ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song

Tiếng gõ bàn phím vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, không có một âm thanh nào khác. Thời gian chia ra thành từng giây, đã qua hai giờ sáng. Vốn nghĩ đêm thứ ba sẽ là nguy hiểm bủa vây khắp nơi, nhưng lại yên tĩnh một cách thần kỳ, như thể không có gì xảy ra, đây là đêm thứ ba bị phong tỏa ở trung tâm của bọn họ, cũng là đêm thứ ba bị cách ly.

Từ khi gặp phải mớ hỗn độn này vào đêm hôm đó, bọn họ chưa từng nhận được tin tức gì từ thế giới bên ngoài, ngay cả khi ban ngày có tiếp tục cuộc sống bình thường, bọn họ cũng ở trong phòng cả ngày, cũng không chủ động đi ra ngoài trò chuyện với những người khác, cũng không muốn nói những điều mình biết.

Sau khi xem xong sáu video, Thẩm Mộng Dao gửi tin nhắn cho Trịnh Đan Ny, nói mình đã biết chuyện, muốn nàng bảo vệ tốt bản thân và liên lạc với mình bất cứ lúc nào nếu có tin tức gì, kể cả khi không thể kịp xem tin nhắn thì ít nhất cũng có thể biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng không đề cập đến việc Dương Khả Lộ nhắc đến Đường Lỵ Giai ở cuối cùng, vì có quá nhiều nghi vấn bên trong, bây giờ nàng vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

Đoàn Nghệ Tuyền nằm trên giường, ánh mắt vẫn vô hồn, nhìn chằm chằm vào trần nhà không nhúc nhích, có vẻ sự ra đi của Dương Băng Di là một đả kích rất lớn đối với nàng, nhưng Vương Dịch lại luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Theo logic mà nói, tất cả bọn họ đều đã trải qua những chuyện này, nhưng hiện tại bọn họ vẫn đang cố gắng hết sức để vực dậy, không có lý do gì để rơi vào trạng thái tiêu cực như nàng, trông rất giống như đã mất cả linh hồn.

Hứa Dương Ngọc Trác im lặng tựa vào đầu giường, cố ý hạ thấp ánh sáng màn hình, bên trên chỉ còn lại một ánh sáng mờ nhạt, ngón tay nàng có lúc thì trượt trên màn hình, đôi lúc dừng lại rồi vuốt nhẹ, mọi người đều biết nàng đang xem gì, dù sao thì đây cũng là lần thứ năm nàng mở album ảnh ra xem lúc rảnh rỗi. Còn về phần xem ảnh gì thì không cần nghĩ cũng biết, chỉ có mỗi ảnh chụp chung với Trương Hân thì nàng mới có thể xem đi xem lại nhiều lần, mỗi lần xem đều sẽ vuốt nhẹ.

Vương Dịch vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu ngồi bên cạnh Thẩm Mộng Dao, không gây ồn ào cũng không định rời đi, mọi người đều làm việc riêng của mình, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có chút kỳ quái, sau khi Tả Tịnh Viện đi ra ngoài thì cũng không quay trở lại, giống như lão Lưu, lặng lẽ như thể đã biến mất khỏi thế giới này.

"Chị không thấy đêm nay có chút kỳ quái sao? Ở trong phòng chờ lâu như vậy cũng không thấy gì, Đường Lỵ Giai bị lộ rồi thì không phải nên giết người diệt khẩu sao?"

Vương Dịch thấy Thẩm Mộng Dao đã ngừng gõ tin nhắn, đóng khung trò chuyện với Trần Kha lại, cậu cố ý di chuyển đến gần nàng, thấp giọng hỏi một câu.

Thật sự rất kỳ lạ, từ lúc nhận được video đến giờ, căn phòng này dường như trở thành nhà an toàn, không chỉ có Đường Lỵ Giai vốn nên xuất hiện nhưng lại không xuất hiện, mà cũng không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, không giống nguy hiểm bình thường như hai đêm trước.

"Có khi nào, chúng ta thiếu gì đó, vậy nên những gì đáng lẽ phải xảy ra đêm nay không xảy ra. . ."

Thẩm Mộng Dao tắt màn hình, ánh sáng trên mặt nàng lập tức biến mất, hơn nữa đèn trong phòng cũng không bật, khuôn mặt nàng lập tức chìm vào trong bóng tối, khó có thể nhìn ra được biểu cảm của nàng.

"Chúng ta vẫn luôn biết người bị thay thế đêm nay, hoặc có thể nói là đã bị thay thế từ đêm hôm qua. Hơn nữa, theo lời nhắc nhở của Dương Khả Lộ, chúng ta cũng có thể biết đã có một giao dịch giữa hai người họ, đến bây giờ vẫn chưa ra tay có lẽ là vì đang chờ thời cơ, chờ một thời cơ để bắt đầu cuộc sống thay thế của mình. . ."

