ZingTruyen.Com

[Edit][Nhiều CP] Quyển sách giải đáp cuộc sống 2022

Cánh cửa không mở được

SomeSadMem

(Editor: Hôm qua tui ngủ quên)

Trùng hợp thay, chiếc tủ đã che khuất một phần khung cảnh bên trong phòng, tạo thành một điểm mù, người mở cửa vào tạm thời không nhìn thấy cả hai, đây cũng là cơ hội để hai người chuẩn bị trong trường hợp có tình huống bất ngờ.

Hứa Dương Ngọc Trác áp lưng vào tủ, ánh mắt lướt quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc gương trên bàn, nơi mà chiếc gương được đặt vừa lúc có thể nhìn thấy được cửa, nàng vỗ vai Lưu Thù Hiền, đưa mắt ra hiệu.

Hai người dựa vào tủ quần áo với cùng một tư thế, mắt nhìn chằm chằm vào gương. Dường như người bên ngoài đang do dự, cửa đã mở nhưng lại không tiến vào, đứng yên ở cửa một hồi lâu rồi mới chậm rãi nâng tay đẩy cửa. Vị trí của gương có hơi thấp, cả hai không nhìn thấy mặt của người đến, nhưng dựa theo động tác thì đưa ra suy đoán đây không phải người bị thay thế.

Lưu Thù Hiền xoay người định đi xác nhận thì lại bị Hứa Dương Ngọc Trác giữ chặt, nàng muốn chờ người đó đến đây để đề phòng mình bị lộ trước, mà hình như người vào cửa cũng nghĩ giống cả hai, sau khi vào trong cũng không tiến thêm bước nào nữa.

Hai bên cứ như vậy mà giằng co, ai cũng không tiến thêm một bước. Ngay khi Lưu Thù Hiền sắp không chịu được nữa, muốn lao ra liều chết một lần thì từ ngoài cửa vang lên một giọng nói nhỏ, nghe kỹ thì hẳn là hai người đang nói gì đó.

"Chỗ này không có người nhỉ?"

Dương Băng Di xoay người nhỏ giọng hỏi người bên ngoài, giọng nói đầy sự không chắc chắn, cậu không đi vào trong, cũng sợ sẽ có góc chết rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

"Có lẽ là không, không phải bọn họ nói là đến 342 sao?"

Đoàn Nghệ Tuyền nhìn vào trong thăm dò, nhìn một vòng quanh phòng, trừ Dương Băng Di thì đúng là không còn thấy ai khác, nàng kéo tay Dương Băng Di, muốn kéo cậu ra khỏi phòng.

"Khoan đã! Đoàn Nghệ Tuyền?"

Lưu Thù Hiền nghe giọng nói có chút quen thuộc, nên lén lút đưa mắt ra quan sát hai người vài giây, thấy không có gì bất thường mới mở miệng hỏi thử.

Dương Băng Di nghe tiếng liền quay đầu nhìn lại, phát hiện ánh mắt của Lưu Thù Hiền ngay cạnh tủ, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau một hồi, Đoàn Nghệ Tuyền từ ngoài cửa đi thẳng vào trong.

Lưu Thù Hiền đã xác nhận thân phận của cả hai xong nên cũng không trốn nữa, kéo Hứa Dương Ngọc Trác đi ra, nhưng cô vẫn nghi ngờ về hai người nên vẫn giữ khoảng cách nhất định.

"Sao chỉ có hai người vậy? Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đâu?"

Dương Băng Di nhìn ra sự cảnh giác trong mắt của Lưu Thù Hiền, đoán là cả hai hẳn đã gặp phải chuyện gì đó, hoặc biết chút gì đó. Vì để cô thả lỏng sự cảnh giác thì cậu chỉ có thể mở miệng trước, hỏi một câu hỏi rõ ràng nhưng lại không quá quan trọng.

"Hai em ấy không ở đây, hẳn là đã trở về phòng rồi!"

Lưu Thù Hiền cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Dương Băng Di, cũng không nói vị trí cụ thể của Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao. Đối với sự xuất hiện đột ngột của Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền thì cô luôn cảm thấy có một loại cảm giác rất khó nói nên lời.

"Em và Đoàn Nghệ Tuyền đã liên kết với sách trong phòng rồi, chị có thể yên tâm, vì lo lắng cho mọi người nên đến đây xem thử."

Nhưng Dương Băng Di lại như đoán được suy nghĩ trong lòng cô, không chỉ giải thích lý do hai người đến đây mà cũng đưa ra câu trả lời thuyết phục, sợ cô còn chưa tin liền đi ra ngoài cầm sách tiến vào, mở ra cho cô xem.

"Không phải chị không tin, mà là. . . chị đã khóa cửa, sao hai người lại mở cửa vào được?"

