu thoáng nhìn bốn người, rồi lại loạng choạng bước lên cầu thang.

Nàng tìm ra một con đường, con đường này không dốc đứng khó đi như núi, nhưng nàng vẫn cần có đủ dũng khí. Từng bước một, mỗi một bậc thang đều có nước mắt của nàng. Nàng muốn đi tìm Trương Hân, mang theo tất cả mọi thứ của cả hai để đi tìm cô. . .

Khi nhảy xuống khỏi sân thượng, ánh bình minh rực rỡ xuất hiện giữa khe hở của những tòa nhà cao tầng, Hứa Dương Ngọc Trác mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại. . .

"Trương Hân. . . cậu có nhìn thấy kỳ tích không? Mặt trời mọc ở hướng Tây. . ."

Trong căn phòng 336, Thẩm Mộng Dao lấy những tấm ảnh polaroid ở đáy hộp ra, dán từng tấm một trở về vị trí ban đầu của nó trên tường, sau đó mỉm cười hài lòng.

Ngồi bên cạnh Viên Nhất Kỳ, nàng nói rất nhiều, nói về quá khứ của cả hai, nói về cuộc sống của nhau mà cả hai không biết, còn nói về tương lai vốn có của cả hai nếu không có những việc này. Cuối cùng, nàng lại đeo chiếc nắp lon vào lại ngón tay của Viên Nhất Kỳ, cứ như vậy mà lặng lẽ nhìn sườn mặt của cậu, chờ bình minh đã đến.

"Lần sau đừng cãi nhau, cứ đi theo lộ trình ban đầu đi, được không. . ."

Con dao nhỏ rơi xuống bên cạnh hai người họ, Thẩm Mộng Dao dựa vào vai Viên Nhất Kỳ, từ từ nhắm mắt lại. Ánh đèn hoàng hôn chiếu lên người cả hai, phía sau họ là những mảnh ghép được tạo ra bằng ảnh polaroid.

Điện thoại nằm ở một bên, không biết đã tự động mở khóa từ lúc nào, sau khi mở thì hiện ra giao diện trò chuyện WeChat, Trịnh Đan Ny đã gửi một tin nhắn ngắn cho nàng. . .

"Cái chết mới là lối thoát. . . yêu hận hòa lẫn ích lợi. . ."


(Chính văn hoàn)

——————————

Sốc không?!! Có sốc không?!!! Sốc chứ!!! Tui khóc sụt sịt sau khi đọc xong chương này đó :')))))))))

Còn có phiên ngoại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info