ZingTruyen.Info

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Chống trả

SomeSadMem

Thẩm Mộng Dao vuốt ve chiếc nắp lon trong tay mình, chậm chạp không bấm mở video thứ năm. Nếu dựa theo những gì mà Trần Kha và Dương Viện Viện vừa nói, rất có thể hai video này sẽ bị chỉnh sửa, có đoạn video mà Trần Kha gặp chuyện không may.

"Sao có thể đoán được Trần Kha chắc chắn đã gặp chuyện, những gì chị ấy nói trong video chỉ vì muốn biết đáp án!"

Vương Dịch nhìn Thẩm Mộng Dao đang mất tập trung, đầu ngón tay kẹp chặt nắp lon, để lại một dấu vết trông rất sâu, sâu đến sắp cắt vào ngón tay.

"Em đã quên đoạn video nhắc đến Mobius sao? Bây giờ xem ra đã có đáp án, nếu không phải Đan Ny thì hẳn là Trần Kha, nhưng lúc này nói như vậy cũng quá tùy tiện, dù sao cũng chưa xem video, không ai biết chuyện gì đã xảy ra."

Thẩm Mộng Dao liếc nhìn Tả Tịnh Viện đang đáp lời Vương Dịch với vẻ mặt bình tĩnh, như thể đang phân tích một chuyện rất bình thường, không biết nên nói là đủ bình tĩnh, hay là xem bản thân mình không phải một phần trong đó, vậy nên mới thấy những chuyện này không liên quan gì đến mình, chỉ là một câu chuyện thôi.

"Tả Tịnh Viện, tớ cảm thấy cậu đã thay đổi, trở nên khó nhìn thấu. . ."

Thẩm Mộng Dao vừa nói xong thì thấy Tả Tịnh Viện cười nhẹ, vẻ mặt có chút khó hiểu, cười như không phải cười, có chút đáng sợ, luôn cảm thấy có chút quen thuộc khó hiểu.

"Tớ có gì khó nhìn ra chứ, hơn nữa bây giờ cũng phải là lúc để nhìn thấu tớ, đúng không? Cậu không nghĩ là video quan trọng hơn sao?"

Vẻ mặt đó chỉ xuất hiện trên khuôn mặt em một thời gian ngắn sau đó nhanh chóng biến mất, nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra, nhưng theo Thẩm Mộng Dao, điểm này đáng ngờ hơn, là biểu hiện của việc có chuyện muốn giấu.

Vương Dịch lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, cậu luôn nghi ngờ chuyện này. Khi Tả Tịnh Viện đột nhiên xuất hiện trên sân thượng, không nói một lời về sự biến mất của mình, ngược lại còn mang theo tin tức về điều Châu Thi Vũ để lại, điều này rất phi logic. Việc mất tích cả một đêm lại có thể an toàn thót ra đã đủ nghi ngờ, huống chi là biết thêm một số tin tức khác.

Chúng ta đã ở đây xem video được mấy tiếng rồi, nhưng đêm nay vẫn gió yên sóng lặng, chỉ sợ có điều gì đó không ổn ở đây.

Trong lời nói của Hứa Dương Ngọc Trác có giấu ý tứ bên trong, cũng không đặc biệt ám chỉ ai, nhưng điều nàng muốn biểu đạt đều rất rõ ràng. Đây không phải là sự cô lập có thống nhất, mà trong trường hợp này ai cũng muốn chọn bảo vệ bản thân, dù sao thi những người còn lại lúc nay, đều là dùng một mạng để đổi lấy.

"Mọi người có thể chọn không tin em, em có thể rời đi ngay bây giờ, dù cho chỉ có thể một mình, em cũng có thể chạy thoát. . ."

Tả Tịnh Viện bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc của em, giọng nói cũng không dao động, đứng lên đi về phía cửa. Mặc dù trông rất tiêu sái, trông không quan tâm, nhưng trong lòng em đã giận đến sắp bùng nổ. Cùng nhau trải qua nhiều như vậy, chỉ vì biến mất trong một đêm mà mất đi tất cả sự tin tưởng, thậm chí sau khi nói ra những lời này, không ai chọn giữ em lại, để em đi ra ngoài, Hứa Dương Ngọc Trác cảm thấy có chút băn khoăn.

"Chúng ta xem video trước đi! Điều này quan trọng hơn."

Về việc Tả Tịnh Viện đi ra ngoài một mình, Thẩm Mộng Dao trông rất thờ ơ, nàng thậm chí còn không nhìn ra cửa mà chỉ cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Đúng như lời Hứa Dương Ngọc Trác nói, đêm nay thực sự quá yên tĩnh, bọn họ cần một con mồi.

