ZingTruyen.Info

[EDIT] Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 24: Luân lạc (H)

Hoa_Diec

Tô Ôn Lương bình tĩnh đi ra từ mật thất, giương mắt nhìn sắc trời bên ngoài. Lúc này mặt trời vừa ló dạng, rạng mây đỏ lơ lững giữa không trung, rất rõ ràng hiện tại đang là sáng sớm, khoảng cách đến ban đêm còn tận hơn nửa ngày.

Y ngồi xuống ghế bạch ngọc trong cung điện, tự thưởng cho mình đoạn thời gian thảnh thơi hiếm có.

Y chưa bao giờ cho phép mình làm một người nhút nhát, thậm chí còn giành quyền quyết định nhân sinh của bản thân. Mặc kệ đối mặt với bất luận tình huống nan giải nào, Tô Ôn Lương chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi, nhưng đó không bao gồm việc y sẽ chủ động đi tìm thiếu niên đã từng đè mình một lần. Mặc dù thiếu niên đó lúc này đã trưởng thành thành một thanh niên.

Y biết, y vĩnh viễn không cam nguyện chấp nhận loại chuyện song tu này.

Nhưng mà, bất luận y trì hoãn bao lâu, tìm bao nhiêu cớ, cũng không thể tránh khỏi việc song tu...... Tới cuối cùng, song tu cùng nam chính đã trở thành quyết định bắt buộc phải chọn trong lý trí của Tô Ôn Lương.

Trước đây liều mạng khước từ không tình nguyện, hiện giờ khi đối diện với kết quả trước mắt, Tô Ôn Lương chỉ biết biến lo sợ thành buồn cười kéo dài, đã lãng phí thời gian, còn phá hư tâm tình.

Tô Ôn Lương biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra vào đêm nay. Hiện tại, y chỉ muốn làm một việc duy nhất đó chính là thưởng cho mình chút thời gian giải tỏa tâm trí.

Y trầm mặc ngồi im tại chỗ, từ lúc mặt trời mới mọc đằng đông cho đến khi ngã về trời tây. Y rốt cuộc đứng dậy từ ghế thạch bạch ngọc.

Tô Ôn Lương đứng dậy, tiến vào dục thất phía sau cung điện tắm rửa một canh giờ. Sau đó mới chầm chạp bò ra từ bể tắm mặc quần áo, thong dong bước ra ngoài hướng về cửa điện, dựa theo trí nhớ tìm đến chỗ ở của Bạch Cảnh Thần.

Y biết rõ vị trí mà Bạch Cảnh Thần đang hiện diện, bởi vì Bạch Cảnh Thần và y sinh mệnh tương giao, thậm chí có thể nói hắn là trung tâm duy nhất của Tu Chân giới.

Cuộc sống của y tại Tu Chân này, mặc kệ là quá khứ hay hiện tại, hoặc thậm chí là tương lai xa xôi, tất cả đều xoay quanh một mình nam chủ Bạch Cảnh Thần. Nói cách khác, Bạch Cảnh Thần là hy vọng để y ký thác, cho nên y phải cẩn thận chú ý đến hắn.

Ngày tháng cứ thế liên tục trôi qua...... rồi sẽ đến một ngày xa vời nào đó trong tương lai, khi y hoàn thành nhiệm vụ thì có thể về nhà.

Tô Ôn Lương lạnh nhạt lướt qua trước mặt các đệ tử Thiên Diễn Tông. Trong lòng y đang nghĩ, trước đây khi xem tiểu thuyết xuyên không, y còn cảm thấy rất buồn cười vì người xuyên việt còn vọng tưởng ý chí muốn trở về từ dị giới.

Nhưng khi thật sự đến phiên mình, y lại phát hiện đây là một loại cảm giác xa lạ có phần không chân thực. Mặc dù y bây giờ phiên vũ vi vân phúc thủ vi vũ*, nhưng một chút chân thực cũng không cảm nhận được.

(*Phiên vũ vi vân phúc thủ vi vũ - 翻手为云, 覆手为雨: Chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên.)

Ở thế giới này, y không tìm thấy cảm giác mình thuộc về, cho nên vẫn luôn nóng lòng muốn về nhà.

Y một đường lướt qua mấy chục đỉnh núi, màn đêm buông xuống, y vọt đến một góc khuất không người ẩn nấp, tránh khỏi tầm mắt của mọi người. Sau đó, Tô Ôn Lương dán một tấm Ẩn Tức phù lên người, xoay bước đi về nơi cư trú của các đệ tử ngoại môn Thiên Diễn Tông.

Diễn biến cốt truyện cho tới hiện tại không phát sinh biến hóa gì quá lớn. Bạch Cảnh Thần vẫn như cũ chỉ là đệ tử ngoại môn, thân phận không cao, ở tông môn cũng không được hoan nghênh. Bản thân hắn tuy tâm địa chân thành nhưng khi hứng chịu vạn điều bức hại của người Bạch gia thì vẫn là không chịu nổi.

