ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Đáp án

SomeSadMem

Video vẫn chưa kết thúc. Sau một quá trình chạy trốn dài mà vẫn không thấy hành lang sáng, tiếng hít thở nặng nhọc của Trần Kha vang vọng, thể lực gần như cạn kiệt, chạy nữa cũng vô ích, dù sao bây giờ cũng không thoát ra được, tốt hơn là tiết kiệm một chút thể lực, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.

"Dương Viện Viện, đừng chạy nữa, tìm chỗ trốn một lát đi."

Trần Kha thở hổn hển, vươn tay giữ lại Dương Viện Viện vẫn còn đang định chạy về trước. Dựa lưng vào vách tường, ánh sáng yếu ớt của màn hình điện thoại chiếu vào mặt cô, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, cuối cùng biến mất trong phần áo đang phập phồng liên tục.

"Cố thêm một chút đi, dừng ở đây không an toàn, thứ kia có thể sẽ đuổi kịp bất cứ lúc nào, chúng ta phải nhanh lên."

Dương Viện Viện không hiểu suy nghĩ của Trần Kha khi muốn dừng lại vào lúc này, cô cố chấp tin rằng chỉ cần chạy thì sẽ có đường thoát, dù cho phía trước không phải là đường ra thì cũng phải chạy tiếp, có thể bỏ xa thứ đang đuổi theo phía sau mình.

"Chạy thêm cũng vô ích, chúng ta luôn chạy một vòng tròn, em không để ý sao? Chúng ta không thể lãng phí sức lực của mình. . ."

Trần Kha hất bàn tay đang kéo mình của Dương Viện Viện ra, trong lời nói còn có chút tức giận. Nếu phía trước có một lối thoát thì cô cũng không ngại tiếp tục, dù cho có mệt đến đâu. Nhưng lúc này, đây là một vòng tròn vô tận, lặp đi lặp lại, chạy tiếp chỉ lãng phí thời gian và năng lượng.

"Nhưng chỉ có đi tiếp, chúng ta mới có thể thoát ra, chúng ta. . . Em chỉ còn một mình thôi, vậy nên không sao cả, nếu may mắn thì có thể chạy ra ngoài, chạy không ra được thì cũng chấp nhận số phận của mình, cùng lắm thì đi cùng với chị ấy. Nhưng chị thì khác, Đan Ny còn đang chờ chị trở về, em ấy có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào, nếu mở mắt ra không nhìn thấy chị thì chắc chắn sẽ đi tìm chị."

Lời nói của Dương Viện Viện đã giáng một đòn cảnh cáo vào trong đầu Trần Kha, nói trúng tim đen của cô. Sau khi bọn họ gặp nhau, khi cùng nhau trốn trong góc tường đầu tiên, Trần Kha đã hỏi Dương Viện Viện về Long Diệc Thụy, nhưng Dương Viện Viện chỉ liếc nhìn cô đầy ẩn ý, sau đó cúi đầu nở nụ cười bất lực, rất nhiều lời không cần phải giải thích, chỉ cần một ánh mắt, một hành động là có thể hiểu được.

Nếu không có câu trả lời chắc chắn cho các câu hỏi, vậy sẽ có vô số cách giải đáp, nhưng cách giải đáp này lại mang đến cho người ta niềm hy vọng và chờ mong. Chỉ khi nó là một đáp án tuyệt đối, vậy muôn ngàn thứ khác đều là hư vô, sau đó không ai nhắc đến gì nữa.

"Hai người. . . chuyện gì đã xảy ra. . . còn có. . . cậu ấy. . ."

Trần Kha do dự không biết nên mở miệng vết thương của Dương Viện Viện ra hay không. Từ những gì đã nói, cô có thể chắc chắn Long Diệc Thụy đã bị giết, nếu hỏi thẳng ra thì cô đang xát muối vào vết thương, cảm giác đó, cô có thể hiểu được.

Nhưng nếu cô không hỏi rõ ràng, hiểu biết quá ít thì không có cách nào để thoát ra được, vì vậy cô không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào liên quan đến chuyện này. Hơn nữa, quyển sách mà cô và Trịnh Đan Ny đang giữ lúc này là sách giả, sách thật rốt cuộc đang ở đâu cũng cần cô đi tìm hiểu từng chút một.

"Nói đơn giản thì, em biết quyển sách gốc của chị ở đâu, nhưng em không thể nói cho chị biết ngay bây giờ, bởi vì một khi chị đã biết, chị sẽ có kết cục giống với Thụy Tử. . ."