Không biết từ khi nào, Thẩm Mộng Dao cảm thấy trái tim mình dần trở nên vô cảm, có lẽ là từ lúc Viên Nhất Kỳ lựa chọn hi sinh vì nàng, hoặc là vì những người xung quanh lần lượt ra đi, khiến nàng càng thêm trốn tránh. Thậm chí có thể nói, để đạt được mục đích, nàng có thể từ bỏ tất cả mọi người, huống chi là một Tả Tịnh Viện mà theo quan điểm của nàng là tràn đầy nghi ngờ.

Ngón tay nhấn vào màn hình, hình ảnh bên trong xuất hiện, hai người vẫn còn đang trên hành lang tối đen, hiểu nhiên là chưa thoát ra khỏi Mobius, nhưng cũng may hai người đều còn sống, vậy nên cũng có thể đoán được, video này là phần tiếp theo của video trước.

Về có bản thì Mobius ở Quảng Châu và Thượng Hải giống nhau, đều là nhốt người trong ảo giác, nhưng điểm khác biệt là, Mobius do Châu Thi Vũ tạo ra có mục đích, trong khi Mobius ở Quảng Châu lại giống như giết người một cách bừa bãi sau khi nhốt người xong, cũng không chỉ định một ai.

"Trần Kha, chỉ cầm cái này đi. Mặc dù đối mặt với Vương Tỉ Hâm thì cây kéo này vô dụng, nhưng nếu gặp phải Dương Khả Lộ thì ít nhất cũng có thể tự vệ. Chị là đai đen, muốn giải quyết em ấy có lẽ không khó, còn về Vương Tỉ Hâm, chị chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi."

Dương Viện Viện lấy trong túi áo khoác ra một chiếc kéo nhỏ, trên đầu nhọn có một miếng bảo vệ bằng silicon, có lẽ để tránh bị thương, đây là cái mà cô mang từ phòng ra, thứ duy nhất có thể dùng để tự vệ và gây thương kích.

Trần Kha không quá hiểu ý của Dương Viện Viện, cô cảm thấy hiện tại vai trò của chiếc kéo này không đơn giản là chỉ để tự vệ, có lẽ ý của Dương Viện Viện là phải chủ động đi tìm rồi giết lại họ, thay vì chỉ ngồi chờ chết.

"Bây giờ chúng ta mắc kẹt trong đây, khả năng hai em ấy tìm đến chúng ta lớn hơn rất nhiều so với việc chúng ta đi tìm. Hay là chúng ta tìm một chỗ để trốn, chờ hai em ấy đến tìm chúng ta trước."

Dương Viện Viện nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cũng đồng ý, ôm cây đợi thỏ không chỉ có thể tiết kiệm được chút sức lực, còn có thể có thêm thời gian chuẩn bị, như vậy thì hai người họ sẽ chiếm thế chủ động, chứ không phải là đơn phương bị động.

Nhưng vừa mới đi về trước hai bước, Trần Kha lại bị Dương Viện Viện kéo lại, qua màn hình chỉ có thể nhìn thấy Dương Viện Viện làm động tác gì đó, sau đó Trần Kha kinh hãi ngẩng đầu lên, xoay người chạy vào trong bóng tối phía trước, còn Dương Viện Viện thì chuyển qua camera sau, ánh đèn flash chiếu vào một khuôn mặt tái nhợt, không còn chút máu.

Bọn họ biết sớm muộn gì Dương Khả Lộ cũng sẽ tìm thấy mình, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Bọn họ vừa mới bàn bạc cách đối phó thì quay đầu lại đã bị tìm thấy, cho dù có bàn tốt đến đâu thì cũng không thể làm gì được. Dương Viện Viện dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Kha chạy trước, bản thân thì ở lại đối mặt một mình, hiện tại có thể cứu ai thì cứu.

"Dương Khả Lộ! ! Em điên rồi! Giết Thụy Tử còn chưa đủ sao?"

Dương Viện Viện lùi lại hai bước, cố hết sức áp lưng vào tường, trong lòng liên tục tự nhủ rằng Dương Khả Lộ đã không còn như trước kia nữa, dù mối quan hệ của họ có tốt đến đây thì bây giờ đều là kẻ thù của nhau, cậu chỉ là con rối của Vương Tỉ Hâm, là cậu nguyện ý. . . làm con rối của Vương Tỉ Hâm!

"Đương nhiên không đủ! Không phải chị nên đi cùng với chị ấy sao?"

Dương Khả Lộ nheo mắt lại, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, toàn thân toát ra sát khí, tuy rằng không bị thay thế, nhưng so với bị thay thế thì còn đáng sợ hơn.

Dương Viện Viện biết mình không còn đường nào để trốn, hoặc là đánh trả đến cùng, hoặc là từ bỏ việc chống cự. Nhưng sinh mạng này của cô là do Long Diệc Thụy đổi lấy, cô phải trân trọng nó hơn ai hết, không đánh lại được thì như Dương Khả Lộ nói, đi cùng chi ấy là được, không sao cả.