Thẩm Mộng Dao cúi đầu, để mặc cho mái tóc dài của mình trôi xuống, so với những người khác, bây giờ nàng tỉnh táo hơn, hoặc có thể nói là nàng luôn có kế hoạch của riêng mình, chính là ném Tả Tịnh Viện ra làm mồi nhử, không phải vì nàng đủ máu lạnh, mà là vì nàng có thể chắc chắn rằng Đường Lỵ Giai sẽ không làm Tả Tịnh Viện bị thương.

"Đêm nay có phải chúng ta chưa mở sách giải đáp không? ?"

Vương Dịch nghiêng đầu, lười biếng dựa vào mép giường, tầm mắt rơi vào quyển sách giải đáp ở cách bọn họ không xa, quyển sáng nằm trên mặt đất, cũng không biết là của ai, dù sao bây giờ đã không còn sách giả, vì vậy là sách của ai cũng không quan trọng nữa.

Thẩm Mộng Dao nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, hơi nhíu mày, sau đó lập tức đưa mắt nhìn sang Vương Dịch lần nữa, trong mắt có chút vui mừng, cả người bỗng nhiên sáng bừng lên.

"Nếu em không nói thì chị cũng quên mất, cái mà chúng ta thiếu đêm nay, không phải là lời nhắc nhở của sách giải đáp sao! !"

Nàng có vẻ hơi phấn khích, giống như tìm được một lối thoát an toàn khi đang bị lạc, nhanh chóng lấy thư đưa đến trước người, nhắm mắt lại bắt đầu tìm lời giải đáp.

"Chờ đã! Nhưng nếu sách giải đáp đưa ra đáp án sẽ làm người thay thế bắt đầu tấn công, vậy không phải chúng ta sẽ vượt qua đêm nay một cách an toàn nếu không đọc nó sao? Tại sao chúng ta phải mạo hiểm như vậy!"

Vương Dịch luôn cảm thấy tùy tiện làm vậy có chút bốc đồng, cậu cản Thẩm Mộng Dao đang ôm sách định đưa tay mở ra, bọn họ có thể vượt qua đêm nay một cách an toàn mà không cần một lời nhắc nhở, đây là cách hợp lý nhất, không có tấn công thì sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.

"Nhưng nếu không mở sách giải đáp, liệu chúng ta có ở mãi ở đêm thứ ba không? Ví dụ như, vòng lặp mà chúng ta gặp phải ở đêm thứ nhất chính là minh chứng tốt nhất. Điều chúng ta cần làm bây giờ là bắt đầu đêm thứ ba, giải quyết người thay thế, sau đó trốn thoát an toàn. . ."

Thẩm Mộng Dao đặt cuốn sách trong tay xuống, vỗ vai Vương Dịch, mặc dù bọn họ không chắc chắn vòng lặp có xuất hiện trong đêm thứ ba hay không, nhưng dựa vào kinh nghiệm của hai đêm trước, nếu không mở sách giải đáp thì sẽ luôn trong trạng thái vòng lặp, cho đến khi mở sách giải đáp ra mới dừng lại. Nhưng nếu mở ra, sách giải đáp rất có thể chìa khóa mở ra sự tấn công của người thay thế, nói cách khác, nếu muốn mở sách giải đáp, bọn họ cần phải chuẩn bị ứng phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào.

Vương Dịch thả tay của Thẩm Mộng Dao ra, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa, kiểm tra rồi đóng cửa lại lần nữa, sau khi làm xong, cậu dựa lưng vào cửa, quay đầu cười nhạt với Thẩm Mộng Dao, gật đầu, ra hiệu cho nàng có thể bắt đầu, mình sẽ giữ cửa.

Thẩm Mộng Dao lặp lại động tác vừa nãy một lần nữa, khi mở sách thì xoa nhẹ lên từng trang, nàng đang lựa chọn, nàng sợ mình sẽ mở một ra đáp án không tốt, hoặc là "sự lựa chọn" như đêm thứ hai. Tóm lại, nàng có vẻ rất thận trọng với câu trả lời của đêm nay.

"Dao Dao, đáp án là gì? ? Ngoài cửa hình như có tiếng bước chân, em sợ cánh cửa này không trụ được lâu! !"

Vương Dịch tiến lên hai bước, cầm lấy cây gậy đáng bóng chày đã chuẩn bị sẵn ở cạnh cửa từ lâu, vốn cây gậy này là đạo cụ sân khấu của cậu, không ngờ bây giờ nó lại trở nên hữu dụng.

"Chủ mưu! ! Nghĩa là gì? Ý nói Đường Lỵ Giai là chủ mưu sao? Nhưng đây không phải là hành động của kẻ thay thế sao? Hay là. . . Đường Lỵ Giai thật ra đã bị thay thế từ trước rồi! !"

