ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Giấc mơ đẹp

SomeSadMem


Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong không gian yên tĩnh, trừ nó ra, trong căn phòng chỉ có tiếng hít thở nhịp nhàng của hai người bay bổng trong không khí, hoà quyện với môi trường xung quanh.

Sau khi cắt xong Vlog, Trương Hân bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống bị phong toả tiếp theo, làm thể nào để tiếp tục tập thể dục, làm thế nào để cải thiện chất lượng cuộc sống với nguồn tài nguyên hạn chế, đi đâu thu thập các vật liệu cần thiết, nên tiến hành sáng tác như thế nào, một loạt các câu hỏi đều được cô đưa vào phạm vi xem xét.

Màn hình điện thoại sáng lên thu hút sự chú ý của cô, nhưng khi cô cầm nó lên thì bên trên không có gì cả, ngay cả một tin nhắn cũng không.

Cô khẽ nhíu mày, tắt màn hình đi rồi đặt nó lại vị trí ban đầu, lùi lại về sau theo đường cũ, vừa muốn tựa lưng vào mép giường tiếp tục cắt ghép đoạn kết, mắt khẽ liếc qua, nhìn thấy Hứa Dương Ngọc Trác với đôi mắt lim dim, nằm nghiêng ở mép giường.

"Dậy rồi. . ."

Trương Hân hơi xoay người, gấp laptop trong tay mình lại rồi đặt xuống, vươn tay xoa đầu Hứa Dương Ngọc Trác, mỉm cười dịu dàng.

Hứa Dương Ngọc Trác không trả lời, nhưng khi cô vươn tay ra, má nàng cọ vào lòng bàn tay cô, như một chú mèo con vừa mới ngủ dậy, đang tìm kiếm mùi hương và nhiệt độ quen thuộc của mình.

"Tớ vừa mới cắt video."

Trương Hân không biết Hứa Dương Ngọc Trác đã tỉnh hay vẫn còn đang nửa tỉnh nửa mơ, cô chỉ quen với việc báo cáo hành trình của mình cho người này, ngay cả khi người kia vừa ngủ thì cô chỉ ngồi bên cạnh chỉnh sửa video.

Hứa Dương Ngọc Trác từ từ nhắm mắt lại, cười nhẹ với Trương Hân, mặc dù giống như đang chưa tỉnh nhưng vẫn biết đáp lại đối phương, cả hai đã quen với cách ở chung như vậy.

Thật ra, Hứa Dương Ngọc Trác vốn không nên thức dậy vào lúc này. Thức dậy vào lúc bình minh mới là trạng thái bình thường của nàng, nhưng nàng đã có một rất mơ rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nàng nóng lòng muốn đi tìm Trương Hân để xác nhận, có phải cả hai cũng sẽ giống trong mơ, tình dài an ổn.

"Tớ có thể cùng cậu ở Thượng Hải cho đến 50 tuổi, nhưng tớ muốn trở về Quảng Châu dưỡng lão. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác hơi ngẩng đầu lên dựa vào vai Trương Hân, vòng tay qua cánh tay bên cạnh giường của cô, dùng trán cọ cọ vào má trái của cô.

Về vấn đề này, Hứa Dương Ngọc Trác luôn biết Trương Hân muốn ở lại Thượng Hải, nhưng bản thân lại muốn quay trở về Quảng Châu hơn, mua một căn hộ lớn hơn, một nhà hai người ba bữa bốn mùa, giống như một cuộc sống lý tưởng.

Nhưng Trương Hân luôn hỏi nàng mình có thể ở lại Thượng Hải với nàng không, cô luôn nói nếu Hứa Dương muốn thì mình có thể cố gắng làm việc chăm chỉ ở Thượng Hải. Vậy nên câu trả lời cho vấn đề này lại bị gạc qua một bên, nhưng trong giấc mơ vừa rồi, dường như nàng đã có câu trả lời.

"Chúng ta cũng có thể quay trở về Quảng Châu, lần trước tớ có nhìn thấy thành phố mới Châu Giang do các fan tạo ra, rất đẹp. . ."

Trương Hân không ngờ nàng sẽ đột nhiên nhắc đến chuyện này, thật ra trong lòng cô đã có quyết định từ lâu, nếu Hứa Dương Ngọc Trác muốn quay trở về Quảng Châu, vậy cô chắc chắn sẽ đi cùng nàng, nhưng không ngờ, nàng dường như đã nghĩ ra một "ý kiến hay" để thoả thiệp.

"Như vậy. . . cũng rất được. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác nắm chặt tay Trương Hân, trên mặt nở nụ cười bình tĩnh. Nếu lúc đầu đưa ra ý kiến này, nàng sẽ rất hài lòng với câu trả lời của Trương Hân, nhưng bây giờ nàng chỉ nghĩ, miễn người đi cùng mình là Trương Hân thì thật ra bất cứ nơi nào cũng được.

Tai Trương Hân hơi đỏ lên, có lẽ vì Hứa Dương Ngọc Trác đến gần đã làm tăng nhiệt độ cơ thể của cô, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không biết nên nhìn đi đâu một hồi, có hơi bối rối nhìn trái nhìn phải tìm một chỗ để đứng.

Mặc dù Trương Hân đã che giấu rất kỹ nhưng Hứa Dương Ngọc Trác vẫn phát hiện sự thay đổi rất nhỏ này, tuy rằng cả hai đã ở chung với nhau gần 8 năm nhưng vẫn luôn ngại ngùng khi gần gũi, đỏ mặt khi nhìn nhau, người khác nói họ là "cặp vợ chồng già", nhưng chỉ có cả hai có thể xác định, họ sẽ mãi mãi "yêu nhau cuồng nhiệt".

"Đúng rồi, vừa rồi Dao Dao có giải quyết vấn đề của cậu chưa?"

Đột nhiên nhớ đến gì đó, Hứa Dương Ngọc Trác chống đầu, nằm bên giường cầm một cái gối bên cạnh kê dưới đầu, từ góc độ này có thể thấy rõ toàn bộ sắc mặt của Trương Hân.

"Không có gì, có lẽ hai người đúng lúc gặp nhau trên hành lang nên cùng nhau đến đây, lúc đó cậu ở trong phòng tắm không có phản ứng gì, tớ nghĩ đã xảy ra chuyện nên hỏi mượn Viên Nhất Kỳ một chiếc tua vít."

Trương Hân vừa nói vừa chỉnh lại chăn bông trên người và chiếc gối dưới đầu Hứa Dương Ngọc Trác. Động tác của cô rất tự nhiên, khiến người khác không nhìn chút dấu vết, câu trả lời của cô cũng rất kín đáo, lảng tráng cũng như có thể gạc chuyện này qua một bên.

"Cậu không thể gạt tớ. . . có việc nhất định phải nói với tớ. . ."

Hứa Dương Ngọc Trác như phát hiện điều gì đó, đặt một tay lên vai Trương Hân, khiến cô tạm dừng động tác của mình lại, mắt nhìn thẳng vào cô, như muốn nhìn thẳng vào trái tim cô.

"Đương nhiên. . . sẽ không!"

Trương Hân bị nhìn đến hoảng sợ, cúi đầu cười xấu hổ, thoát khỏi tầm mắt của Hứa Dương Ngọc Trác. Cô không nói dối về những việc này, nhưng cô chọn không nói.

Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hứa Dương Ngọc Trác cũng không hỏi thêm câu nào. 8 năm qua, nàng đã biết đủ về Trương Hân, nhưng nếu người kia không nói, vậy nàng cũng sẽ làm như không biết gì cả, đây là sự ăn ý từ trước đến nay của các nàng.

Hứa Dương Ngọc Trác càng không hỏi thì Trương Hân lại càng chột dạ, cô không cho rằng mình nói dối, nhưng chuyện mà cô phải nói, nàng chắc chắn không thể làm được gì, trạng thái có bí mật này làm người ta cảm thấy không khác gì cảm giác nói dối.

Trương Hân muốn thoát khỏi sự im lặng này, nhưng lại tìm không được cớ, bây giờ dù trốn vào nhà vệ sinh cũng có thể bị cho là trốn tránh hoài nghi, vậy nên cô cảm thấy rất may mắn khi tiếng chuông điện thoại reo lên vào lúc này.

Hứa Dương Ngọc Trác nhíu mày, trong mắt có chút bất mãn, dù sao bây giờ cũng là rạng sáng, ai lại gọi điện cho Trương Hân vào lúc này, nhìn chiếc điện thoại đang rung trên bàn, cảm thấy bực bội khó hiểu.

Trương Hân đứng dậy đi về phía bàn, cúi người, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, quay lưng đi về phía phòng tắm.

Rõ ràng hành động này đã khiến Hứa Dương Ngọc Trác tức giận, lửa giận bùng cháy, thậm chí còn lan đến chăn gối trên giường. Nàng đứng dậy khỏi giường, tức giận đi ra ngoài cửa mà không quay đầu lại, khi đi ngang qua Trương Hân còn giả vờ vô tình đụng phải, như đang nhắc nhở cô "Tớ đang giận".

"Đi đâu vậy?"

Trương Hân vội vàng vươn tay muốn nắm lấy cánh tay này, không ngờ lại chị nắm được không khí, nhìn bóng lưng ra cửa của Hứa Dương Ngọc Trác, tiến thoái lưỡng nạn, điện thoại trong tay dường như rất gấp, cúp máy rồi liền gọi lại, nhưng người dưới tình hình này mà lại ra ngoài là Hứa Dương Ngọc Trác cũng rất khẩn cấp, cô ghét phải lựa chọn.

Lửa giận của Hứa Dương Ngọc Trác giảm bớt khi tiếng đóng cửa vang lên, nàng không hiểu sao hôm nay mình lại tức giận một cách khó hiểu như vậy, rõ ràng đây chỉ là một chuyện nhỏ, lại luôn được phóng đại một cách vô thức trong lòng nàng, thậm chí còn có rất nhiều suy nghĩ không thực tế.

Nàng có chút hối hận vì sự bốc đồng của mình, chắc Trương Hân cũng rất lo lắng, nhưng bản thân cứ vậy mà đi ra ngoài, nháy mắt đã quay lại xin lỗi cúi đầu, điều này khiến nàng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nửa đêm chạy ra ngoài, bản thân có thể đi đâu, điều này làm khó nàng.

Đèn hành lang vẫn nhấp nháy, hành lang im ắng không một bóng người, làn gió mát rượi lướt qua, kéo theo vài sợi tóc khiến người ta không khỏi rùng mình.

Dựa lưng vào cửa, Hứa Dương Ngọc Trác đột nhiên có chút sợ hãi, trong đầu có hai âm thanh đang đánh nhau, không phân được thắng bại, cảm giác bất lực vô cớ nảy sinh trong lòng, khiến hai mắt nàng đỏ bừng.

May mà, Viên Nhất Kỳ như một nhân viên cứu hộ được cử đến để đón Hứa Dương Ngọc Trác đang gặp nạn, nàng không ngờ, không phải Trương Hân mà là Viên Nhất Kỳ đến "cứu vớt" chính mình.

336 và 342 chỉ cách nhau hai căn phòng, khoảng cách cũng không xa, Viên Nhất Kỳ cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không có gì bất thường mới kéo tay Thẩm Mộng Dao đi ra khỏi phòng. Trương Hân có kể những gì đã xảy ra qua điện thoại, vì vậy bây giờ hai người sẽ đi đón Hứa Dương Ngọc Trác.

"Về phòng của tụi em trước đi. . ."

Viên Nhất Kỳ ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang với Hứa Dương Ngọc Trác, lúc này cậu mới phát hiện đôi mắt đỏ hoe của nàng, cậu có hơi không hiểu, rốt cuộc là cuộc gọi quan trọng như thế nào mới có thể làm Trương Hân chọn như vậy, cô muốn cả hai đến đón Hứa Dương Ngọc Trác, còn bản thân thì ở lại phòng nghe điện thoại.

"Tại sao cậu ấy không ra?"

Dọc theo đường đi, Hứa Dương Ngọc Trác không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo, dường như không có phản ứng gì cho đến khi bước vào 336, đột nhiên hỏi một câu.

Viên Nhất Kỳ lúng túng không biết trả lời như thế nào, Trương Hân đã nói rõ qua điện thoại là không nên nói cho Hứa Dương Ngọc Trác biết bất cứ điều gì về chuyện này, đây là lý do mà cậu bịa ra.

"Chị ấy nói có một cuộc gọi hợp tác qua video, bên kia rất gấp, chị ra ngoài một mình, chị ấy lo lắng nên chị ấy đã gọi cho tụi em."

Viên Nhất Kỳ còn đang vắt óc ra suy nghĩ, Thẩm Mộng Dao đã xoa dịu cảm xúc của Hứa Dương Ngọc Trác, đi vào trong trước, mặt dù tạm thời bỏ qua nhưng Hứa Dương Ngọc Trác có tin hay không thì cả hai không cách nào biết được.

Viên Nhất Kỳ nghĩ, vẫn định gọi cho Trương Hân, hỏi chuyện gì đã xảy ra, cậu cũng có thể nghĩ lại cách.

"Trương Hân?"

Khi điện thoại sắp kết thúc âm thanh chờ thì cuộc gọi cũng được kết nối, Viên Nhất Kỳ hỏi tượng trưng xem đối phương có phải người mình muốn tìm không.

"Bên chị có một chút việc, phiền mấy đứa chăm sóc Hứa Dương một lúc, chị cúp máy trước."

Giọng điệu của Trương Hân rất gấp gáp, không cho Vương Nhất Kỳ thời gian để nói chuyện, sau khi nói xong điều mình muốn nói liền cúp điện thoại.

Chuyện cô đang gặp phải bây giờ rất khó giải quyết, Hứa Dương Ngọc Trác rời đi là chuyện tốt, sau khi cúp điện thoại, Trương Hân đi đến trước bàn cầm bút lên viết gì đó, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com