Dương Viện Viện biết rất rõ Trần Kha sẽ hỏi như vậy, vậy nên cô không cảm thấy khó trả lời, ngược lại thì đã nghĩ trước đáp án cho câu hỏi này, chỉ cần Trần Kha mở miệng, cô sẽ nói cho Trần Kha nghe những gì mình đã chuẩn bị, còn về những chuyện khác, cô cho rằng đây chưa phải thời điểm thích hợp.

"Dù cho chuyện gì xảy ra với chị thì đều không quan trọng, nhưng Đan Ny thì không. Bây giờ chị đang quay lại những gì chúng ta đang trải qua, nếu chị gặp chuyện bất trắc thì đặt điện thoại về lại phòng và tiếp tục ghi hình. Bên Thượng Hải có lẽ cũng gặp phải tình huống tương tự, nếu Đan Ny tỉnh thì nói em ấy gửi video cho Dao Dao, và. . . nhớ cắt cảnh chị gặp chuyện không may ra, chị không muốn Đan Ny nhìn thấy."

Trần Kha rất muốn biết đáp án, cho dù Dương Viện Viện nói biết đáp án thì sẽ gặp chuyện không may, nhưng cô nghĩ chỉ khi mình biết rõ mọi chuyện thì mới có thể lấy lại sách, Trịnh Đan Ny mới có thể sống sót. Những chuyện xảy ra trên sân thượng vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt cô, cô không muốn trải qua cảm giác mất đi tất cả một lần nữa. Đương nhiên, cô cũng không muốn Trịnh Đan Ny trải qua nó.

Dương Viện Viện nhận lấy điện thoại trong tay cô, xoay camera ra bên ngoài, bật đèn flash, hành lang lập tức sáng lên, mặc dù khoảng cách chiếu sáng không xa nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy an tâm hơn so với bóng tối.

"Từ Sở Văn là người đưa sách cho hai người, nhưng thật ra quyển sách đó cũng đã bị người cầm qua trước khi đến tay hai người họ. Lúc đầu em không để ý, vì công diễn xong có rất nhiều người xuống xe, em cũng chỉ tình cờ thấy động tác đặt sách xuống của người đó, nghĩ là người đó chỉ đang tìm hàng chuyển phát của mình trong đống đồ chuyển phát, nhưng khi người đó đi ngang qua em, em nhìn thấy chiếc hộp mà người đó cố ý giấu trong áo khoác, và nó giống hệt chiếc hộp mà người đó vừa mới đặt xuống, nhưng em không vạch trần vì em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng, đến khi Long Diệc Thụy cầm chiếc hộp tương tự quay trở về phòng, em mới nhận ra có điều gì đó không ổn."

Trần Kha không đáp lời, cô chỉ im lặng lắng nghe, nhưng khi Dương Viện Viện nói đến đây, lại không có ý định nói tiếp, Trần Kha không rõ nên quay mặt qua nhìn cô, chỉ thấy cô cũng đang nhìn mình, chỉ trong một lúc, trong lòng chợt nghẹn lại.

Nhưng Dương Viện Viện chỉ nhìn cô mà không làm gì khác, một lúc sau, Dương Viện Viện cúi đầu, cười nhẹ rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt dường như có chút không cam lòng, vẻ mặt cũng có thêm phần mê mang.

"Đường Lỵ Giai ở Thượng Hải đã từng gọi điện cho tụi em, nhưng lúc đó tụi em chưa nhận được sách. Vì vậy sau khi nhận được, việc đầu tiên tụi em là bấm gọi số trên giấy vận đơn, kết quả người bắt máy là Dương Khả Lộ. Nhưng em ấy nói mình không nhận được sách, Thụy Tử lập tức cảm thấy lạ nên đã gọi điện cho Đường Lỵ Giai ngay khi có thể. Nhưng, chuyện này chỉ mình em biết, em biết Dương Khả Lộ đã nói dối. Vì đề phòng liên lụy đến Thụy Tử, em quyết định một mình đi làm rõ chuyện này, đêm đó, em đã đến phòng của hai em ấy."

Theo những gì Dương Viện Viện đã nói, đây là chuyện đã xảy ra vào đêm đầu tiên, nghĩa là, khi bọn họ nhận được gói hàng chuyển phát từ Từ Sở Văn thì sách đã bị đánh tráo và thay thế bằng sách giả. Dương Khả Lộ biết chuyện này sớm hơn bất kỳ ai trong số họ, nhưng thay vì nhắc nhở mọi người, cậu lại đổi sách trước.

"Vậy nên, Dương Khả Lộ là người đầu tiên biết chuyện này, người tráo sách cũng là em ấy. Nhưng, em ấy làm vậy là vì lý do gì, đơn giản chỉ là muốn hại chúng ta thôi sao? ?"