Thẩm Mộng Dao ném sách đi, đi đến đầu giường kéo Hứa Dương Ngọc Trác dậy, bước nhanh đến bên cạnh Vương Dịch, trong phòng đã không còn gì khác để tự vệ, bọn họ muốn chạy ra ngoài thì chỉ có thể dựa vào gậy bóng chày trên tay Vương Dịch.

"Có lẽ! Bây giờ không có thời gian để nghĩ việc này, tiếng bước chân dừng rồi, nó đang đứng ở cửa. . . đúng rồi! Đoàn Nghệ Tuyền thì sao!"

Vương Dịch nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn chăm chăm ra cửa, không cần biết Đường Lỵ Giai bị thay thế lúc nào, thứ mà bọn họ phải đối phó bây giờ là một con quái vật đã bị thay thế hoàn toàn, thậm chí còn mạnh hơn.

"Chị ấy ở trong phòng sẽ an toàn hơn. Nếu nó đã ở cửa, muốn đi ra ngoài thì phải có người giăng bẫy để dụ nó đi, nếu không chúng ta sẽ không thể thoát được!"

Thẩm Mộng Dao quay đầu lại liếc nhìn Đoàn Nghệ Tuyền đang ngủ yên trên giường, với trạng thái hiện tại, nếu đưa người ra ngoài thì sẽ chỉ làm tăng thêm nguy cơ, không bằng để lại trong phòng, sau đó dẫn đi sau, chỉ có phòng là an toàn.

Cùng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên, điều này ít nhất đã chứng minh suy đoán của bọn họ không có vấn đề gì, mở sách giải đáp không chỉ mở ra cuộc trốn chạy đêm nay, mà cũng mở ra người bị thay thế đêm nay. Thứ Đường Lỵ Giai chờ chính là điều này.

"Gậy bóng chày trong tay em có thể kéo dài được một lúc. Chút nữa em sẽ ra ngoài, ép nó vào bức tường đối diện, hai người chạy sang phía bên kia, chạy về phía sân thượng trước. Chúng ta không có vũ khí sắc bén nào trong tay, chỉ có thể đẩy nó khỏi sân thượng thôi! !"

Vương Dịch quơ quơ cây gậy trong tay, như đang thử xem có hợp tay mình hay không, lúc này tính mạng của mọi người đều dựa vào cây gậy này, một khi gặp chuyện bất trắc, tất cả đều sẽ là những con cừu non chờ giết làm thịt, đến sống còn khó, nói gì là chạy thoát.

Thẩm Mộng Dao gật đầu, kéo tay Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh, hai người trốn vào trong góc giữa cửa và tường, chỉ cần mở cửa, Vương Dịch có thể lao ra trước, hai người lập tức chạy ra ngoài theo kế hoạch, chính vì vậy, góc này trở thành nơi duy nhất mà họ có thể ẩn nấp.

Vương Dịch bắt chéo gậy, tay đặt ở phần đầu và đuôi gậy, mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đang vươn ra nắm lấy tay nắm cửa của Thẩm Mộng Dao, cậu phải lập tức xông ra ngoài ngay khi nắm cửa được xoay, như vậy mới có thể chế phục Đường Lỵ Giai một cách bất ngờ.

Thẩm Mộng Dao mấp máy môi, bắt đầu đếm ngược trong im lặng, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, cánh cửa rung chuyển, như Vương Dịch đã nói, cánh cửa này thực sự sẽ không trụ được lâu.

Thời khắc đếm ngược kết thúc, tiếng mở cửa vang lên, gần như ngay lúc cửa được mở ra, Vương Dịch theo âm thanh mà lao ra ngoài, chỉ để lại dư ảnh trong mắt hai người sau cánh cửa.

Như những gì đã thảo luận trước đó, hai ba giây sau khi Vương Dịch ra ngoài, bọn họ có thể chạy ra, tất cả đều tiến hành theo kế hoạch. Thẩm Mộng Dao kéo Hứa Dương Ngọc Trác chạy đi mà không quay đầu nhìn lại, bọn họ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau của Vương Dịch ở phía sau, cũng cảm nhận được sự ngột ngạt quen thuộc, nhưng bọn họ không thể quay đầu lại.

Vì chạy quá nhanh nên họ chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai, không có thời gian để xác định phương hướng, chỉ muốn tìm cầu thang lên sân thượng, mặc dù không xa nhưng vẫn cảm thấy rất dài, rất dày vò.

"Sắp đến rồi, chạy lên sân thượng, chúng ta có cơ hội! !"

Thẩm Mộng Dao thở hổn hển, chỉ có một lúc nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi, đêm nay diễn ra quá suôn sẻ, điều này cũng khiến nàng cảm thấy có chút bất an.

———————————————

Lại là chuyên mục một số thông tin thêm dưới comt của tác giả:

1. tlj từ đầu đúng thật là đang giả vờ, vì sau khi bị thay thế thì vẫn có suy nghĩ



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info