ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Không gian ngược

SomeSadMem

Tiếng hít thở dồn dập kèm theo nhịp tim đập vào nửa cánh cửa thoát hiểm còn lại chưa được đẩy ra, Tả Tịnh Viện vẫn giữ động tác ban đầu, nửa dựa vào cửa, tay phải ôm chặt lấy Đường Lỵ Giai, gánh chịu cả trọng lượng cơ thể nàng.

"Bây giờ còn đi nữa không?"

Dương Băng Di chống tay lên đầu gối, cúi nửa người xuống, thể lực đã hồi phục sau một thơi gian nghỉ ngơi của cậu đã được dùng hết khi băng qua hành lang, bây giờ cậu đã kiệt sức.

"Tạm thời chúng ta không đi được. . ."

Giọng nói rỗng tuếch của Tả Tịnh Viện vang lên trên đỉnh đầu cậu, Dương Băng Di nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc bắt gặp đôi mắt đờ đẫn của em.

"Tại sao?"

Dương Băng Di đứng thẳng người dậy, khoanh tay dựa lưng vào tường, mày hơi nhăn lại. Cậu nghĩ rằng cả hai đã tìm được lối thoát, bây giờ trở về phòng mới là quyết định đúng đắn nhất, cậu không hiểu tại sao Tả Tịnh Viện lại rút lui vào lúc này.

"Bây giờ chị tạm thời có không hiểu. . ."

Tả Tịnh Viện không trực tiếp trả lời câu hỏi của Dương Băng Di mà nhích người sang một bên, cố gắng che khuất Đường Lỵ Giai trong tay mình.

Dương Băng Di nhìn thấy hành động này của em, trong lòng chợt nở nụ cười có chút tự giễu, hoá ra giữa bọn họ cũng tồn tại cái gọi là "khủng hoảng lòng tin".

"Chị không tin em?"

Tả Tịnh Viện nghe vậy, khẽ ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập cảnh giác, hoàn toàn không có cảm xúc giống như vừa rồi.

"Em thực sự xứng đang ở nơi này sao! Nếu không phải vì cứu hai người thì sao em có thể để Đoàn Nghệ Tuyền ở lại trong phòng, bây giờ em không biết chị ấy có an toàn hay không, kết quả là còn bị chị nghi ngờ! ! !"

Dương Băng Di hoàn toàn khó chịu với ánh mắt của Tả Tịnh Viện, trong tình huống căng thẳng thế này, bất kỳ một lời nói hay động tác nào cũng có thể biến thành nhân tố khiến tâm lý bị suy sụp.

Dương Băng Di không cách nào trút được nỗi oan ức của mình, lẽ ra cậu có thể ngồi chờ ở trong phòng đến khi an toàn rồi mới ra ngoài, như vậy cậu sẽ không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng cuộc gọi cầu cứu của Tả Tịnh Viện phá vỡ kế hoạch ban đầu của cậu, cậu không thể để Đoàn Nghệ Tuyền đi mạo hiểm, vậy nên nguy hiểm này chỉ có cậu mới có thể gánh vác được.

Từ lúc ra ngoài đến bây giờ bị nghi ngờ, cả hai liên tục gặp phải những điều kỳ lạ, cậu tức giận là vì Tả Tịnh Viện lại nghi ngờ một người luôn ở bên cạnh mình.

"Đây mới là cảm xúc mà em nên có."

Tả Tịnh Viện không để ý đến việc Dương Băng Di nổi giận, khi em nâng mắt lên nhìn cậu một lần nữa, đã không còn sự cảnh giác, ngay cả bằng mắt thường cũng có thể thấy được, cả cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng.

Dương Băng Di bối rối, nhìn Tả Tịnh Viện với ánh mắt nghi ngờ, cậu không hiểu Tả Tịnh Viện đang nghĩ gì, nhưng lời nói vừa rồi tựa như một chậu nước lạnh dập tắt lửa giận vừa với nổi lên của cậu.

"Chị vừa mới nghĩ đến. . ."

Tả Tịnh Viện cử động cơ thể một cách khó khăn, giữ một tư thế trong một thời gian dài thêm cả căng thẳng khiến em cảm thấy đau nhức cả người, thậm chí cánh tay cũng hơi run rẩy.

"Em giúp chị. . ."

Dương Băng Di thấy vậy, bất lực lắc đầu, cửa ải hiện tại này rõ ràng không thích hợp để tranh cãi hay so đo này nọ, hơn nữa nhìn dáng vẻ hiện tại của em, loạt hành động vừa rồi chắc chắn là có lý do.

"Xin lỗi, chuyện vừa rồi. . . . . ."

"Không sao, nói cho em biết chị nghĩ gì trước đi."

