ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Đêm thứ hai đến

SomeSadMem


Đối với Trương Hân mà nói thì đây là một giao dịch, dùng một mạng đổi một mạng là công bằng nhất, mặc dù đề xuất ý tưởng này với Lưu Thù Hiền là rất tàn nhẫn, nhưng giữ một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào bên cạnh thì không phải là một điều tốt.

Lưu Thù Hiền biết rõ điều này, cũng biết rất rõ người giờ còn đang sống không phải là Hồ Hiểu Tuệ, cô đã quen dùng lý trí giải quyết mọi việc, mọi vấn đề, Trương Hân cũng biết rõ điều này nên cô chắc chắn Lưu Thù Hiền sẽ đồng ý.

Không ngoài dự đoán, cuộc trò chuyện này thuận lợi hơn cô nghĩ, không cần phải nói những lời mình đã chuẩn bị trước, chỉ qua vài câu mà hai người đã đạt được sự đồng thuận, mặc dù không biết Lưu Thù Hiền có tâm tư của riêng mình hay không, nhưng ít ra vào lúc này, cả hai đều nghĩ mình đã đưa ra một lựa chọn "tốt".

Thật ra lúc đầu khi mọi người nhận được sách, suy nghĩ đều không khác nhau nhiều, Trương Hân cũng không phải ngoại lệ. Chỉ là khi cô chưa kịp mở gói hàng thì đã nhận được một tin nhắn nặc danh, nội dung đại khái là về cách sử dụng sách giải đáp và việc phân biệt thật giả, và những người giữ sách có nguy cơ bị thay thế, cần phải tiến hành liên kết và chờ một loạt vấn đề có thể sẽ gặp phải, tất cả đều không khác so với những gì mà cô nói với Lưu Thù Hiền. Về phần tờ giấy kia, tin nhắn nặc danh cũng chỉ nhắc đến thời gian và thông báo về tên, cũng không chỉ ra rõ ràng.

Cô không cách nào biết được ai là người gửi tin nhắn, lúc đầu cũng không quan tâm, cho đến khi giải mã được nội dung trên tờ giấy. Cô tận lực chú ý quan sát một chút, lúc này mới nhận ra một số vấn đề, mặc dù không rõ sẽ xảy ra những gì nhưng vẫn không dễ dàng mạo hiểm. Đến bây giờ mới chọn nói chuyện với Lưu Thù Hiền, đề phòng lúc hoạn nạn chưa xảy ra.

GIó đêm trên sân thượng rất mạnh, hoàn toàn không mang cảm giác sắp vào hè, có dấu hiệu mơ hồ như sắp vào đông. Lưu Thù Hiền quấn chặt áo khoác quanh người, dùng cái mũi đã bị gió thổi lạnh đến cứng lại hít hít vài lần, theo bản năng lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình sáng hiện lên một tin nhắn mà cô nhận được vào 2 phút trước.

Lưu Thù Hiền không xem, sau khi tắt màn hình liền nhìn nơi Trương Hân vừa mới đứng. Cô mang sách đi, nhưng để lại tờ giấy cho Lưu Thù Hiền, sau khi nhận được cuộc gọi của Hứa Dương Ngọc Trác liền vội vàng xuống lầu, sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ để Lưu Thù Hiền ở lại trên sân thượng một mình để "bình tĩnh".

Không qua bao lâu sau, màn hình điện thoại lại sáng lên, Lưu Thù Hiền nâng tay nhìn thoáng qua, vẫn là một tin nhắn. Cô thuận tay bấm vào giao diện tin nhắn, là hai tin nhắn mà Hồ Hiểu Tuệ gửi, một cái hỏi mình đang ở đâu, một cái hỏi mình có lạnh không.

Như thể bí mật bị phát hiện, Lưu Thù Hiền cảm thấy chột dạ, cô cầm tờ giấy trong tay, nhét nó vào túi áo khoác, sau đó bước nhanh vào trong tòa nhà, nhưng vừa đi đến chỗ rẽ của lầu ba thì lại vô tình gặp được Hồ Hiểu Tuệ đưa áo khoác cho mình.

Thật ra Lưu Thù Hiền không giỏi nói dối, đặc biệt là khi đối mặt với Hồ Hiểu Tuệ, vậy nên khi gặp phải tình huống như vậy thì lời nói dối của cô trông còn vụng về hơn nữa. Phòng của Lưu Khiết rõ ràng là ở ngay lầu 3, lại ở ngay chỗ rẽ ở lầu 3 nói mình vừa từ phòng Lưu Khiết ra. Rõ ràng là đang mặc áo khoác, nhưng cũng thuận theo Hồ Hiểu Tuệ, nói mình quả thật rất lạnh, sau đó mặc vào chiếc áo mà Hồ Hiểu Tuệ đưa đến.

Hồ Hiểu Tuệ không trực tiếp vạch trần lời nói dối của cô, chỉ nói cũng muốn đến phòng Lưu Khiết chơi, cũng không quan tâm cô có thật sự lạnh hay không, chỉ tri kỷ sửa lại cổ áo sau khi cô mặc áo vào. Hai người như trước nắm tay nhau trở về phòng, cười nói vui vẻ, mỗi lần như vậy Lưu Thù Hiền đều sẽ nghĩ, không phải như vậy cũng rất tốt sao? Dù cho đều là giả. . .

