ZingTruyen.Info

Edit Nhieu Cp Quyen Sach Giai Dap Cuoc Song




Căn phòng được thắp sáng bằng ánh đèn trắng sáng sủa như ban ngày, hoàn toàn trái ngược với hành lang tối tăm, thậm chí còn cảm thấy có chút chói mắt, Thẩm Mộng Dao chịu không được, nâng tay lên chặn lại gần hết ánh sáng, chỉ còn chút ánh sáng xuyên qua khe hở giữa cá ngón tay.

Cửa phòng đóng lại chặn hết mọi âm thanh, nàng không nghe được tiếng hét điên cuồng của Viên Nhất Kỳ bên ngoài cửa, cũng không nghe được tiếng đập cửa sốt ruột, lại càng không biết, cậu đang vì tìm nàng mà lần này đến lần khác chấp nhận rủi ro đi mở cửa.

Cách bài trí của phòng 336 có chút kỳ lạ, trông không giống lúc nàng rời đi, nhưng Thẩm Mộng Dao cảm thấy cách bài trí này vừa quen vừa lạ, giống với cách bài trí của căn phòng vài năm trước, như những năm Viên Nhất Kỳ vẫn còn ở đây.

Quay trở về nơi cũ, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng, bước chân vô thức đi vào trong phòng, nhưng, nàng vừa bước được một bước thì đèn bên trong bỗng vụt tắt, bóng tối đột ngột khiến nàng bối rối, theo tiềm thức mà dán lưng vào tường.

Nhưng bóng tối không kéo dài lâu, khoảng 30 giây sau, căn phòng trở lại ánh sáng ban đầu, chiếu sáng mọi ngóc ngách, kể cả chiếc hộp màu trắng có chiếc nắp đen nằm giữa căn phòng. Đó là một chiếc hộp đơn giản nhưng lại tràn ngập ý nghĩa. Hai mắt Thẩm Mộng Dao đỏ bừng không kiểm soát chỉ với một cái liếc mắt, đó là một cảm giác rất quen thuộc.

Nhìn lên lần nữa, trong phòng xuất hiện một thiếu niên sáng sủa, mái tóc dài chấm vai che đi một nửa khuôn mặt còn non nớt, cậu lẳng lặng ngồi trước hộp quà, như đang chờ đợi điều gì, vẻ mặt lo lắng, bên trong hộp thỉnh thoảng phát ra tiếng động, thiếu niên dùng tay vuốt ve nắp hộp rồi nhỏ giọng an ủi.

Thẩm Mộng Dao không tự chủ được mà đi về hướng đó, vừa định ngồi xổm xuống nói gì đó thì lại bị một cô gái đột nhiên xuất hiện phía sau cắt ngang, chỉ thấy thiếu niên kia nâng khuôn mặt dịu dàng lên, nhìn cô gái với vẻ mặt ngạc nhiên, trong mắt tràn ngập sự nuông chiều.

"Em tặng chị gì vậy. . ." Nước mắt rơi ra từ khóe mắt của Thẩm Mộng Dao, nàng nói cùng lúc với cô gái bên cạnh.

"Tặng cho chị một bé mèo a. . ." Thiếu niên cười nhẹ, vươn tay vuốt má cô gái kia, sau đó quay sang vỗ đầu chú mèo mà cô gái đang ôm, nhẹ giọng hỏi, "Có thích không?"

Thẩm Mộng Dao cũng muốn đưa tay ra chạm vào chú mèo nhỏ trong tay, nhưng khi những ngón tay xuyên qua hư ảnh trước mắt thì nàng chợt tỉnh ngộ, nàng vô lực ngồi trên đất, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa khô. Hiện tại, nàng thực sự rất nhớ Chuxi, cũng rất nhớ thiếu niên đã tặng chú mèo kia cho nàng.

