ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Trăng sáng chói lọi trên bầu trời lặng im, gió thoảng hương đất, gần đây thời tiết thay đổi rất nhanh, một giây trước vẫn là trời quang, giây tiếp theo trời sẽ nhiều mây, thậm chí những trận mưa cũng không đều đặn, tất cả đều tùy vào tâm trạng.

Giữa mây mù có chút ánh sáng, dường như là đang báo trước mưa, Hứa Dương Ngọc Trác ngồi xổm trước mặt Vương Dịch, nhìn vết thương chỉ biết phải mau chóng xử lý, không thể dính nước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng khoặc uốn ván, đều sẽ mất mạng.

"Dao Dao, thế nào? Có thể kiên trì được không? Chúng ta xuống lầu trước đi, chút nữa trời sẽ mưa, vết thương của Vương Dịch liền sẽ rất phiền phức."

Sau khi đỡ Vương Dịch ngồi vững, Hứa Dương Ngọc Trác nhanh chóng xoay người xem xét tình trạng của Thẩm Mộng Dao. Với sức của nàng mà đưa hai người xuống lầu là chuyện không thể, mặc dù đã có người giải quyết Đường Lỵ Giai cho họ, để họ có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm của người thay thế, nhưng người đang gần lan can luôn đưa lưng về phía họ vẫn chưa biết là địch hay bạn.

"Em có thể kiên trì, nhưng chúng ta muốn xuống lầu thì chỉ e là không dễ dàng như vậy, dù sao cũng còn có người không muốn buông tha cho chúng ta. . ."

Thẩm Mộng Dao đưa mắt nhìn về phía lan can, nhưng bóng lưng kia luôn không quay lại, trong đêm đen nàng không thể nhìn rõ là ai, nhưng mọi người đều ngầm có đáp án.

Từ mặt ngoài mà nói, người đó đã giúp họ giải quyết rắc rối, dù cho lúc trước có như thế nào thì bây giờ có lẽ là người cùng hội cùng thuyền, nhưng sự rõ ràng và quyết đoán của người lại khiến họ nghi ngờ. Dù đã xảy ra chuyện gì, ít nhất trong quá khứ hai người từng có yêu, sẽ không hận đến mức tàn nhẫn đâm dao vào trong tim đối phương, sau đó không chút luyến tiếc đẩy người xuống.

"Nhưng bây giờ chị lại cảm thấy, em ấy có lẽ đang hối hận, có lẽ em ấy vẫn còn lưu luyến, có lẽ đang thương tâm. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác nhìn theo hướng ánh mắt của Thẩm Mộng Dao, bóng lưng ấy trông vô cùng cô độc giữa chân trời, bóng lưng ấy không hề nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế nhìn xuống dưới lan can, một tay chống tường, một tay đang buông thõng bên ngoài lan can, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của người nọ, có lẽ ngay cả người nọ cũng không nhìn thấy rõ.

Rời mắt khỏi người nọ, Hứa Dương Ngọc Trác đứng dậy đỡ Thẩm Mộng Dao lên. Cơ hội hít thở ngắn ngủi không thể khôi phục cơ thể về trạng thái bình thường, nhưng chỉ đi vài bước thì không có vấn đề gì, vấn đề thực sự là Vương Dịch đã bất tỉnh. Vóc dáng của cậu cao hơn hai người một chút, dưới tình huống bình thường thì đưa lên xuống lầu còn khó, huống chi là hiện tại.

"Đặt cánh tay của em ấy lên vai em, như vậy có thể giảm bớt một chút trọng lượng, sức của chị nhỏ, không nâng dậy được thì sẽ không đi được."

Thẩm Mộng Dao chủ động vươn tay ôm lấy Vương Dịch, đặt cánh tay cậu lên vai mình, để cả người Vương Dịch đều dựa vào người mình, chịu một phần lớn sức nặng, nàng biết sức Hứa Dương Ngọc Trác nhỏ, không chịu được sức nặng lớn, nếu không cẩn thẩn thì còn có thể bị thương.

Hứa Dương Ngọc Trác đang chuẩn bị đặt cánh tay còn lại của Vương Dịch lên vai mình, còn chưa kịp đặt xuống thì đã bị tiếng cười đột ngột phía sau dọa sợ. Tiếng cười đó có chút chua xót nhưng cũng có chút thoải mái sau khi buông tay, nhưng không biết là vì đã buông tay mà cảm thấy thoải mái hay là vì mất đi hết tất cả mà cảm thấy đau xót, Hứa Dương Ngọc Trác không có thời gian để tìm hiểu.

"Tôi hận chị ấy! Hận chị ấy đã lựa chọn đi con đường này mà không nói lời nào! Hận chị ấy đến bây giờ vẫn không chịu buông tha cho tôi! Chị ấy thật sự làm được như vậy, ngay cả thành quỷ cũng không buông tha cho tôi! ! !"

