ZingTruyen.Asia

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Chạy trốn

SomeSadMem

Trong không gian im lặng và tĩnh mịch, chỉ có tiếng hít thở nối tiếp nhau, nhìn người đối diện chìm vào trầm tư, nỗi lo lắng khó chịu không thể giải thích nảy sinh từ tận đáy lòng, em cho rằng thay vì chấp nhận rủi ro bám vào một tờ giấy không một lời giải thích thì đi mạo hiểm thử một lần xem, đến khám phá cầu thang ở cách đó không xa, có lẽ sẽ có phát hiện mới.

Tả Tịnh Viện hiểu mình không nên có những cảm xúc như vậy, đặc biết là đối với Viên Nhất Kỳ, em ấy cố chấp với tờ giấy đó cũng vì muốn mọi người có thể thoát khỏi đây, nhưng em đúng thật là không thể kiểm soát bản thân, đơn giản là không nghĩ đến nó, những cảm xúc này có lẽ vì ngây người ở trong nơi không an toàn này quá lâu, hoặc có lẽ vì gặp phải những rắc rối này, còn có Đường Lỵ Giai trong vòng tay mình vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, không biết bọn họ còn có thể cầm cự được bao lâu.

Dường như đã nhận ra được sự khác thường của Tả Tịnh Viện, Viên Nhất Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn em, chỉ thấy em cau mày, nghiêng đầu, mặt gần như dán vào tường.

Viên Nhất Kỳ nhìn một hồi, sau đó lặng lẽ thở dài, vờ như lo đãng nói.

"Cảm xúc đều viết lên trên mặt, sẽ có hại. . ."

Tả Tịnh Viện đang trong cơn giận, bị nói như vậy cũng có chút thẹn quá hoá giận, em mạnh mẽ quay đầu nhìn Viên Nhắt Kỳ, nhìn bộ dáng 'mặt dày mày dạn' của cậu.

Viên Nhất Kỳ có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như vậy, quay đầu lại đối mặt với Tả Tịnh Viện, cậu cảm thấy rõ ràng bản thân nên đi đến cãi nhau với em, lý luận một trận, nhưng lời đến bên miệng lại nói không được, chỉ muốn trốn xa một chút.

Thật ra cậu có thể hiểu tại sao Tả Tịnh Viện lại có những cảm xúc này, cũng có thể hiểu chị ấy không trách mình, nhưng một người rơi vào trạng thái căng thẳng về tinh thần trong một thời gian dài, lại thêm nhiều áp lực khác nhau, thể lực kiệt quệ, nỗi sợ hãi không rõ, những thứ này đủ đề nghiền nát một con người, như Tả Tịnh Viện vậy. Phát giận, có lẽ cũng là một cách để giải toả áp lực.

Nhưng ai cũng mệt mỏi, đều trải qua những chuyện giống nhau, đều phải chịu áp lực như nhau, nhưng không ai có thể gục ngã, cũng không muốn gục gã, vẫn có người đang chờ bọn họ trở về.

"Xin lỗi, vừa rồi chị đã nổi nóng với em. . ."

Nhìn sườn mặt của Viên Nhất Kỳ, Tả Tịnh Viện đột nhiên nhận ra điều gì đó, cả người như bị cướp đi toàn bộ sức lực, nằm  xuống một góc, môi mấp máy xin lỗi cậu.

"Em hiểu mà. . ."

Viên Nhất Kỳ quay đầu lại, cười nhẹ, cũng không nói gì thêm, chỉ ba chữ thôi cũng có thể khiến người ta an tâm.

Bầu không khí dường như đã dịu đi, Tả Tịnh Viện cũng cười nhẹ đáp lại. Đột nhiên, Dương Băng Di đang ngồi ở một bên trông như một con mèo đang xù lông, đột nhiên nửa ngồi xổm bên tường, ánh mắt cảnh giác ra hiệu cho hai người vẫn còn đang mơ màng.

"Suỵt! Đừng nói chuyện!"

Cậu cố ý hạ giọng, di chuyển về phía hai người bọn họ, Tả Tịnh Viện đương nhiên bị dọa, nhất thời ngẩn ra, không dám làm động tác gì lớn, chỉ ôm Đường Lỵ Giai trong tay lên, cũng tiện cho bản thân đứng dậy.

Tả Tịnh Viện và Đường Lỵ Giai đang ở trong góc tường, Viên Nhất Kỳ và Dương Băng Di có thể đứng lên tạo thành một vòng vây, vây quanh hai người họ.