Lúc này đèn lại tắt, xung quanh lập tức chìm vào trong bóng tối, Thẩm Mộng Dao ngồi giữa căn phòng, không có phản ứng gì, vì nàng biết cái gì đến nên đến. Từ thời khắc mà nàng tiến vào trong căn phòng này, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là nàng không hiểu khung cảnh vừa rồi là vì mục đích gì? Nếu chỉ để gợi lại những kỉ niệm đẹp của nàng, thì mục đích của việc làm này là gì?

Trong bóng tối, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng sẽ bị khuếch đại vô hạn, những người ở bên trong nó chỉ có thể như ruồi bọ không đầu bay khắp nơi, không phân biệt được phương hướng.

Thẩm Mộng Dao biết rất rõ nó có lẽ đang ở đâu đó trong bóng tối này, nó sẽ làm nàng hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này vào thời điểm thích hợp mà không chút do dự, sau đó đi bắt những mục tiêu tiếp theo, người đó có thể là bạn tốt nhiều năm Hứa Dương Ngọc Trác, Đoàn Nghệ Tuyền, Lưu Thù Hiền, hoặc có thể là Vương Dịch mà nó yêu nhất khi tỉnh táo, cũng có thể là Tả Tịnh Viện dù không thân quen nhưng cùng chung nghịch cảnh, thậm chí, cũng có thể là Viên Nhất Kỳ mà nàng yêu đã lâu nhưng không thể nói ra thành lời.

"Đến đây đi. . . Đừng để bọn họ ở bên ngoài chờ lâu, chạy lâu quá sẽ rất mệt. . ."

Giọng nói trầm thấp của Thẩm Mộng Dao tan ra trong không khí, không hề có chút tức giận, như đang nói một câu thông thường, một chút dao động trong âm điệu cũng không có, buồn tẻ, khiến người khác không thở nổi, nhưng lại mờ ảo, như thể đang lơ lửng trong không trung.

Nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc bình tĩnh chờ chết, nhưng nàng cũng hiểu mình không có cơ hội sống sót, nàng không rõ tại sao thứ kia chậm chạp không chịu ra tay, ngược lại còn cho mình cơ hội hoài niệm quá khứ.

Trong đêm tối tĩnh mịch, trong căn phòng vắng vẻ, không có ánh đèn nên cũng không nhìn thấy được gì, xung quanh cũng không có âm thanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở không được tính là bình tĩnh của bản thân. Ngay khi Thẩm Mộng Dao nghĩ người bị thay thế đột nhiên thay đổi ý định, lấy lại được ý thức mà muốn thả mình ra thì tiếng "sàn sạt" đáng sợ lại vang lên, lần này, là ở rất gần bên tai.

Âm thanh kia xuyên qua màng nhĩ, kích thích thần kinh não bộ, trước khi nàng kịp phản ứng thì ý thức đã dần trở nên mơ hồ, nàng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng khi nàng kháng cự lại trong tiềm thức, nàng nhìn thấy sắc mặt tái nhợt kia qua góc mắt.

"Mục tiêu của ta không phải là ngươi. . ."

Khi nàng không thể chống đỡ được và sắp ngất đi, Thẩm Mộng Dao nghĩ những gì mình nghe được chỉ là ảo giác, nhưng khi nàng đột nhiên nhận ra lời này là thứ kia nói thì tất cả đã quá muộn, ánh mắt tan rã, cơ thể mất kiểm soát, mí mắt trở nên nặng nề hơn, trong giây tiếp theo nàng liền mất đi ý thức, ngã xuống giữa phòng.

Tiếng "sàn sạt" dừng lại trong tích tắc, cả căn phòng trở lại sự yên tĩnh lạnh lẽo của lúc ban đầu, đèn lại sáng, chiếu vào người Thẩm Mộng Dao. Đứng bên cạnh là một nữ nhân tóc dài, tóc xõa xuống, dưới mái tóc không phải là khuôn mặt đáng sợ mà người khác nghĩ, mà là không có gì cả. Người bị thay thế đêm nay còn đáng sợ hơn, nàng không có khuôn mặt, nhưng có thể phát ra tiếng cười quỷ dị.