Phía sau vang lên tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tả Tịnh Viện, là loại cảm xúc đã chịu đựng đến tột cùng, lý trí đang trên bờ vực sụp đổ. Hứa Dương Ngọc Trác không biết vì sao em lại nói những điều này, nhưng nàng vẫn dừng bước. Tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của cả hai, náo đến mức này, khả năng quay trở về như cũ là cực kỳ nhỏ bé, nhưng ai cũng không buông bỏ được, vậy nên dây dưa, vậy nên yêu. . . mà không được. . .

Hứa Dương Ngọc Trác đẩy Thẩm Mộng Dao ra, xoay người đi về phía Tả Tịnh Viện, nàng biết rất rõ chỉ có cách này thì Vương Dịch và Thẩm Mộng Dao mới có thể sống sót, dù cho lúc này nàng không thể đoán được Tả Tịnh Viện có phải chủ mưu hay không, nhưng dù có phải hay không, Tả Tịnh Viện đã xé bỏ mặt nạ của chính mình rồi. Mục đích em giết Đường Lỵ Giai, hoặc đúng thật là vì hận, hoặc là còn biết gì đó khác, ví dụ như, giết hết tất cả mọi người mới có thể thoát được, giống như Dương Khả Lộ.

"Tại sao em lại cho rằng em ấy không buông tha cho em? Biết đâu, là chính bản thân em vẫn chưa học được cách buông tha cho chính mình không?"

Việc lý trí nhất lúc này là không làm trái ý em, nếu cứ theo lời của em, biết đâu có thể gọi về chút lý trí, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác lại không chọn như vậy. Trong mắt Tả Tịnh Viện, nàng nhìn thấy sự quyết tuyệt, vậy nên nàng chắc chắn, dù có nói gì, kết quả vẫn sẽ giống nhau, thứ Tả Tịnh Viện muốn, chính là mạng của mọi người.

"Cả đời này của tôi, tôi ghét nhất là bị cố tình tiếp cận, lợi dụng và lừa dối, vậy nên tôi sẽ chống trả, nhưng không phải theo cách cũ, ngược lại, tôi thích rõ ràng hơn."

Dứt lời, Tả Tịnh Viện đã xoay người, áp Hứa Dương Ngọc Trác vào tường, lưng nàng vẫn chưa khỏi lại bị trầy xước, máu rỉ ra, gió thổi qua mang theo cảm giác mát lạnh.

"Đã giết nhiều người như vậy rồi, em và em ấy thì có gì khác nhau?"

Cổ bị áp vào hàng rào, Hứa Dương Ngọc Trác không thể cử động, nàng chỉ có thể gian nan phát ra một hai câu, nàng rất muốn biết Tả Tịnh Viện rốt cuộc đã biết gì, để em có thể cẩn thận bày ra một trò chơi lớn như vậy, mà mục đích chỉ là vì mình có thể tiếp tục tồn tại.

"Từ đầu vốn không có gì khác biệt, chị ấy có thể hại tôi, đương nhiên tôi cũng có thể hại chị ấy. Tất cả mọi người đều có mục đích riêng của mình, là cá thể độc lập, không phải nên nghĩ như thế nào mới có thể sống tiếp sao?"

Hứa Dương Ngọc Trác cho rằng đây chỉ là một lời ngụy biện cho sự ích kỷ của em, khi tất cả mọi người nghĩ làm thế nào để cùng nhau sống sót, em lại lên kế hoạch để sống sót một mình. Một Tả Tịnh Viện đã không còn mặt nạ của mình, khiến mọi người cảm thấy sợ hãi.

Khi Thẩm Mộng Dao nhận ra tình hình không ổn, Hứa Dương Ngọc Trác đã đi đến trước mặt Tả Tịnh Viện, nàng nhanh chóng dàn xếp cho Vương Dịch, sau đó xoay người muốn cứu Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng lại bị một bàn tay kéo vào trong góc tường chắn.

Người đó bịt miệng nàng để ngăn nàng phát ra âm thanh, sau một hồi giãy dụa không có kết quả, Thẩm Mộng Dao quyết đoán từ bỏ. Người nọ không ra tay ngay từ đầu, nghĩa là không có ý muốn tổn thương nàng, vậy tốt hơn là để dành sức, quan sát tình hình.

"Chị có thể đi cứu Hứa Dương Ngọc Trác, em ở đây xem Vương Dịch."

Người đó thấy Thẩm Mộng Dao không còn giãy gụa nữa, nghĩ nàng đã bình tĩnh lại, nên cúi người nói nhỏ vào tai nàng, sau đó thả tay ra, nửa ngồi xổm bên mép tường.

"Lưu Thù Hiền! ! Chị đã ở đâu? Sao lại xuất hiện ở đây?"

Thẩm Mộng Dao nhỏ giọng thốt lên. Mặc dù nàng đã nghe ra đây là ai từ câu đầu tiên nhưng vẫn không thể tin được, cho đến khi cô đứng lên đổi chỗ cho nàng, dưới ánh trăng sáng, nàng mới dám xác nhận đây đúng thật là Lưu Thù Hiền.

Nhưng Lưu Thù Hiền không giải thích, thay vào đó, nàng nhìn thấy cô lao nhanh ra ngoài, chạy về phía Tả Tịnh Viện, nhưng dường như cô không chắc chắn liệu Tả Tịnh Viện có gì có thể làm hại mình hay không, vậy nên khi chạy đến gần, bước chân cũng có chút do dự. Cô không dám đến gần, Tả Tịnh Viện cũng không làm gì khác, hai người như đang cố ý giằng co, ai cũng không nhường ai, cục diện này chỉ có thể nhìn ra ai là người ra tay phá vỡ bế tắc trước.

"Em thả Hứa Dương ra đi, chị tìm được rồi! Chị tìm được điện thoại của em ấy, bên trong có ghi chú bị khóa. . . em có thể tự mình xem."

Lưu Thù Hiền đứng cách cả hai 2m, lắc lắc thứ trong tay, giọng nói có chút kích động.

Hứa Dương Ngọc Trác bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của Lưu Thù Hiền, đồng thời cũng thắc mắc về sự thay đổi đột ngột của cô. Từ sau sự kiện mắt mèo, cô như bị trúng tà, sau khi rời khỏi phòng thì biến mất, cũng chưa từng xuất hiện, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trên sân thượng, còn quay trở lại trạng thái bình thường, điều này ít nhiều cũng làm người ta cảm thấy có phần khó tin.

Lưu Thù Hiền đặt điện thoại xuống đất, nghiêng người tiến lên hai bước, cô vươn tay kéo tay Hứa Dương Ngọc Trác, trước khi Tả Tịnh Viện phản ứng, cô đã kéo nàng đến người người mình, mặc dù bị con dao nhỏ trong tay em làm bị thương, nhưng tóm lại là đã thoát khỏi nguy hiểm.

"Xem đi! Có lẽ có một số chuyện, không phải như em nghĩ."

Lưu Thù Hiền vốn phải cứu Hứa Dương Ngọc Trác rồi rời đi, nhưng cô lại đẩy nàng qua một bên, ra hiệu cho nàng đi về phía Thẩm Mộng Dao, bản thân thì ở lại. Không phải cô muốn làm con tin thay Hứa Dương Ngọc Trác, mà là vì cô cảm thấy có một số thứ, chỉ khi chính mắt nhìn thấy Tả Tịnh Viện xem xong mới có thể yên tâm.

"Tại sao chị lại đi tìm điện thoại của chị ấy? Hay là chị biết điều gì đó? Hay là, thật ra chị biết tất cả?"

Tả Tịnh Viện có chút hung hăng, ép Lưu Thù Hiền vào vị trí của Hứa Dương Ngọc Trác vừa rồi trên hàng rào, nghe có vẻ như Tả Tịnh Viện không biết nhiều như Lưu Thù Hiền, vậy tại sao em lại muốn giết tất cả mọi người.

Bây giờ em đã không còn quan tâm Hứa Dương Ngọc Trác đã được cứu hay chưa, cũng không quan tâm kế hoạch mà mình đã tỉ mỉ bày ra có thành công hay không, thậm chí còn không quan tâm mình có thể sống sót hay không, thứ em muốn tìm kiếm bây giờ chỉ là sự thật.

"Điện thoại của Đường Lỵ Giai ở ngay đó, mật khẩu ghi chú là sinh nhật của em, sau khi tìm được chị cũng phải thử một lúc lâu mới biết."

Lưu Thù Hiền chỉ vào chiếc điện thoại nằm trên mặt đất, bây giờ cô không còn đường nào để lùi, phía sau là những tòa nhà cao vạn trượng, trước mắt là Tả Tịnh Viện cảm xúc bất định và có thể cho cô một dao bất cứ lúc nào. Dù như thế nào thì kết quả cũng đều có thể sẽ chết, nhưng nếu chiến đấu thì còn có chút cơ hội chiến thắng, miễn là Tả Tịnh Viện còn có chút lý trí.

Tả Tịnh Viện xoay người nhặt điện thoại trên mặt đất lên, động tác này cuối cùng cũng khiến Lưu Thù Hiền thở phào nhẹ nhõm. Cô đã đánh cược mạng sống của mình, nhưng vẫn thành công. Nếu Tả Tịnh Viện không ngần ngại đẩy Đường Lỵ Giai xuống là vì bị thúc đẩy bởi sự thù hận do hiểu lầm gây ra, nghĩa là chỉ cần giải quyết được hiểu lầm, mọi người đều có thể sống sót, Lưu Thù Hiền nghĩ như vậy.

Tả Tịnh Viện liên tục nói Đường Lỵ Giai muốn hại mình, là vì những gì em nhìn thấy khi đó, ngay cả Lưu Thù Hiền cũng có chút khó hiểu, nhưng việc này nếu em không nói, thì không ai biết được. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info