ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Đến đêm

SomeSadMem

Ánh đèn mờ ảo từ trần nhà chiếu xuống, phân tán khắp mọi ngóc ngách, trong không khí nồng nặc mũi máu tanh pha lẫn mùi cồn, có hơi hắc, thứ có thể nhìn thấy là băng vải trắng rơi trên mặt đất, nhuộm màu đỏ của màu.

Cửa bị gõ nhẹ, tiếp theo là tiếng vặn tay nắm cửa, nối tiếp nó là tiếng bước chân, chậm rãi đến gần mép giường, sau đó dừng lại trường giường. Người đến từ từ cúi người xuống, vuốt ve tấm lưng đã được băng bó rồi khẽ thở dài.

Đây đã là giờ thứ ba kể từ khi Hứa Dương Ngọc Trác tỉnh lại, vết thương trên lưng đã được băng bó cầm máu, may mà chỉ là vết thương ngoài da, không có thương đến cơ hay gân, cánh tay bị kéo cũng chỉ có một vết bầm tím, còn lại cũng không có gì đáng ngại, nhưng, so với những vết thương bên ngoài này thì thứ khó chứa lành nhất có lẽ là vết thương trong tim nàng. . .

Thẩm Mộng Dao cúi thấp người nhìn nàng, nhưng trong mắt nàng chỉ có sự trống rỗng và đờ đẫn. Hứa Dương Ngọc Trác ngồi dựa trên giường của Trương Hân, giữ nguyên một tư thế không nhúc nhích, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp một cái, chỉ ngây người nhìn về một hướng, như một con rối không có linh hồn.

"Bây giờ là 5 giờ chiều, còn vài giờ nữa là sẽ đến tối. Lão Lưu vẫn chưa tỉnh, Châu Thi Vũ và Đường Lỵ Giai cũng vậy, chúng ta tạm thời mất liên lạc với bên Trần Kha, vẫn chưa biết tình hình cụ thể, mọi thứ có lẽ phải chờ đến tối mới được. . ."

Thẩm Mộng Dao ngồi trên thảm nói về tình hình hiện tại, bắt đầu từ lúc Lưu Thù Hiền ngất trên sân thượng, sau đó Hứa Dương Ngọc Trác cũng bất tỉnh, sau khi thảo luận xong, bọn họ nhất trí quyết định xuống lầu trước, theo suy đoán của các nàng, ban ngày có lẽ sẽ an toàn, chỉ khi bắt đầu đến tối mới có thể xuất hiện những việc bất thường.

Quả nhiên, từ lúc các nàng xuống lầu đến 5 giờ chiều bây giờ, thực sự không có gì lạ xảy ra, mọi người cũng không có ai bất thường, nên làm gì vẫn là làm đó, tiếng nhạc trong phòng tập không ngừng vang lên, như thể không có gì xảy ra ra, nhưng cũng chỉ có bản thân các nàng biết rõ, đây chỉ là bước nhạc đệm trước khi bước vào buổi tối tiếp theo.

Nói xong, thấy Hứa Dương Ngọc Trác vẫn không phản ứng, Thẩm Mộng Dao đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, là cảm giác vô lực khi mình đã dùng hết mọi cách nhưng vẫn không giúp được đối phương.

Cứ qua một giờ thì nàng lại đến thăm Hứa Dương Ngọc Trác, đổi thuốc cho nàng trong thời gian đó, nàng thực sự không thể đồng cảm được với nàng, dù sao thì đây cũng là một cảm xúc và sự bồi bạn khác biệt.

Khi bọn họ xuống lầu chuẩn bị trở về phòng, Tả Tịnh Viện đã nói ra sự thật, Đoàn Nghệ Tuyền và Dương Băng Di cũng ở bên cạnh chứng thực, họ nói họ không nhìn thấy thi thể của Trương Hân và Hồ Hiểu Tuệ bên dưới tòa nhà, lúc đầu Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ vẫn chưa tin, đến khi tận mắt nhìn xuống xác minh sự việc, các nàng lại không thể không tin. Nhưng các nàng lại do dự không biết có nên nói việc này cho Hứa Dương Ngọc Trác biết hay không, dù sao biến mất và tử vong đều không hơn thua gì nhau trong việc kích thích người khác.

Thẩm Mộng Dao chạm tay vào chiếc túi bên phải của mình, lấy ra một tờ giấy được cắt ra chỉ có vài chữ trên đó, nhưng đó có lẽ là suy nghĩ duy nhất mà Trương Hân để lại cho Hứa Dương Ngọc Trác.

Ngay khi đưa Hứa Dương Ngọc Trác về phòng, Viên Nhất Kỳ đã nhận ra có gì đó không ổn, cậu cho rằng Trương Hân đang thiếu một thứ gì đó rất quan trọng, nghĩ một hồi lâu mới nhớ đến, đến giờ bọn họ vẫn chưa thấy qua sách giải đáp của Trương Hân. Vì vậy, khi cả hai lục tìm quyển sách thì nhìn thấy tờ giấy này nằm trên bàn, hẳn là Trương Hân đã viết nó cho Hứa Dương Ngọc Trác trước khi rời đi.