So với người hiện đại thì người ở Tu Chân giới đơn giản hơn hẳn, cạnh tranh có tính khốc liệt hơn. Bản năng xu lợi tị hại* của họ mạnh hơn người hiện đại, vì vậy hiếm có người nào sẽ chọn Bạch Cảnh Thần làm bằng hữu, vừa không có thực lực lẫn không có vị thế, còn bị các đệ tử Bạch gia bài xích. Vì thế, họ không đến dẫm Bạch Cảnh Thần một cái để chứng minh lòng trung thành của mình với Bạch gia đã là tốt lắm rồi.

(*Xu lợi tỵ hại: thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.)

Tu Chân giới càng thêm tàn khốc, nhưng nam chủ lúc này vẫn cứ thế ngây thơ gần như ngu xuẩn.

Tô Ôn Lương thừa lúc đêm đen chạy đến nơi này, nhìn thấy Bạch Cảnh Thần vẫn miệt mài làm việc cạnh ruộng linh thảo, đứng kế bên hắn là mười mấy vị tu sĩ.

Y không tiếng động tiếp cận nhóm người, sau đó đứng yên cách họ không xa. Tô Ôn Lương biết những người này lại đến tìm Bạch Cảnh Thần gây chuyện, đám đệ tử Bạch gia vốn không ưa Bạch Cảnh Thần, đương nhiên sẽ không cam lòng trơ mắt nhìn hắn thuận lợi tham gia đại bỉ tông môn.

Trước đây dù đánh mạnh hay nhẹ, Bạch Cảnh Thần đều tránh được toàn bộ, hơn nữa thấy hắn một lòng tập trung vào lần đại bỉ tông môn này, bọn người đó không tránh khỏi nóng vội. Vì vậy, ngay trước thềm ngày đại bỉ diễn ra không xa, cũng là cơ hội cuối cùng của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Bạch Cảnh Thần!

Tô Ôn Lương biết tuy bọn chúng muốn ra tay giáo huấn nam chủ nhưng cũng không dám động đến mạng người. Mặc dù Bạch Cảnh Thần không được người Bạch gia sủng ái nhưng nói thế nào hắn cũng thuộc huyết mạch Bạch gia.

Tựa như đích mẫu có thể âm thầm xuống tay trừ khử Bạch Cảnh Thần, nhưng một khi chuyện nàng mưu hại con cháu Bạch gia bại lộ thì kết cục chính là bị phế truất vị trí đích thê, đuổi khỏi Bạch gia. Cho nên, đích mẫu tuyệt đối sẽ không giết hắn dễ dàng như vậy mà sẽ chọn cách chậm rãi tra tấn nhằm giải tỏa phẫn hận trong lòng.

Tô Ôn Lương lạnh nhạt nghe đám người kia nói chuyện, sau cùng quyết định thờ ơ.

Đám đệ tử nam nữ đều có, cấp bậc Trúc Cơ kỳ, một thiếu niên tu sĩ trong số đó nói với Bạch Cảnh Thần: "Bạch Cảnh Thần, ngươi chắc chắn muốn tham gia đại bỉ tông môn chứ? Ngươi tự nhìn xem ngươi có tư cách gì, chẳng lẽ còn không rõ sao? Chuyện này khiến đích mẫu rất không vui, khiến người không vui thì ngươi phải chịu khổ rồi, ta nói cho người biết, ngoan ngoãn ở đây làm tạp dịch của ngươi đi. Nếu ngươi chịu nghe lời thì đợi đến khi tới tuổi thành hôn, nói không chừng đích mẫu sẽ chọn cho ngươi một thê tử dịu dàng. Các ngươi có thể cùng nhau sinh con dưỡng cái, nếu hài tử đó có tư chất tốt, không chừng sẽ có người chịu để mắt tới ngươi, biết đâu còn gặp may đảm nhiệm chức vụ quản sự ở Bạch gia."

Gã đặc biệt kéo dài câu nói tựa như đang thật sự suy xét vị trí cho Bạch Cảnh Thần. Nước đi này quả thật không tồi, đây cũng là đường lui ít mạo hiểm nhất mà đa số người có tư chất không tốt lựa chọn.

Đồng thời, lời nói đó cũng chính là tiếng lòng của rất nhiều người ở đây. Trừ vài đệ tử Trúc Cơ kỳ thì bọn họ chung quy chỉ là phàm nhân chốn nhân gian.

Bọn họ lao lực trăm cay ngàn đắng mới có thể tiến vào Thiên Diễn Tông, chính là được đệ tử Tu Chân đề bạt trở thành thủ hạ của bọn họ. Sau đó nghiêm túc vì họ mà làm việc, hưởng thụ một ít tài nguyên chốn Tu Chân. Chờ đến khi tích lũy đủ rồi, họ sẽ tìm một nữ tử nào đó ở Huyền Thiên Thành thành hôn.

Bọn họ mong thế hệ mai sau hay thậm chí là đời sau nữa có thể sinh ra được một đứa bé có đầy đủ linh căn. Sau đó chấn hưng gia tộc, trở thành Vương gia hoặc Trần gia tương lai.