Lưu Thù Hiền đóng sách, trả lại cho cả hai, nội dung liên kết trong sách giống như của cô, chỉ là khác tên, hiển nhiên là thật, vậy nên không cần phải xác nhận lại. Hai người chắc chắn có thể tin được, nếu đã như vậy thì không cần nói gì khác, chỉ hỏi những nghi ngờ của mình.

"Tụi em không biết các chị khóa cửa, chỉ xoay hai cái, cửa tự động mở ra."

Dương Băng Di chỉ vị trí của khóa cửa, thể hiện cách mở khóa của mình. Đồng thời, Lưu Thù Hiền có thể chắc chắn mình đã khóa cửa, nhưng tại sao cánh cửa này lại có thể được mở ra từ bên ngoài. Nàng chỉ có thể nghĩ đến hai loại khả năng, hoặc là khóa cửa có vấn đề, hoặc lúc này bọn họ rất có thể đang rơi vào một không gian ảo giác.

"Đi thử phòng khác xem có phải cửa có thể được mở ra từ bên ngoài không."

Đoàn Nghệ Tuyền dường như nghĩ đến gì đó, nhanh chóng quyết định đi phòng khác thử, nhưng vừa đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại, nàng đang suy nghĩ nên dùng phòng của người nào làm thí nghiệm.

Dương Băng Di tiến lên trước, dừng lại ở sau lưng nàng, xoay người nhìn Lưu Thù Hiền và Hứa Dương Ngọc Trác, cậu kết luận hai người chắc chắn biết rất nhiều, vậy nên lúc này ý kiến của cả hai có vẻ quan trọng hơn.

"Đêm nay, chúng ta chỉ biết người bị thay thế là Châu Thi Vũ, nhưng nàng rất có thể đã hành động, vì để bảo đảm, chúng ta có thể đi 336 thử trước xem sao."

Lưu Thù Hiền kéo Hứa Dương Ngọc Trác bước lên đứng song song với hai người. Trong tình huống này, hành động một mình là điều không thể, nhưng cùng nhau hành động thì cũng cần phải chọn đồng đội. Bây giờ người Lưu Thù Hiền tạm thời tin tưởng cũng chỉ có Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao, vậy nên đến 336 là lựa chọn sáng suốt. Về phần Vương Dịch và Tả Tịnh Viện, hoàn cảnh của cả hai giống nhau.

"Đến 336 trước cũng được, có thể tìm Viên Nhất Kỳ trước."

Hứa Dương Ngọc Trác ở bên cạnh phụ họa, xác định mục tiêu hiện tại của bọn họ. Không gặp gì thì đánh như đêm đầu tiên, đêm nay các nàng đã học được cách hành động có kế hoạch, trải qua đêm hôm qua, đêm nay các nàng chỉ biết đề phòng hơn nữa, để tránh rơi vào rắc rối.

Bốn người ra khỏi 342, đặt một chiếc dây cột tóc ở cửa làm dấu hiệu để tránh gặp phải tình huống bị quỷ dắt. Đi dọc theo bức tường, thật ra 336 cũng không xa, chỉ cách vài bước chân, cả nhóm nhanh chóng đứng trước cửa.

Lưu Thù Hiền không do dự, vươn tay xoay tay nắm cửa để mở cửa. Cô biết hiện tại cả hai không có khỏa cửa, nếu muốn thử thì phải thử dưới tình huống tương tự, vậy nên trước tiên bảo các nàng khóa cửa, sau đó lại mở ra từ bên ngoài.

"Viên Nhất Kỳ, em khóa cửa lại trước, tụi này thử xem có thể mở cửa từ bên ngoài không."

Lúc đầu Viên Nhất Kỳ bị tiếng mở cửa dọa sợ, sau đó lại bối rối trước câu nói của Lưu Thù Hiền, mặc dù có nghi ngờ nhưng cậu vẫn làm theo. Cậu cho là bọn họ gặp phải tình huống khẩn cấp, nhưng khi nhìn thấy còn có Dương Băng Di và Đoàn Nghệ Tuyền ở trước cửa, cậu càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.

Tiếng khóa cửa vang lên, Viên Nhất Kỳ lại xoay tay nắm cửa hai lần để xác nhận cửa đã khóa kỹ, sau khi kiểm tra xong thì gõ hai lần vào ván cửa, ra hiệu cho Lưu Thù Hiền có thể thử mở xem sao.

Sau khi nhận được tín hiệu, Lưu Thù Hiền đặt tay lên ván cửa, nhưng lần này cô lại do dự. Sau khi trải qua đêm trước đó, cô rất sợ sau khi mở cửa bên trong sẽ xuất hiện tình huống không như mình đã đoán, hoặc là xuất hiện "người" khác.