Tả Tịnh Viện đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống, đang định giải thích nhưng bị Dương Băng Di cắt ngang, so với lời giải thích vô dụng trong tình huống hiện tại này thì cậu muốn nhanh chóng thoát khỏi nó hơn.

Đỡ Đường Lỵ Giai ngồi xuống bên cửa thoát hiểm, Tả Tịnh Viện cũng ngồi xuống theo, lưng dựa vào cửa, để đầu Đường Lỵ Giai tựa lên vai mình, tránh cho nàng ngã trái ngã phải, dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất, bắt đầu giải thích.

"Vừa rồi chúng ta đẩy cửa thoát hiểm về phía cầu thang bộ, nhưng lúc nãy chúng ta ở trước cửa cầu thang bộ, cửa thoát hiểm lại bị đẩy về phía bên trong lầu 2, nếu cửa không bị lắp ngược, vậy chỉ có một khả năng. . . là hai không gian trái ngược!"

Dương Băng Di dõi theo suy nghĩ của Tả Tịnh Viện, sau đó cẩn thận nhớ lại, khi ở trong cầu thang, cánh cửa kia thực sự được đẩy ra, cửa bình thường sẽ không được lắp như vậy, vì khi đẩy cửa vào tỏng, có người đi người đến thì mức độ an toàn không cao, mà cửa thoát hiểm ở bên này đúng lúc giải thích cho điều này.

Vậy nên dựa theo hai tình huống mà Tả Tịnh Viện đã đề cập. Tình huống đầu tiên thực sự rất dễ bị loại trừ, vì không thể nào một cửa thoát hiểm mà một bên đúng hướng, một bên lại ngược hướng, điều này không hợp lẽ thường. Vậy trường hợp có thể xảy ra nhất là trường hợp thứ hai —— không gian ngược.

"Vậy nên, vừa rồi thật ra là thử. Bây giờ những gì chúng ta nhìn thấy có lẽ là ảo giác, nên chị sợ em cũng chỉ là ảo giác của chị."

Thấy Dương Băng Di chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn, Tả Tịnh Viện không biết có nên nói tiếp hay không đã chọn giải thích những gì đã xảy ra, nếu không thì bị hiểu lầm vẫn sẽ rất khó chịu.

"Em có thể hiểu, nếu là em, em cũng sẽ làm vậy."

Dương Băng Di ngẩng đầu đầu nhếch môi cười, thuận tay vỗ vai em, chứng minh mình thật sự không để ý.

Đột nhiên, cậu dường như nghĩ đến gì đó, đặt tay lên vai Tả Tịnh Viện một hồi, nâng cằm về phía Đường Lỵ Giai đang ngồi bên cạnh, tầm mắt cũng chuyển dời sang nàng.

"Sao chị không nghĩ chị ấy cũng là ảo giác?"

Dương Băng Di trông như đang nghiêm túc hỏi, nhưng giọng điệu lại giống điều chỉnh bầu không khí hơn.

Tả Tịnh Viện nhìn theo Dương Băng Di, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng hơn. Bởi vì có mũ, em có thể nhìn thấy vài sợi tóc nằm rải rác trên trán cùng với chóp mũi vểnh lên của Đường Lỵ Giai, cả người giống như một chú mèo con nhỏ, yên lặng nằm trên vai em.

"Không, vậy chị ấy không nên là ảo giác, chị ấy là một giấc mộng đẹp . ."

Vừa nói, em vừa đưa tay vuốt tóc Đường Lỵ Giai, đồng thời hạ mũ thấp xuống, che khuất hơn nửa khuôn mặt của nàng.

Dương Băng Di không nhìn hai người nữa, nghiêng đầu nhìn về phía vách tường rồi ngẩn người. Tâm tình hiện tại của cậu rất  phức tạp, đối mắt với "mê cung" không biết  khi nào mới có thể thoát ra được, lần đầu tiên cậu muốn từ bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, cậu thật sự quá mệt mỏi. Có lẽ đây là thật, một khi đã ra khỏi cửa thì không thể quay trở về được nữa.

Lấy chiếc điện thoại không có tín hiệu trong túi ra, Dương Băng Di lướt xem album ảnh, trong đó có ảnh tự chụp của bản thân, ảnh của người thân, ảnh chụp chung với đồng đội, một số khoảnh khắc với fan hâm mộ, còn có ảnh chụp của cậu với nàng sau khi làm hoà ở The Best Partner.

"Muốn phó mặc cho số phận sao?"

Tả Tịnh Viện nhìn Dương Băng Di không nói lời nào mà chỉ lướt điện thoại, vừa liếc mắt liền nhìn thấy cậu đang xem ảnh chụp, mặc dù bây giờ mọi thứ đều không rõ, nhưng em cảm thấy vẫn chưa đến lúc cần hồi tưởng về quá khứ.

"Bây giờ chúng ta không thể làm được gì, không phải sao?"

Thành thật mà nói, trong lòng Dương Băng Di cũng không cảm thấy bọn họ có thể làm được gì khác, dù biết hiện tại rất có thể đang bị nhốt trong không gian ngược, nhưng bọn họ vẫn không có cách gì có thể đánh vỡ được cục diện này, trong sự việc dị thường này, họ rất nhỏ bé.

"Có lẽ là có. . . bây giờ là 3 giờ sáng, chúng ta có thể chờ. . . không phải sách giải đáp đã nói rồi sao?. . . Sáng sớm."

Tả Tịnh Viện thực sự không hiểu câu nói kia cho lắm, chỉ có thể đoán theo nghĩa đen, vì không thể thoát khỏi số phận bị nhốt hiện tại của mình, chỉ có thể từ từ chờ đợi, biết đâu sẽ có bước ngoặc.

"Có lẽ chờ đến sáng mới là quyết định thông minh. . . sách giải đáp nói."

Hai người nhìn nhau cười, thật ra là vì suy nghĩ ăn ý, trải qua nhiều chuyện như vậy, xem như là có chung nghịch cảnh. Dương Băng Di có thể hiểu Tả Tịnh Viện đang an ủi mình, vì vậy nên đùa giỡn đáp lại, cũng gửi em lời cảm ơn.


So với những gì mà hai người kia trải qua, 336 có vẻ yên bình. Sau khi tách ra ờ 342 rồi quay về phòng, các nàng không gặp bất kỳ sự việc kỳ quái nào nữa, giống như sách giải đáp nói, chờ đợi có lẽ sẽ tốt hơn.

Nhưng, Thẩm Mộng Dao ngồi trên giường, Viên Nhất Kỳ ngồi trên mặt đất, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau, một cao một thấp, không ai nói một lời, màn hình điện thoại hiển thị khung trò chuyện WeChat, ghi chú bên trên viết Trần Kha. Rõ ràng là cả hai đang phân vân có nên tìm cô nói chuyện không, dù sao dựa theo suy luận của cả hai thì ở chỗ của Trần Kha Và Trịnh Đan Ny hẳn cũng có một quyển sách giải đáp.

"Em cảm thấy chúng ta cần phải nói về vấn đề này! Chúng ta không biết liệu bọn họ có phải tình huống gì mới không, vậy có lẽ chúng ta có thể giúp được bọn họ, hoặc bọn họ đã giải quyết được vấn đề, hiểu được rõ ràng, vậy chúng ta liên lạc, hai bên đều có lợi, vậy nên, chúng ta cần phải nói về nó!"

Viên Nhất Kỳ đương nhiên không muốn im lặng thêm nữa, cậu xoay người ngồi bên giường kiên nhẫn giải thích với Thẩm Mộng Dao, đây đã là lần thứ 3 cậu lặp lại hành động này, nói ra những lời này, nhưng có vẻ như vấn đề mà nàng lo lắng vẫn là việc kia.

"Vậy lỡ như bên chỗ hai người họ không có gì xảy ra, chúng ta tuỳ tiện đi nói như vậy, sẽ khiến bọn họ cảm thấy hoảng sợ thì sao?"

Thẩm Mộng Dao lo lắng không phải là không có lý, thông tin duy nhất mà cả hai có cũng chỉ là bên phía hai người kia cũng có một chiếc hộp màu đen, nhưng liệu họ có gặp phải những việc kỳ lạ hay không thì các nàng không biết.

"Vậy thì thử trước đi. . ."

Viên Nhất Kỳ chợt nghĩ, nếu không thể nói rõ thì có thể thử hỏi trước, ít nhất sẽ không có tổn thất nào.

Thẩm Mộng Dao gật đầu đồng ý, cầm điện thoại bên cạnh lên gõ một dòng chứ "Trong hộp đen của các chị có gì?"

Tốc độ trả lời của đối phương rất nhanh, cứ như thể đang chuẩn bị gửi tin nhắn cho nàng, ban đầu cả hai nghĩ câu trả lời sẽ là "Chưa mở ra xem". "Chỉ có một quyển sách thôi" hoặc đại loại như vậy.

Nhưng tin nhắn trả lời của Trần Kha nằm ngoài dự đoán của cả hai, tổng cộng có hai tin bên, tin nhắn trên cùng là hình ảnh, dưới cùng là một câu ngắn gọi, trong ảnh là một tờ giấy, nét chữ viết tay xinh đẹp "Trước khi bình minh đến. . . các người đều nên thông minh."

Câu dưới cùng viết "Có liên quan đến một người trong số mọi người."

——————————————

Nghe không gian ngược tự nhiên liên tưởng đến Stranger Things và cái bài "Running Up That Hill" vang lên trong đầu :v

Hướng dẫn sử dụng đã được cập nhật

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com