Hiển nhiên là hai người còn lại cũng nhận ra điều này, dùng ánh mắt trao đổi với nhau, hai người tự nhiên tiến đến gần, đứng dậy vây quanh cả hai.

"Sao vậy?"

Tả Tịnh Viện một tay chống tường, một tay đỡ Đường Lỵ Giai, dựa nửa người vào tường để mượn lực, miễn cưỡng đứng dậy, đến gần bên tai hai người nhẹ giọng hỏi.

"Hình như có tiếng. . ."

Dương Băng DI hỏi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói khàn khàn thấp nhất có thể. Thật ra cậu không hề ngủ mà luôn lắng nghe chuyển động xung quanh, đương nhiên cũng nghe được cuộc trò chuyện của hai người còn lại, nếu không phải âm thanh này quá quỷ dị thì cậu tuyệt đối sẽ không tùy tiện lên tiếng, gây ra hoảng loạn.

Ba người cẩn thận phân biệt hướng của âm thanh, âm thanh kia đứt quãng khiến người ta có chút nghe không rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy là tiếng giày cao gót, còn kèm theo tiếng "sàn sạt" khiến bọn bất giác lạnh sống lưng, toát mồ hôi hột.

Ba người nghiêm chỉnh chờ đợi, cảnh giác để mỗi người phụ trách một hướng để có thể quan sát tất cả hướng đi bất cứ lúc này.

Âm thanh kia đột nhiên "sàn sạt" liên tục, một lúc sau mới dừng lại vài giấy, tiếng giày cao gót đi đến vang lên, cả ba người lúc này không còn cách nào khác mà chỉ có thể chờ âm thanh kia càng lúc càng gần, chờ đến cuối cùng rồi lại đưa ra quyết định.

Không mất bao lâu, âm thanh kia dừng lại ở chỗ rẽ ngay trước mặt ba người, qua một hồi lâu cũng không có động tĩnh, đối với  người lúc này thì âm thanh kia đột nhiên biến mất cũng không phải là chuyện tốt, bọn họ không thể phán đoán hướng đi của nó, cũng rất dễ mất thế chủ động, nhưng âm thanh này lại chậm chạp không chịu vang lên lại, cả ba nhìn nhau, quyết định chủ động.

Ngay khi Dương Băng Di chuẩn bị cất bước, âm thanh lại vang lên ở chỗ rẽ, cậu ngạc nhiên đến mức vội vàng thu chân lại, tư thế dường như có thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.

Âm thanh ở chỗ rẽ vang lên một hồi, sau đó lại có tiếng giày cao gót, ở chỗ rẽ, đầu là một đôi chân đi giày cao gót đỏ bước ra, sau đó là nửa người mặc váy đen, ngay sau đó có thể thấy mái tóc đen dài thẳng phủ lên khuôn mặt, có hơi lộn xộn, một khuôn mặt vừa vặn vèo vừa quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Nếu có nụ cười nửa miệng kia, khóe môi cong lên đến sát thái dương thì dung mạo của thứ này sẽ rất xinh đẹp, nhưng lúc này, nàng đang nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ba người họ với vẻ mặt không thể nhìn rõ được, khiến cho người ta cảm thấy tê cóng tận da đầu, chân như bị dính vào đất, không thể cử động dù chỉ nửa bước.

Thứ kia cũng không lộ ra toàn thân, chỉ dựa vào tường lặng lẽ nhìn ba người bọn họ, cũng không có động tác gì tiếp, tiếng" sàn sạt" khiến người ta chói tai, như thể màng nhĩ cũng sắp vỡ vụn ra vậy.

Sau khoảng 10 giây, thứ kia đột nhiên quay đầu, cổ bẻ cong 90 độ, con người nhất định không làm được như vậy, thân thể của vậy kia từ từ di chuyển ra ngoài, miệng không ngừng nói "Tìm được rồi".

Tả Tịnh Viện đột nhiên giật nảy mình, đẩy hai người trước mặt, không chờ cả hai kịp phản ứng đã dùng hết sức kéo Đường Lỵ Giai đi, chạy ra khỏi vòng vây, gầm lên với hai người.

"Chạy mau! Đó chính là thứ đã đập cửa mà chị thấy dưới lầu. . ."

Tại sao Tả Tịnh Viện lại nhận định như vậy, thật ra thì em nhìn thấy móng tay màu đỏ của thứ đó, nàng cố ý nhìn thử, Đường Lỵ Giai không làm móng, nghĩa là người đập cửa căn bản không phải là Đường Lỵ Giai.

Thứ đó dường như nghe hiểu Tả Tịnh Viện, đột nhiên tăng tốc chạy về phía bốn người họ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười chói tai.