Nhưng khi cô đã xây dựng tâm lý xong, lấy hết can đảm xoay tay nắm cửa thì lại phát hiện không mở được cửa 336, cô thử dùng sức vài lần nhưng cánh cửa kia vẫn không có dấu hiệu sẽ mở, điều này làm cô biết chuyện không ổn.

"Mau chóng mở cửa! Không thể ở lại trong phòng, hai người ra đây trước đi."

Cô dùng sức đập cửa, vừa đập vừa gọi, sợ Viên Nhất Kỳ không nghe được. Khi tiếng mở khóa vang lên, Lưu Thù Hiền mới dừng tay, lặng lẽ chờ cửa mở.

"Rốt cuộc là sao vậy?"

Viên Nhất Kỳ ló đầu ra sau cánh cửa với vẻ mặt khó hiểu, cậu không biết bốn người rốt cuộc đang thử làm gì, nhưng cậu có thể bắt được trọng điểm, cậu nghe Lưu Thù Hiền nói không thể ở trong phòng, vì vậy cũng ngoan ngoãn đi ra ngoài, cùng với Thẩm Mộng Dao.

"Lát nữa giải thích sau, bây giờ quay lại 342 trước đã."

Vẻ mặt nghiêm túc của Lưu Thù Hiền trông có chút đáng sợ, hành lang này đương nhiên không phải nơi để giải thích hay thương lượng gì đó, không còn nơi nào khác để đi, bọn họ chỉ có thể chọn quay trở lại 342.

Nhưng khi cả nhóm quay trở lại trước cửa 342, lại phát hiện không mở được cửa 342, Lưu Thù Hiền chỉ để lại dây buộc tóc, dự tính đi về phía ngược lại.

Các nàng xuất phát từ 342, đi về phía 327 của Lưu Thù Hiền. Đúng lúc này, đèn hành lang lại bắt đầu chập chờn, trông như có thể tắt đi bất cứ lúc nào, không qua bao lâu, ánh đèn nhấp nháy càng dữ dội hơn, giống như khi có một con quỷ mạnh xuất hiện trong những bộ phim kinh dị.

"Đến rồi! ! Mau chạy! !"

Không biết là ai hô lên trong bóng tối, sau đó, tiếng bước chân hỗn loạn lấp đầy hành lang, dù phía trước có ra làm sao thì bây giờ các nàng chỉ biết chạy về phía trước, âm thanh "sàn sạt" gần sát bên tai, làm người dựng cả gai óc.

Không biết đã chạy bao lâu, đèn hành lang ngừng nhấp nháy, quay trở lại sự mờ ảo như trước. Sau khi xác nhận không còn âm thanh "sàn sạt", tất cả đều tựa lưng vào tường, mở miệng bắt đầu thở hổn hển, rất có cảm giác đã quay trở lại lần trốn chạy của đêm qua.

Viên Nhất Kỳ có hơi mất sức, ngồi xuống bên chân tường, lại cảm thấy mình đang đè lên gì đó, lấy thứ đang dưới mông mình ra, dây cột tóc màu đen chỉ có thể nhìn thấy dưới ánh đèn, nhưng lại làm mọi người ngừng thở.

"Vừa rồi khi chúng ta chạy có quẹo đâu không?"

Đoàn Nghệ Tuyền còn chưa thuận khí đã sốt ruột muốn xác nhận đường chạy vừa rồi, trong trí nhớ của nàng, bọn họ chỉ lo chạy về trước, không hề quẹo vào đâu.

Mọi người đều lắc đầu, cũng đã xác nhận điều này. Nếu không quẹo đâu cả nhưng bây giờ lại quay trở về chỗ cũ, nàng rất tự nhiên mà nghĩ việc mình bị quỷ dắt hôm qua có liên quan đến tình huống lúc này, cho rằng vẫn là bị quỷ dắt.

"Có khi nào vẫn là. . ."

"Sẽ không!"

Đoàn Nghệ Tuyền muốn nói tiếp suy nghĩ của mình nhưng lại bị Lưu Thù Hiền cắt ngang. Theo cô thì người bị thay thế không thể sử dụng cùng một cách hai lần được, vì chúng biết lần thứ hai nhất định sẽ có sự chuẩn bị, nhưng vừa rồi thứ kia đột nhiên xuất hiện, rất có cảm giác là muốn đẩy bọn họ chạy về phía trước, cô không rõ mục đích của nó, nhưng một thứ gì đó giống như quỷ dắt xuất hiện trong đầu cô.

"Chị cho rằng, đây không phải là quỷ dắt, mà lại có chút giống. . . dải Mobius. . ."

Cô cúi đầu nhìn dây cột tóc trên tay Viên Nhất Kỳ, quay mặt sang một bên nhìn hành lang tối đen. Nếu ở cuối còn đường không có ánh sáng, vậy điểm xuất phát cũng là điểm kết thúc, đây là dải Mobius.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com