Kế hoạch ban đầu là mở từng cánh cửa đã bị phá vỡ bởi cánh cửa từ từ mở ra ở sau lưng, lúc đầu, bọn họ chỉ nghĩ cánh cửa này có thể mở được lần này, nhưng vì vội vàng mà mở ra rồi cũng không chú ý, nhưng nghĩ kỹ lại thì, đã chạy nhiều lần như vậy, mở nhiều cửa như vậy, không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy được.

Viên Nhất Kỳ và Lưu Thù Hiền vẫn đang dựa vào tường, cả hai không dám làm gì khác cho đến khi biết rõ tình hình, và cánh cửa kia sau khi mở ra liền không có động tĩnh nào khác, rất giống như mở ra vì hai người, chờ người đi vào.

"Có muốn đi vào xem một chút không, đã lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì, biết đâu bên trong có lối ra."

Viên Nhất Kỳ dựa lưng vào tường bước hai bước, cúi đầu, nói nhỏ vài câu vào tai Lưu Thù Hiền, sau đó tiếp tục nhìn về phía cánh cửa còn đang mở, trên mặt lộ vẻ cảnh giác.

"Phân tích dựa theo tình hình hiện tại thì, căn phòng này là đang cố ý dẫn chúng ta đi vào, có vẻ mục tiêu là chúng ta, vậy nên, Thẩm Mộng dao tạm thời không gặp bất kỳ nguy hiểm nào."

Lời nói của Lưu Thù Hiền chắc chắn đã trấn an Viên Nhất Kỳ, cậu luôn rối rắm giữa việc đi tìm Thẩm Mộng Dao trước và cánh cửa này, nếu cánh cửa này cố ý mở ra, vậy đương nhiên cậu sẽ không có cơ hội đi thêm một lần để cứu Thẩm Mộng Dao, vậy nên dù chọn như thế nào, cả hai đều phải vào cánh cửa này ngay lập tức.

Ngay khi hai người vừa tiến hai bước về phía 339, cửa 336 cũng chậm rãi mở ra phía sau, Viên Nhất Kỳ không chút suy nghĩ, xoay người chạy về phía 336, nhưng vừa nhấc chân thì bị Lưu Thù Hiền ở phía sau giữ lại.

"Điên à! Nếu là một cái bẫy thì sao! Tìm một cái chết vô nghĩa à! !"

Lưu Thù Hiền kéo người về sau, khẽ mắng một câu, đối mặt với tình thế khó xử như thế này, nếu đưa ra lựa chọn hấp tấp thì không biết sẽ có kết quả gì, cô có thể hiểu cảm xúc lúc này của Viên Nhất Kỳ, nhưng cô cũng giận Viên Nhất Kỳ vì hành động một cách bốc đồng.

Viên Nhất Kỳ cúi thấp đầu, ánh mắt thỉnh thoáng nhìn về phía 336, nhìn từ góc độ mà cậu đang đứng thì không nhìn thấy gì bên trong, nhưng cậu vẫn hy vọng Thẩm Mộng Dao sẽ bước ra khỏi cánh cửa đó một cách bình an vô sự.

Đột nhiên có một sức kéo, kéo suy nghĩ của Viên Nhất Kỳ quay trở lại, còn chưa kịp tự hỏi gì thì đã bị kéo vào trong phòng, nhưng căn phòng này không phải là 336, mà là 339 của Vương Dịch.

"Trước tiên chờ ở đây một lát, nơi này có lẽ tạm thời an toàn."

Vương Dịch đang dựa vào cửa, đầu tóc rối bù, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi khó có thể giấu, xem ra cậu cũng đã trải qua chuyện gì đó, dựa trên hành động cứu cả hai mà nói, lúc này Vương Dịch hẳn là đáng tin.

"Sao em lại biết tụi chị đang ở bên ngoài?"

Lưu Thù Hiền có chút nghi hoặc liếc nhìn Vương dịch, theo lý mà nói thì nếu không ra khỏi phòng, thì thế giới bên ngoại là một môi trường khép kín, không liên quan đến trong phòng, bên ngoài cũng không biết bên trong đang xảy ra những gì, bên trong cũng tương tự, thậm chí còn không thể nghe thấy bất cứ âm thanh nào của bên ngoài.