"Đây là những gì Trương Hân đã viết cho chị, chị. . . muốn xem một chút không?"

Thẩm Mộng Dao cầm tờ giấy trong tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp, đưa tay ra quơ nó qua lại trước mặt Hứa Dương Ngọc Trác, muốn thu hút sự chú ý của nàng.

Nghe thấy tên của Trương Hân, Hứa Dương Ngọc Trác vẫn không phản ứng, không nhận lấy mảnh giấy trước mặt, thậm chí còn chẳng ngẩng đầu lên nhìn một cái, chỉ nhướng nhẹ mi mắt, nhanh chóng liền quay trở lại bình thường.

Thẩm Mộng Dao thấy nàng vẫn không trả lời, không còn cách nào khác ngoài đứng dậy rời đi, nàng nghĩ chờ một tiếng nữa lại đến kiểm tra, đến lúc đó cho dù Hứa Dương Ngọc Trác không phản ứng, nàng vẫn sẽ cưỡng chế mang người đi, dù sao đến tối thì mọi người ở chung với nhau sẽ an toàn hơn.

Nàng đặt mảnh giấy xuống bàn, đặt ly thủy tinh đè lên một góc để ngăn việc nó bị gió thổi đi, nàng cố gắng đặt nó gần Hứa Dương Ngọc Trác một chút, để nàng chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, làm xong những việc này nàng mới xoay người ra khỏi phòng.

Trở lại phòng, Viên Nhất Kỳ đã sớm chờ sau cửa, nhìn thấy Thẩm Mộng Dao trở về với vẻ mặt mỏi mệt, cậu cảm thấy có chút đau lòng, đã có rất nhiều chuyện vào đêm này, bất lực, sợ hãi và bị chia lìa bởi cái chết. Lại sắp đến đêm, điều này sẽ làm cậu vô thức suy nghĩ, người bên cạnh mình còn có thể bồi bạn với mình được bao lâu, còn có thể bảo vệ được nàng được bao lâu.

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cái ôm này đã đến muộn không biết bao nhiêu ngày đếm, lúc này thật sự có được nó khiến cậu suýt thì bật khóc. Có lẽ, giữa hai người họ cần sự khắc chế, cần sự ẩn nhẫn, nhưng điều này cũng không cản trở tình cảm tuy được giấu kín nhưng lại vĩ đại của cả hai.

Còn 10 phút nữa là đến giờ hẹn, Thậm Mộng Dao lại xuất hiện ở phòng của Hứa Dương Ngọc Trác, nhưng khác là lần này Viên Nhất Kỳ cũng đi theo, bọn họ đã thống nhất sẽ tập hợp ở phòng của Lưu Thù Hiền vào đúng 6 giờ tối, chuẩn bị chiến đấu với đêm tiếp theo, vậy nên bây giờ dù có như thế nào thì cả hai cũng phải đưa Hứa Dương Ngọc Trác đi.

Hứa Dương Ngọc Trác vẫn giữ tư thế cũ, thậm chí kích thước của đôi mắt cũng không thay đổi, mảnh giấc vẫn nằm dưới ly nước, có lẽ nàng chưa xem, điều này khiến hai người họ đau đầu, cách duy nhất có thể làm lúc này chỉ có trực tiếp đưa nàng đi.

Hai người nhìn nhau, Thẩm Mộng Dao cúi xuống cất mảnh giấy đi, Viên Nhất Kỳ cúi người muốn nghiêng người Hứa Dương Ngọc Trác lại, nhưng vì vết thương trên lưng mà động tác của cậu chỉ có thể chậm rãi từng bước một, không dám dùng sức, sợ sẽ làm nàng bị thương lần thứ hai.

"Đi tìm Lưu Thù Hiền sao?"

Ngay lúc Viên Nhất Kỳ đang sầu não không biết nên làm thế nào để lật người nàng lại thì người đang nằm sấp dùng sức chống đỡ thân thể, chậm rãi đứng dậy, chỉ khó khăn khi ngồi xuống rồi mở miệng hỏi một câu.

Viên Nhất Kỳ có chút nức nở, mắt dần trở nên ươn ướt, suốt một ngày, ngoại trừ mấy tiếng hôn mê thì Hứa Dương Ngọc Trác không hề có phản ứng, đây là câu đầu tiên mà nàng nói và cũng là hành động đầu tiên của nàng kể từ khi Trương Hân đi, một chút phản ứng vẫn tốt hơn là không có gì.

Thẩm Mộng Dao lặng lẽ tiến đến đưa cho Viên Nhất Kỳ một chiếc khăn giấy, gật đầu với Hứa Dương Ngọc Trác, nhẹ nhàng đáp "Ừm".

"Đã hẹn cùng nhau đến phòng của Lưu Thù Hiền, để đề phòng."

Nàng không nói gì nhiều mà chỉ trả lời câu hỏi của Hứa Dương Ngọc Trác, nàng hiểu Hứa Dương Ngọc Trác hỏi như vậy nghĩa là đã đọc mảnh giấy kia, vì Trương Hân muốn nàng đi tìm Lưu Thù Hiền.