Tốc độ của thứ đó quá nhanh, bây giờ bọn họ căn bản đã không kịp chạy, mặc dù cách cửa cầu thang không xa, nhưng cũng đã không còn kịp rồi, cả ba người nhất thời ngây người, sững sờ một chỗ, như thể đã quên cả việc chạy trốn.

"Ở đây này! ! !"

Một tiếng gầm khàn khàn vang lên ở chỗ rẽ ban đầu, thanh quản như muốn đứt toạc ra vì dùng quá nhiều lực.

Viên Nhất Kỳ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn về phía nguồn gốc của âm thanh, cậu chỉ thấy Trương Hân đang nhìn vào thứ kia với vẻ mặt âm u, ánh mắt tàn nhẫn, như một con báo.

Nhìn thấy Trương Hân, Viên Nhất Kỳ đột nhiên có chút kích động. Thấy tứ kia sau khi nghe được âm thanh liên đừng ở giữa ngây người một lúc, hẳn là đang chọn đi về phía nào mới thích hợp hơn.

Thứ đó có vẻ rất thông minh, trong trường này cũng sẽ biết cân đo đong đếm lợi và hai, có lẽ không thể quét sạch cả ba người bọn họ cùng một lúc được, vậy chỉ mất nhiều hơn được, nhưng Trương Hân chỉ có một mình, vừa lúc ở ngay trước miệng, vậy nên thứ đó xoay người chạy về phía Trương Hân.

Viên Nhất Kỳ định thần lại, chưa kịp phản ứng gì đã hô lên với Trương Hân, "Cẩn thận! !"

Trương Hân vẻ mặt bình tĩnh, hất cằm về phía ba người bọn họ, ra hiểu chạy về phía cầu thang, khi thứ kia chỉ còn cách cô một bước liền xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa để lại một câu, "Lên lầu, sân thượng". Sau đó không còn âm thanh gì nữa.

Viên Nhất Kỳ ngây người, nhất thời không thể chấp nhận sự chênh lệch này này. Cậu vừa tìm được Trương Hân, tưởng rằng mọi người có thể cùng nhau đánh bại thứ kia rồi cùng nhau trở về, nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cậu không kịp phản ứng, bây giờ Trương Hân lại quay trở về trạng thái "chưa rõ sống chết".

"Đừng thất thần! Đi nhanh! !"

Dương Băng Di mạnh tay kéo Viên Nhất Kỳ, ngay lúc cậu còn đang sững người thì Tả Tịnh Viện và Dương Băng Di đã mỗi người nâng một bên của Đường Lỵ Giai lên, chuẩn bị rời đi.

"Nhưng Trương Hân. . ."

Viên Nhất Kỳ vẫn có một chút không chấp nhận được, vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo hướng mà Trương Hân chạy, nhưng không may còn chưa đi được hai bước đã bị Tả Tịnh Viện kéo lại.

"Một lát nữa có thể tìm cách cứu! đi trước đã!"

Thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý đồ của Trương Hân, vậy nên lúc này bọn họ phải tự cứu chính mình trước rồi mới có thể cứu Trương Hân.

Hai người kéo đẩy Viên Nhất Kỳ lên sân thượng, cầu thang thực sự có thể thoát ra được, nhưng không ai có can đảm để thử, sân thượng có lẽ là một nơi thực sự rất tốt để chờ đợi bình minh.

Tả Tịnh Viện vẫn đặt Đường Lỵ Giai trong góc như cũ, nhưng lần này em không ôm nàng nữa, có lẽ bầu trời đầy sao đêm nay cho em cảm giác an toàn, tóm lại thì, sân thượng trông có vẻ an toàn hơn lầu dưới nhiều.

Viên Nhất Kỳ có chút không vui, cậu không có được niềm vui sau khi trốn thoát, thay vào đó lại luôn cảm thấy có một hòn đá đè trong lòng, cậu không cứu được Trương Hân, điều này khiến cậu cảm thấy tội lỗi nặng nề. Cậu vẫn luôn như vậy, luôn nghĩ rất nhiều, tự tạo áp lực cho bản thân, thậm chí không phải giải quyết nó như thế nào.

Điện thoại trong túi đúng lúc vang lên thông báo nhận được tin nhắn, nhưng cậu không có tâm trạng xem, cậu biết trên sân thượng hẳn sẽ có tin hiệu, có người gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu sợ là từ Hứa Dương Ngọc Trác, cậu sợ mình không biết nên đối mặt và trả lời nàng như thế nào.

————————————
Trương Hân sau khi cứu người 2 lần xong belike: Tui khổ quá mà :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia