ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Giấu diếm

SomeSadMem


Hít thở dần trở thành một việc khó khăn, cảm giác ngột ngạt xâm chiếm đại não, như đang chìm trong đáy biển, cả người như sắp nổ mạnh, Viên Nhất Kỳ không chống đỡ được, buông góc áo mà mình đang nắm chặt ra, đưa tay lên trước ngực, ôm chặt Diu Diu trong lòng.

Gân xanh trên cổ như bật ra, xung quanh đều đỏ như máu, thậm chí hai mắt đã ngập kín tơ máu cũng bị ép lại có hơi lồi ra, Viên Nhất Kỳ biết mình sắp không kiên trì được lâu, nhưng, lúc này cậu không thể nghĩ ra được biện pháp ứng phó nào.

Ngay khi Viên Nhất Kỳ nghĩ mình sẽ bị ép đến mức nổ tung, tiếng xoay tay nắm cửa cuối cùng cũng vang lên, cảm giác ngột ngạt khó giải thích cũng biến mất. Khoảnh khắc cậu nhìn thấy Vương Dịch chạy về phía mình, Viên Nhất Kỳ như thấy được cọng rơm cứu mạng, đột nhiên mất hết sức lực, còn chưa kịp nói lời nào đã ngã xuống đất, hai mắt tối sầm.

Vương Dịch bước vào trong phòng, đỡ lấy Viên Nhất Kỳ suýt ngã xuống đất, Diu Diu nhảy ra khỏi vòng tay cậu, im lặng cuộn mình dưới chân Vương Dịch, Hứa Dương Ngọc Trác theo sát phía sau bước vào trong phòng, Đoàn Nghệ Tuyền cũng đã tỉnh, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vẫn bị dọa sợ.

Lưu Thù Hiền đứng yên một chỗ, khăn giấy dính máu vương vãi bên cạnh, nhưng cô dường như không nhìn thấy các nàng cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, môi mấp máy, liên tục lặp lại một câu, khóe mắt có một vết xước sâu, nhưng may là không liên lụy đến nhãn cầu, vết máu chảy ra từ vết thương, hẳn là đã được cầm máu, trông cũng không nghiêm trọng lắm.

Sau khi xác nhận Lưu Thù Hiền xong, cả hai lại nhìn về phía Viên Nhất Kỳ, Vương Dịch đã đỡ cậu dựa vào bên giường, gân xanh nổi lên vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, đập từng nhịp trên cổ, trông rất dọa người, khuôn mặt ửng đỏ nhíu mày, hơi thở gấp gáp, như muốn cướp hết không khí xung quanh mình.

Vương Dịch không nói gì, không hỏi gì, ngay cả một ánh mắt thể hiện cảm xúc cũng không có, rất giống như đây chỉ là một chuyện bình thường. Sau khi xác nhận Viên Nhất Kỳ vẫn ổn xong, cậu tự mình đi dọn dẹp phòng, thu dọn các loại mảnh vụn vương vãi trên đất, ném khăn giấy vào trong thùng rác.

"Vương Dịch? Em đang giấu tụi chị gì đó đúng không?"

Hứa Dương Ngọc Trác vẫn giữ khoảng cách nhất định với cậu, không đến gần cũng không ở xa, lúc đầu khi Vương Dịch mới tìm thấy các nàng, nàng nghĩ đây là bẫy của người thay thế, hoặc là bản thân nhìn thấy ảo giác, nói gì cũng không chịu đi theo cậu. Dù sao trong hoàn cảnh này, những gì mình nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Cho đến khi Vương dịch nói một loạt chuyện về việc trong phòng, nàng mới thực sự tin tưởng.

Nhưng lúc này, mỗi một hành động của Vương Dịch, thậm chí cả vẻ mặt vô cảm của cậu, đều khiến người ta nghi ngờ. Nàng tin Vương Dịch không bị thay thế hay mê hoặc, nhưng nàng biết, Vương Dịch nhất định là đang giấu bọn họ chuyện gì đó, một số chuyện quan trọng, liên quan đến tất cả mọi người cùng với việc liệu cậu có thể sống sót đi ra ngoài hay không.

Vương Dịch nghe vậy, động tác của cậu dừng lại, nhưng cậu không trả lời câu hỏi của Hứa Dương Ngọc Trác, rõ ràng là đang trốn tránh, biết rõ bản thân đã bị nhìn thấu nhưng vẫn lựa chọn trốn tránh. Hứa Dương Ngọc Trác không hiểu tại sao Vương Dịch lại muốn giấu diếm, nhưng có lẽ nàng có thể đoán được, chuyện này có liên quan đến Châu Thi Vũ.

"Từ khi Trương Hân rời, chị rất ghét cảm giác bị che giấu chẳng hay biết gì này. Cậu ấy chọn không nói bất cứ điều gì, vậy nên đến khi rời đi, tụi chị thậm chí còn chẳng có một lời từ biệt tử tế."

Hứa Dương Ngọc Trác vừa nói vừa đi đến bên cạnh Lưu Thù Hiền, nàng kéo tay người nọ, thấy người kia không có phản ứng gì, nàng hơi nhíu mày, nhưng không dừng động tác của mình lại. Sau đó vươn tay ra vuốt ve trán Viên Nhất Kỳ, vén phần tóc lòa xòa trên trán cậu ra sau, như thể đang vừa làm việc vừa độc thoại, nhưng thật ra mỗi câu mà nàng nói đều là cho Vương Dịch.

"Bây giờ, Dương Băng Di không còn, Thẩm Mộng Dao không rõ sống chết, Tả Tịnh Viện ở đâu không rõ, và. . . Lưu Thù Hiền bị thương, Viên Nhất Kỳ vừa ngã xuống, tất cả đều do ảo cảnh Mobius không thể thoát ra chết tiệt này."

So với đêm trước, mọi thứ đêm này càng khó đoán và nguy hiểm hơn, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng chỉ có một người bị thay thế trong một đêm, nhưng không ngờ mới đêm thứ hai, có lẽ các nàng sẽ kết thúc sớm. Tình hình mà bọn họ đang phải đối mặt hiện tại, có thể xem là chết của chết chóc, thương của thương tật.

"Một khi ý thức tự chủ của Châu Thi Vũ biến mất, em ấy sẽ hoàn toàn bị thay thế. Điều này đã trở thành sự thật không thể chối cãi, dù chị không biết em đang che giấu điều gì, nhưng em ấy không còn là em ấy nữa."

Hứa Dương Ngọc Trác không cho Vương Dịch cơ hội để thả lòng, trắng trợn bóc trần sự thật. Mặc dù nàng biết Vương Dịch không thể xây dựng tuyến phòng thủ cho tim mình trong thời gian ngắn như vậy, nhưng so với việc tự giam mình trong "giấc mơ đẹp" ở góc trong cùng, thì tốt hơn nhiều, con người không thể sống trong ảo tưởng cả đời được.

Vương Dịch không trả lời, chỉ im lặng dựa vào bức tường đối diện giường, ôm Diu Diu trong tay, nhưng ánh mắt lại qua qua đảo lại giữa mọi người liên tục, vẫn mang dáng vẻ vô cảm, nhưng khác với lúc trước, cậu như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác, trong mắt hiện lên vẻ mê mang.

"Trừ khi chị ấy biến mất, nếu không thì chúng ta không thể thoát ra. . ."

Giọng điệu của Vương Dịch hơi dao động, từng chữ đều run rẩy, như thể đang đưa ra một quyết định khó khăn, mồ hôi xuất hiện trên trán. Vì bảo vệ Châu Thi Vũ, cậu đã lừa mọi người, che giấu cách thực sự để rời khỏi ảo cánh, nhưng cậu không thể yên lòng, không chút để ý, đặc biệt sau khi nhìn thấy những gì xảy ra trong phòng sau khi mình rời đi.

"Em biết, chị ấy đã đi rồi, không thể trở lại được nữa. Thứ tồn tại bây giờ chỉ là một con quái vật, chỉ biết giết người một cách bừa bãi, bất cứ ai cũng có thể bị thương, kể cả bản thân em. . . nhưng em. . . tình nguyện sống trong ảo cánh không thể thoát ra này, vì chị ấy vẫn còn ở đây. . ."

Vương Dịch có chút kích động, vùi đầu vào giữa hai gối, hai tay ôm chân, cuộn mình trong góc, như một con thú cưng bị bỏ rơi, không chờ được người đến đón mình về nhà.

Lúc này Viên Nhất Kỳ đã tỉnh dậy, chớp chớp mắt để thích ứng với nguồn sáng trước mắt, mới nhận ra mình đã thực sự tỉnh rồi, những gì vừa trải qua như một giấc mơ, nhưng cảm giác khó chịu trong phản ứng của cơ thể là thật. Cậu không có thời gian để suy nghĩ, vội vàng nâng mắt nhìn Lưu Thù Hiền đang đứng bên cạnh, thấy máu đã ngừng chảy những vẫn còn vết thương, không khỏi thở dài. Sau đó, cậu xoa cổ bắt đầu quan sát xung quanh.

Vương Dịch cuộn người trong góc, không nhận ra Viên Nhất Kỳ đã tỉnh lại, Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh đang nắm chặt ống tay của cậu, ở cuối giường cách đó không xa, Đoàn Nghệ Tuyền có chút uể oải nhưng cũng đã tỉnh, đang vẽ vẽ gì đó. Sau khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, cậu đưa mắt nhìn người duy nhất trông "bình thường" ở đây, lúc này cậu chỉ có thể dựa vào Hứa Dương Ngọc Trác.

Thấy Viên Nhất Kỳ đã tỉnh, nàng không phải lo lắng nữa, lúc này mất đi bất cứ ai trong số bọn họ, đều sẽ là một thương tổn nặng nề.

Nàng mỉm cười với Viên Nhất Kỳ, nhưng khi quay đầu nhìn Lưu Thù Hiền ở phía sau cậu, nụ cười lập tức đóng băng, miệng cô không còn lẩm bẩm nữa, mà đổi thành vẻ mặt khiếp sợ, như đang nhìn thấy thứ gì đó khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Viên Nhất Kỳ nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Dương Ngọc Trác, không quan tâm đến đôi chân yếu ớt của mình, cậu đứng dựa vào mép giường, động tác này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Vương Dịch và Đoàn Nghệ Tuyền, chỉ thấy sắc mặt của Lưu Thù Hiền càng lúc càng khoa trương, chân không ngừng lùi về sau, gần như dựa lưng vào tường, cuối cùng dùng tốc độ cực nhanh chạy ra khỏi phòng.

"Chúng nó lại đến rồi! Chạy trước đã!"

Vương Dịch dùng một khoảng thời gian ngắn ngủi phản ứng lại, liền chạy về phía cửa, Viên Nhất Kỳ lại cảm nhận được cảm giác ngột ngạt quen thuộc đang ập đến, nếu không nhanh chóng rời đi thì rất có thể sẽ bị ép đến nổ tung trong phòng.

Bốn người chạy ra khỏi phòng, nhưng không có ai ngoài hành lang, Lưu Thù Hiền đã biến mất, chỉ còn bốn người quanh quẩn bên trong. Theo lý thuyết mà nói, dù Lưu Thù Hiền có chạy như thế nào thì bọn họ cũng sẽ gặp được, nhưng chạy hai ba vòng, cả bốn đều ngây người, cả một bóng dáng cũng không thấy đâu.

Trở lại trước cửa 342, Vương Dịch vươn tay ngăn lại ba người đang đi phía sau, chạy tiếp cũng vô dụng, tốt hơn là tiết kiệm thể lực, bọn họ phải nghĩ ra cách, chứ không phải là đi mà không có mục đích.

"Em nghĩ đây không phải là một dải Mobius đơn giản nữa, càng giống Thoát Khỏi Mật Thất hơn, nhưng chúng ta không có mật khẩu để bẻ khóa, vì mỗi căn phòng đều là một con đường chết."

Vương Dịch đi ở vị trí phía trước, hai tay chống hông thở hổn hển, cậu vốn nghĩ phòng của mình hẳn là an toàn, nhưng không ngờ lại là một thứ vũ khí có thể giết người.

"Chị nghĩ lúc này Châu Châu rất có thể đã bị thay thế hoàn toàn. Căn phòng cuối cùng mà em ấy bảo vệ có lẽ là 339, bây giờ chúng ta hoàn toàn ở trạng thái bị động, muốn thoát ra thì chỉ có thể lựa chọn chống trả, chủ động tấn công."

Hứa Dương Ngọc Trác liếc nhìn Vương Dịch, hai người đều ngầm hiểu ý nhau, mặc dù biết thời khắc này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng khi nó thực sự đến, Vương Dịch vẫn có vẻ băn khoăn, nhưng đây là cách duy nhất để cứu mọi người.

"Nhưng Dao Dao vẫn còn ở trong tay chúng nó, một khi dùng chị ấy để uy hiếp, chúng ta vẫn sẽ trong trạng thái bị động. . ."

Viên Nhất Kỳ dùng một câu chỉ ra vấn đề. Bọn họ vẫn chưa rõ mục đích của Châu Thi Vũ rốt cuộc là gì, nàng không thả Thẩm Mộng Dao, có quan hệ chặt chẽ nhất với nàng cũng chỉ có Viên Nhất Kỳ, nếu mục tiêu của nàng là Viên Nhất Kỳ.

"Em đi đổi Thẩm Mộng Dao trở lại."

Viên Nhất Kỳ dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Dương Ngọc Trác, hoặc cậu đã biết mục đích của Châu Thi Vũ từ trước.

"Không được, em đi đổi, cùng lắm thì. . . em và chị ấy. . . cũng có thể cùng nhau. . ."

Vương Dịch còn chưa nói hết lời, nhưng ý của câu nói đã tự lộ rõ. Cậu đã ích kỷ nghĩ đến việc mãi mãi ở trong ảo cảnh với Châu Thi Vũ, nhưng Hứa Dương Ngọc Trác và những người khác thì không thể. Nếu đã như vậy, thì tốt hơn là cùng nhau biến mất đi.

Nhưng điều này lại đi ngược lại mục đích của Châu Thi Vũ, điều nàng muốn là, Vương Dịch sống, thì Viên Nhất Kỳ phải biến mất. Đây cũng là gợi ý mà sách giải đáp đã đưa ra cho bọn họ đêm này, lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com