Dương Khả Lộ nhanh hơn Dương Viện Viện một bước, tiến đến giữ lấy cổ cô đẩy người vào tường, Dương Viện Viện không có sức phản kháng, điện thoại trong tay rơi xuống đất, ống kính vừa lúc hướng về phía bản thân.

Dương Khả Lộ cũng không biết vì sao mà sức lực của mình mạnh hơn bình thường gấp nhiều lần, như thể chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô. Dương Viện Viện mở miệng cố gắng hít thở, giống như Dương Khả Lộ cố tình bố thí cho cô qua những khe hở ngón tay của mình.

"Dương Viện Viện! ! !"

Tiếng hô của Trần Kha vang lên trong bóng tối, Dương Khả Lộ theo bản năng mà thả lỏng chút lực, quay đầu nhìn vào trong bóng tối.

Một lúc sau, nhìn thấy trần Kha vừa chạy vừa bò ra khỏi bóng tối, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn đằng sau, rõ ràng là có người đang đuổi theo cô. Cô vươn tay vừa định nắm lấy cổ tay của DƯơng Viện Viện thì đột nhiên bị một lực mạnh kéo lại, Trần Kha loạng choạng rồi lại bị kéo vào trong bóng tối.

Dương Khả Lộ cười nhẹ, quay đầu lại, lực trân tay lại tăng lên một chút, Dương Viện Viện khó thở đến mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, hai tay không ngừng vung vẩy trong không trung, cố gắng kéo những ngón tay của Dương Khả Lộ ra, nhưng lần này, ngay cả chút không khí được bố thí cũng không có.

"Dương. . . Khả. . . Lộ. . ."

Lần này không phải giọng của Trần Kha, Dương Khả Lộ như không tin vào tai mình, vừa thả tay ra đã chạy vào trong bóng tối. Dương Viện Viện đột nhiên được tha, mở to miệng hít sâu cái, không khí vào được trong phổi, còn chưa bình tĩnh lại thì cô đã nhặt điện thoại trên mặt đất lên rồi đi theo.

Trong video, cảnh tượng đẫm máu đến không thể nhìn nổi, chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ khiến người khác không khỏi cảm thấy buồn nôn. Trần Kha nằm trên đất, máu không ngừng chảy ra từ mắt, mũi, miệng, và lỗ tai, tạo thành một vết máu rất dài. Vương Tỉ Hâm từ trên cao nhìn xuống Trần Kha đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt đầy những nếp gấp sâu, các đường nét trên mặt gần như xoắn vào nhau, hai tay vươn đến cổ Trần Kha, giữ nguyên động tác như vậy không nhúc nhích. Chiếc kéo mà Dương Viện Viện đưa cho Trần Kha để tự vệ đã cắm vào động mạch chủ trên cổ nàng, máu trào ra từ miệng vết thương, nhuộm đỏ cả tường và sàn nhà.

"Vương Tỉ Hâm! ! Không phải đã nói là hai chúng ta cùng nhau giết rồi thoát ra sao? Em ngã xuống rồi. . . chị phải làm sao. . ."

Dương Khả Lộ quỳ xuống trước mặt Vương Tỉ Hâm, dùng tay ấn chặt vào miệng vết thương đang chảy máu, lời nói đã không còn mạch lạc.

Vương Tỉ Hâm muốn vươn tay lau nước mắt cho cậu, nhưng vừa đưa tay lên liền phát hiện mình không có tay, nàng đang dần biến mất, biến mất khỏi thế giới có Dương Khả Lộ. Trong mặt mọi người, bây giờ nàng là một quái vật không có nhân tính và ý thức, giết nàng là cách duy nhất để có thể trốn thoát, nhưng đối với Dương Khả Lộ, cho dù bề ngoài của nàng có trở nên đáng sợ như thế nào, dù nàng có ý thức hay không, có nhớ những gì đã xảy ra giữa hai người hay không, nàng vẫn là Vương Tỉ Hâm.

Trần Kha không còn dấu hiệu của sự sống, Dương Viện Viện cũng không thể ở lại nơi này thêm nữa. Vương Tỉ Hâm biến mất, Mobius cũng biến mất theo, cô phải nhân lúc Dương Khả Lộ không đuổi theo mà chạy nhanh về tìm Trịnh Đan Ny, bây giờ ở đây, chỉ còn lại hai người bọn họ.

————————————

Thông tin tác giả cung cấp thêm:

1. Trung Thái sẽ không có đêm thứ 3, vì ykl chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt, kết cục rất rõ ràng, hoặc là hai người sống, hoặc là chết hết

2. zjy nửa chính nửa tà

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info