Trần Kha có chút kích động, cô hiểu kết cục không tốt nếu biết đáp án mà Dương Viện Viện đã nói nghĩa là gì. Nếu Dương Khả Lộ làm những việc này thì khó có thể đảm bảo cậu sẽ không giết bất cứ ai biết chuyện.

"Mỗi người đều có người mà họ muốn bảo vệ, vậy chị nghĩ tại sao em ấy lại tráo sách? Đêm qua, bị nổ thành pháo hoa chính là Từ Sở Văn và Diệp Thư Kỳ, vì hai người họ liên kết với sách giả. Nhưng thật ra Vương Tỉ Hâm mới là người bị thay thế sớm nhất, Dương Khả Lộ nghĩ rằng sách thật có thể cứu em ấy, nhưng sau đó mới phát hiện sách thật hoàn toàn vô dụng với người bị thay thế. Em bị săn lùng vì biết bí mật này, sau khi chạy trốn về phòng mới viết giấy nhắc nhở chị, nhưng lại chậm một bước. Thụy Tử không biết gì cả, nhưng lại lao lên chặn Dương Khả Lộ lại cho em, cuối cùng khi ngã vào vòng tay em, câu cuối cùng mà chị ấy nói vẫn là bảo em chạy đi. Dương Khả Lộ phát điên rồi, điên đến không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, sau đó tờ giấy bị cướp đi, em bị đánh ngất, ngã xuống bên cạnh chị ấy."

Dương Viện Viện bình tĩnh nói hết những gì mình đã trải qua, kể cả khi nói đến sự hy sinh của Long Diệc Thụy vẫn không dao động, nhưng điều này không có nghĩa là cô bỏ qua chuyện đó. Thường những cảm xúc mãnh liệt nhất lại là tĩnh lặng nhất, là cảm giác không cách nào tả được. Rõ ràng cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không tìm được từ ngữ thích hợp để diễn đạt, vì cảm thấy dù cho từ ngữ có hoa lệ đến đâu cũng không xứng.

"Đan Ny bị Diệp Thư Kỳ đưa lên sân thượng nhưng được Từ Sở Văn cứu xuống, khi em đuổi kịp thì tìm thấy tờ giấy này dưới hộp y tế. Có lẽ em ấy là người đặt nó ở đó, vì vậy, dù chị có biết đáp án hay không, em ấy đã đưa ra quyết định rồi."

Trần Kha ngã ngồi xuống mặt đất dọc theo vách tường, mở to hai mắt nhìn trần nhà tối om. Biết được điều này, trong lòng cô cảm thấy phi thường bình tĩnh, không còn sự lo lắng bất an vì không biết gì của ban đầu. Cô không biết nên nói Dương Khả Lộ phát điên vì cứu không được Vương Tỉ Hâm, hay nên nói cậu muốn mọi người phải chôn cùng. Tóm lại, người mà họ phải đối mặt lúc này không chỉ có Vương Tỉ Hâm đã bị thay thế, mà còn có cả Dương Khả Lộ đã phát điên vì yêu.

Video thứ tư kết thúc tại dây, những gì Dương Viện Viện nói ở cuối thực ra cũng là nói cho bọn họ nghe. Vì cô biết video này sẽ được gửi cho Dao Dao, cô đã kể lại chi tiết toàn bộ quá trình. Đêm đầu tiên ở Quảng Châu đã tổn thật nặng nề, chết chóc và đau thương, lúc này có thể nương tựa vào nhau chỉ còn Trần Kha và Dương Viện Viện. Nếu thực sự như những gì hai người đã nói, vậy Trần Kha rất có thể đã bị giết, dù sao thì ở giữa video đúng là đã ngắn đi một đoạn.

"Chúng ta không cứu được, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người một ra đi. Cực hình nhất không phải là đại chiến, mà là cảm giác vô lực này."

Tả Tịnh Viện nhẹ nhàng nói, giọng nói không dao động nhiều, không biết em đã mang theo cảm xúc gì khi nói lời này. Bọn họ đã chạy trốn vì mạng sống trong ba ngày liên tục, cũng đã trải qua rất nhiều cảm giác bất lực sâu tận trong lòng. Đúng, đúng như lời em nói, đây là một loại tra tấn, bào mòn ý chí của con người.

"Điên được như Dương Khả Lộ, thật ra cũng tốt, ít nhất em ấy thực sự đã bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ."

Hứa Dương Ngọc Trác không biết ý nghĩ điên rồ này từ đâu ra, nàng chỉ cảm thán cho sự bất công của số phận, hy sinh bản thân nhưng chỉ đổi lại được sự bi thương vô tận và nhớ nhung một đời.


————————

Tác giả cung cấp thêm thông tin:

1. ykl không giết yyy là vì cảm thấy vẫn còn có tác dụng

2. Số người bị thay thế trong một đêm không theo quy luật nào cả

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com