Hứa Dương Ngọc Trác mặc vội chiếc áo khoác vào, cũng không quan tâm vết thương trên lưng có bị nứt ra hay không, bây giờ điều nàng vô cùng cần là một sự thật, một sự thật đủ để an ủi được nàng.

Phòng của Lưu Thù Hiền chỉ cầu quét thẻ là có thể vào được, điều này cũng giúp mọi người tốn công sức hỏi mật khẩu và vẽ chuyện. Sau khi phân tích, tất cả nhất trí cho ra một kết luận, chỉ có hai người có lẽ là biết sự thật, Trương Hân đã không còn, vậy chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Lưu Thù Hiền, nhưng bây giờ cô vẫn chưa tỉnh lại, vậy nên tất cả những gì mọi người có thể làm là chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng chút một, tiếng bước chân đi lại bên ngoài hành lang cũng dần biến mất, dường như bọn họ đã quay trở lại cái đêm tĩnh mịch kia, nhưng lần này, bọn họ hoàn toàn không cảm thấy như vậy, chỉ có sự yên tĩnh trong nỗi lo bị phong tỏa.

Cả nhóm người ngồi trên chiếc sofa nhỏ nhìn nhau, bọn họ sợ bất kỳ động thái lớn nào đều sẽ lại gây rắc rối, vì vậy họ không nói gì, cũng không làm gì.

Tả Tịnh Viện cố ý ngồi sát vào góc cạnh cửa, trông rất giống đang đứng "canh gác" cho mọi người, Châu Thi Vũ và Đường Lỵ Giai nằm trên giường của Hồ Hiểu Tuệ, ngủ cả ngày lần đêm nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Vương Dịch của lúc này như đang bước đi trên một sợi dây bắt ngang vực thẳm, không biết nên tiến lùi như thế nào, vẫn nên chỉ có thể ở yên một chỗ mà lo lắng suông.

Thẩm Mộng Dao vẫn cố gắng liên lạc v ới Trần Kha, vì sợ xảy ra sự việc ngoài ý muốn mà nàng cố gắng không gọi điện thoại, chỉ gửi tin nhắn, nhưng sau lời nhắc nhở tối qua thì Trần Kha và Trịnh Đan Ny như bốc hơi khỏi thế giới này, không còn chút tin tức.

Lúc này, tiếng ho khan yếu ớt trên chiếc giường phía sau đột nhiên được khuếch đại trong không gian yên tĩnh, vết thương của Lưu Thù Hiền là do Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền chăm sóc, vậy nên cả hai biết rõ nhất về tình trạng của cô. Khi nghe được tiếng ho khan đầu tiên, cả hai lập tức xoay người, đi đến cạnh giường kiểm tra tình hình, trong thời gian phong tỏa thì mọi tài nguyên đều có hạn, bọn họ chỉ có thể nhân lúc ban ngày mà bịa ra lý do, muốn càng nhiều vật tư y tế càng tốt, chữa tri khẩn cấp trước.

Lưu Thù Hiền nhíu mày, sau khi quen với ánh sáng mới chậm rãi mở mắt ra, điều đầu tiên mà cô nhìn thấy là những khuôn mặt quan tâm ở bên cạnh, rồi lại sờ người mình, điều mà cô có thể cảm thấy là toàn thân bị băng vải quấn chặt, thậm chí còn có chút khó thở. Lúc này, ký ức tràn về như thác lũ, lập tức đánh thức cái đầu đã ngủ say bấy lâu của cô.

"Bây giờ là mấy giờ?"

Có lẽ đã lâu lắm rồi mới nói chuyện, giọng nói của Lưu Thù Hiền có chút khàn khàn, vốn tưởng cảm xúc của cô sẽ rất hào hứng, không ngờ lại bình tĩnh đến thần kỳ, cô không hỏi gì, chỉ hỏi thời gian, khiến tất cả những người đã sẵn sàng để đối phó đột nhiên bối rối.

"9 giờ tối, chị ngủ cả ngày hôm nay."

Tả Tịnh Viện ngồi trong góc lên tiếng, từ góc nhìn của Lưu Thù Hiền đang nằm thì cô hoàn toàn không nhìn thấy ai cả, cô cũng biết sơ trong phòng có những ai, trong lòng cũng có tính toán.

Lưu Thù Hiền nhìn chằm chằm trần nhà với đôi mắt đờ đẫn, cô hiểu có một số việc sớm muộn gì cũng phải nói ra, nhưng lúc trước chưa phải thời điểm thích hợp, bây giờ là lúc cô phải công bố sự thật, đây cũng là thỏa thuận của cô và Trương Hân, sẽ tốt hơn nếu cô là người bắt đầu cuộc trò chuyện này.

"Hóa ra đã đến đêm rồi. . ."

Ánh mắt chăm chú, đôi môi có hơi nhợt nhạt bong tróc mím chặt, khóe miệng lại hơi nhếch lên, chìm vào hồi ức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com