"Có lẽ chỉ có phòng của em là thông với bên ngoài, nên em có thể nghe được tiếng động bên ngoài, nếu dựa theo lời chị nói, thì lối ra có lẽ là ở trong phòng này."

Vương Dịch vuốt tóc, không nhanh không chậm mà giải thích. Nếu lối ra là ở trong phòng, vậy bọn họ cũng chỉ cần tìm được cách thoát khỏi Mobius, lúc này bọn họ không có manh mối gì, chỉ có thể tạm thời tin tưởng đây là lối ra, thử xem một chút.

"Nếu là như vậy, trước tiên đưa Đoàn Nghệ Tuyền và Hứa Dương Ngọc Trác vào đây."

Lưu Thù Hiền đi hai bước vào trong liền thấy đủ loại đồ đạc vương vãi khắp sàn, Diu Diu đang cuộn mình trong góc, nhìn Lưu Thù Hiền đang đi về phía mình với vẻ cảnh giác, có thể đứng lên và tấn công cô bất cứ lúc nào.

"Diu Diu, không sao đâu. . ."

Vương Dịch tiến đến, vươn tay trấn an nó, sau đó bế nó dậy đặt lên trên giường.

"Chút nữa để em thử xem có thể đi ra ngoài đưa người vào trong không, có lẽ chị ấy sẽ không làm em bị thương. . ."

Vương Dịch cúi người, đưa tay sờ đầu Diu Diu, không rõ cảm xúc trong mắt cậu, tất cả mọi người đều hiểu "chị ấy" mà Vương Dịch ám chỉ là ai, cũng chấp nhận lời nói sẽ không làm mình bị thương của Vương Dịch.

"Còn về Dao Dao, em nghĩ Châu Châu sẽ dùng chị ấy làm lợi thế, sẽ không dễ dàng thả người, nhưng cũng sẽ không làm hại chị ấy, có lẽ chị ấy có thứ muốn trao đổi."

Vương Dịch cũng rất rõ trong lòng Viên Nhất Kỳ và Lưu Thù Hiền còn đang lo lắng điều gì, không chờ hai người mở miệng hỏi đã rất tự giác mà nói ra suy nghĩ của mình. Trong lòng, cậu vẫn nguyện ý tin tưởng, dù cho Châu Thi Vũ đã bị thay thế, cũng sẽ thiện lương tốt bụng, không phải là một ác ma không ngừng giết chóc.

"Nhưng chị ấy. . . tại sao lại muốn hại Dương Băng Di. . ."

Viên Nhất Kỳ vẫn luôn không nói gì, nhưng lúc này lại không nhịn được, cậu có thể tin tưởng Châu Thi Vũ sẽ không hại Thẩm Mộng Dao, vì nàng là lợi thế, nhưng cậu không tin, sau khi nàng bị thay thế thì sẽ không phải là một ác ma.

——————————

Thông tin mà tác giả cung cấp trong phần comt:

1. Người thay thế giết một trong DDD hoặc Thủy Thủy là vì sách thật trong tay cả hai, không phải vì cả hai có gì uy hiếp, thật ra dựa trên mạng lưới quan hệ mà nói thì cả hai là một đôi hoàn toàn không có tính uy hiếp nhất, ai vào trong trước thì chết trước.

2. Trịnh Đan Ny có thể bị thay thế hay không là dựa vào việc trong đêm thứ 2 dk có thể lấy lại sách thật hay không, đường Gia Hưng cũng sẽ nổ thành pháo hoa, nhưng điều kiện tiên quyết là cả hai phải liên kết với sách giả, trước mắt thì chưa có hiện tượng này.

3. Thật ra người thay thế có chút giống một thứ được thực thể hóa, có ý thức, có hành động, hơn nữa còn hành động theo nhóm, hơi giống với việc lạc đàn, nên chương đầu tiên mới gọi là phong tỏa.

————————————

Tính ra tác giả bộ này cũng có tâm, cung cấp hint với thông tin :v

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info