Thật ra Hồ Hiểu Tuệ đã đứng ở góc sân thượng nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ, sau khi biết mình bị bán đứng cũng đã biết mình đã bị lộ, lúc này Lưu Thù Hiền đã mất đi giá trị lợi dụng, nàng đến đưa áo khoác là vì xóa bỏ nghi ngờ trong lòng Lưu Thù Hiền, ngây người bên cạnh cô cũng chỉ vì tìm một thời cơ thích hợp để ra tay. Nhắc đến điều này, bản thân Lưu Thù Hiền đã biết nguyên nhân, còn về hậu quả thì. . .

Nhưng Hồ Hiểu Tuệ lại nhốt mình trong phòng, gọi một cuộc gọi cuối cùng cho Trương Hân, chỉ nói một câu ngắn ngủi "Bại lộ rồi", sau đó không còn tin tức gì nữa. Tiếp đến, nỗi sợ hãi của mọi người liền hóa thành thực thể, còn về mục đích cuối cùng những thứ này thì có lẽ là thay thế, chúng nó muốn từng chút thay thế tất cả những người mà chúng nó đã chọn.

Trong phòng, chỉ có mỗi Lưu Thù Hiền nằm sấp trên giường, mọi người chia ra ngồi khắn nơi trong phòng, không gian yên tĩnh trông như không có sự sống nào. Cho đến khi, một tiếng nức nở ngắn ngủi vang lên bên cạnh giường, mọi người mới như lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Có đôi lúc, không biết gì có lẽ sẽ dễ chịu hơn so với biết được sự thật. Nếu là Hứa Dương Ngọc Trác, có lẽ nàng sẽ chọn bị thay thế, nhưng ít ra vẫn có thể bên cạnh nhau. Nhưng nếu là Trương Hân, vậy thì chắc chắn cô sẽ chọn như vậy, dùng một sự chuẩn bị vẹn toàn để tạo ra một con đường lui hoàn hảo.

Lưu Thù Hiền đang nằm trên gối nghe tiếng liền nhích về phía mép giường, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Hứa Dương Ngọc Trác, trong một khoảnh khắc, rất giống hai con người cùng chung hoạn nạn có cùng một hướng cần phải đi, cũng có thể đi xa.

Một câu chuyện buồn, người không thoát được không chỉ có người trong cuộc mà có lẽ còn có khán giả. Thẩm Mộng Dao mất một lúc lâu mới thoát khỏi được câu chuyện mà Lưu Thù Hiền kể, lấy điện thoại ra khỏi túi, vừa đúng 0 giờ, bấm vào WeChat xem, tin nhắn gửi cho Trần Kha vẫn không nhận được câu trả lời, gọi điện thoại qua vẫn không có ai nghe máy, Trần Kha và Trịnh Đan Ny như đột nhiên biến mất khỏi thế giới này.

Nàng nâng tay đẩy nhẹ Viên Nhất Kỳ đang ngồi bên cạnh, qua một lúc vẫn không thấy người kia phản ứng nên liền nâng mắt nhìn về phía cậu, lại chỉ thấy cậu đang nheo mắt, ánh mắt có chút khó hiểu, nơi mà ánh mắt hướng đến có lẽ là Vương Dịch đang ngồi bên cạnh giường của Hồ Hiểu Tuệ. Thẩm Mộng Dao nhìn theo ánh mắt của cậu, nhưng không phát hiện được gì kỳ lạ, hai người đang nằm trên giường thậm chí còn chẳng có chút động tĩnh, điều này làm nàng thấy khó hiểu.

"Có chuyện gì vậy?"

Nàng cố ý hạ thấp người, để bản thân ở gần Viên Nhất Kỳ hơn một chút, cố ý đến sát bên lặng lẽ hỏi, ánh mắt vẫn nhìn màn hình điện thoại, vờ như lơ đãng hỏi.

"Châu Thi Vũ cũng có vấn đề."

Viên Nhất Kỳ nói rất chắc chắn, cậu cố ý hạ giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được mà nói.

Thẩm Mộng Dao có chút kinh ngạc, trong mắt nàng, Châu Thi Vũ đến bây giờ vẫn chưa có gì thay đổi, cùng chưa từng động đậy, Vương Dịch cũng vậy, phong thái điềm đạm, nếu Châu Thi Vũ có vấn đề, vậy Vương Dịch nên là người đầu tiên nhận ra mới đúng.

"Chỗ nào?"

Thẩm Mộng Dao cố gắng hết sức để đơn giản hóa câu nói của mình, sau khi nói xong liền tách ra tạo chút khoảng cách, vờ như chưa có gì xảy ra, tiếp tục lướt điện thoại.

Viên Nhất Kỳ nâng tay lên gác tay lên đầu gối của mình, chỉ vào cổ tay trống không, rồi lại nhìn về phía cổ tay của Châu Thi Vũ, bên trên đúng là chiếc đồng hồ mà Viên Nhất Kỳ đặt ở lầu 2 để phân biệt phương hướng, tránh bị quỷ dắt.

Khi còn đang trên sân thượng thì Viên Nhất Kỳ có nhắc đến việc này với nàng, còn nói chờ đến sáng xuống lầu, muốn đến lầu hai tìm lại đồng hồ, nghe giọng điệu khi đó của cậu thì hẳn là không muốn bỏ chiếc đồng hồ đó. Nhưng sáng sớm khi các nàng đi xuống tìm thì chiếc đồng hồ đó đã biến mất, tìm thế nào cũng không ra, lúc này thế nhưng lại xuất hiện trên cổ tay của Châu Thi Vũ.

Cả người Thẩm Mộng Dao đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Vương Dịch thay đổi, nàng đột nhiên cảm thấy, có lẽ tất cả những người bên cạnh mình lúc này đều không đáng tin, có lẽ bọn họ đều đang che giấu gì đó, nàng không giỏi loại trò chơi cần phải suy luận này.

Chỉ có ba loại khả năng để chiếc đồng hồ đó xuất hiện trên cổ tay của Châu Thi Vũ. Một, Vương Dịch nhặt được, nhưng cậu lại không có lý do gì để đeo nó lên tay Châu Thi Vũ. Hai, Châu Thi Vũ từng tỉnh dậy vào ban ngày, hơn nữa còn đến lầu 2, cũng nhặt được chiếc đồng hồ này. Nhưng, nếu Châu Thi Vũ có từng tỉnh, hơn nữa còn ra ngoài thì không thể nào không gặp phải hai người họ. Nếu hai khả năng kia đều không thể xảy ra, vậy chỉ còn khả năng thứ 3, người bị thay thế đêm nay rất có thể, là Châu Thi Vũ.

Nếu đúng như vậy thì căn phòng này sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm, mọi người ở chung trong cùng một căn phòng, là thời điểm rất tốt để một tay bắt gọn tất cả. Đồng thời, Vương Dịch có đáng tin hay không sẽ biến thành sự thật cần phải thảo luận.

Viên Nhất Kỳ nhớ lại tối hôm qua, sách giải đáp cho ra một hướng dẫn là "Chờ đến bình minh", vậy nếu dựa theo suy nghĩ bình thường thì, đêm nay, sách giải đáp cũng sẽ cho rằng đáp án tương tự. Nếu không có cách giải quyết nào tốt thì nên hỏi sách giải đáp trước thử xem như thế nào.

Cậu di chuyển lên trước hai bước, dùng thân người che khuất Thẩm Mộng Dao ở sau lưng, gửi tin nhắn cho nàng, hai người cố gắng hạn chế động tác nhất có thể, khoảng cách cũng không quá xa, có quá nhiều nguy hiểm ngầm trong căn phòng này, tuyệt đối không thể bứt dây động rừng.

Dựa theo hướng dẫn sử dụng, Thẩm Mộng Dao hỏi một câu, đầu tiên nàng không hỏi Châu Thi Vũ có bị thay thế hay không, mà hỏi có thể tin Vương Dịch không, trong tình huống hiện tại, xác nhận đồng đội có đáng tin hay không còn quan trọng hơn việc không thể xác định kẻ địch.

Hầu hết các câu trả lời trong sách đều rất rõ ràng, cái nào cũng có thể áp dụng trong thực tế, như sách giải đáp đưa ra một câu trả lời chung chung, còn chi tiết hơn thì cần phải trải nghiệm.

Đêm nay câu trả lời của sách giải đáp là về lựa chọn, hoàn toàn vô dụng với hai người trong tình huống lúc này, Thẩm Mộng Dao rút ngắn khoảng cách, đến gần bên tai Viên Nhất Kỳ nói ra đáp án, sau đó hai người nhìn nhau, xác nhận suy nghĩ của nhau.

Ở lâu trong một căn phòng cũng không phải là một kế sách lâu dài, nếu đêm nay Châu Thi Vũ bị thay thế thì chắc chắn bây giờ nàng đang tìm một thời cơ thích hợp, vậy nên việc cấp bách nhất lúc này chính là tìm một lý do để tách mọi người ra, bảo đảm an toàn.

Viên Nhất Kỳ dũi người đứng dậy, đang định đi đến chỗ Lưu Thù Hiền trên giường để thương lượng, nhưng lại vô tình nhìn đến Châu Thi Vũ đang nằm trên giường, ánh mắt của người kia đang nhìn thẳng về trước, trống rỗng không có linh hồn. Viên Nhất Kỳ luôn cảm thấy mình đã gặp qua ánh mắt này ở đâu đó, nhưng khi em đưa mắt qua một bên rồi nhìn lại thì Châu Thi Vũ vẫn giữ tư thế nằm, không có dấu hiệu như đã động đậy. Một cảm giác quỷ dị bắt đầu từ lòng bàn chân lan lên thân trên, hướng thẳng lên não, cậu giật mình, dùng hai bước đi đến bên giường Lưu Thù Hiền, cậu có dự cảm, lúc này bọn họ cần phải, lập tức, lập tức, chạy! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com