Người phàm tục đều nghĩ như thế, gia tộc Tu Chân cũng nghĩ như thế. Nhưng Bạch Cảnh Thần từ trước đến nay chưa từng có suy nghĩ giống họ.

Hắn vẫn như cũ không nói một lời vùi đầu vào làm việc. Bởi vì đại bỉ tông môn đang tới gần, bản thân hắn không khác gì bao cát của các sư huynh đệ đồng môn, uy hiếp áp bách càng lúc càng nhiều. Bên cạnh đó, quản sự chịu ân huệ của Bạch gia, đương nhiên phân công cho hắn rất nhiều công việc nặng nhọc, mỗi ngày Bạch Cảnh Thần đều bận tới đêm khuya.

Hắn thầm trấn an bản thân cố nhẫn nhịn qua khoảng thời gian này là ổn rồi, tuy hiện tại hắn đã có thực lực, có thể đánh trả lại bọn họ, nhưng hắn sẽ không vội ra tay đâu.

Bởi vì một khi hắn động thủ, quản sự sẽ có cớ bắt chẹt sai lầm đó của hắn, tội bé khuếch đại thành tội lớn như giết hại đồng môn. Đến lúc đó, quản sự đã có thể dễ như trở bàn tay đuổi hắn ra khỏi Thiên Diễn Tông, dẫn đến việc hắn mất đi cơ hội tham gia đại bỉ lần này.

Cho nên, việc hắn có thể làm trước mắt, chỉ có nhẫn. Dù sao hắn cũng đã quen, những lời khó nghe, những việc cản trở chỉ cần không để ý tới là được, không có gì ghê gớm.

Bây giờ không thể không nhẫn nhịn, đợi sau này, hắn chắc chắn sẽ "báo đáp" từng chút một.

Thấy hắn không biết tốt xấu, mấy đệ tử Trúc Cơ kỳ nổi giận, trong đó có một nữ tu sĩ tương đối lớn tuổi chống nạnh khinh thường Bạch Cảnh Thần: "Bạch Cảnh Thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng sau khi tham gia đại bỉ tông môn thì sẽ có thể thoát khỏi khống chế của Bạch gia, trở thành đại nhân vật sao? Hừ, thật buồn cười, chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta đều là đệ tử nội môn của Thiên Diễn Tông? Người Bạch gia thuộc nội môn Thiên Diễn Tông không ít, dù trong đại bỉ ngươi may mắn chiến thắng, kết quả cuối cùng chỉ chuốc thêm thù hận từ Bạch gia. So với cái đó, không bằng chịu thua ngoan ngoãn chút đi, nhận sai kịp lúc, nói không chừng đích mẫu sẽ xử ngươi nhẹ nhàng chút."

Lúc nói tới đây, nàng giương mắt liếc Bạch Cảnh Thần một cái, thấy hắn như cũ không dao động, liền cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ gà rừng sẽ biến phượng hoàng sao, cũng không nhìn xem tư chất của ngươi, bản thân chỉ là nhược linh căn còn có gan bò về phía trước. Tiến vào Trúc Cơ kỳ đã hao phí trăm năm, đến lúc đó ngươi đã biến thành một lão già vô dụng rồi, kết cục cuối cùng thậm chí còn không bằng chúng ta, đến người dưỡng già cũng không có."

Những người khác nghe xong đều đồng ý gật đầu, bọn họ không hẹn nhìn sang, đột nhiên cảm thấy Bạch Cảnh Thần có chút đáng thương. Tâm tư cao ngất nhưng mệnh số mỏng manh tựa giấy, kết cục chính là thê thảm như vậy.

Tất cả mọi người thương hại hắn, dù trong lòng thương hại nhưng vẫn phải tuân theo lời dặn của đích mẫu.

Đích mẫu không muốn "con của tiện tỳ" tham gia đại bỉ tông môn, vì vậy đã giao cho họ nhiệm vụ này. Mặc kệ là lý lẽ hay chửi mắng, nếu không có tác dụng thì dứt khoát dùng tới bạo lực, chỉ cần khiến Bạch Cảnh Thần không thể tham gia đại bỉ là được.

Bọn họ sỉ nhục Bạch Cảnh Thần cả nửa ngày cũng không làm hắn lay chuyển, rốt cuộc không còn kiên nhẫn nữa, trực tiếp động thủ.

Vì việc hôm nay bọn họ đã mưu tính rất nhiều. Mấy canh giờ trước, bọn họ đã đuổi toàn bộ đệ tử ngoại môn xung quanh đi, hiện tại, trên ruộng linh thảo thưa thớt người này, trừ bọn họ ra thì không còn ai khác, đây cũng là âm mưu tạo điều kiện thuận lợi mà họ đã vẽ ra.

Hôm nay, dù có đánh gãy chân Bạch Cảnh Thần hay khiến hắn nằm liệt trên giường, thì cũng sẽ không có ai nhảy ra cáo trạng. Đám bọn họ có hơn mười người, cứ cho là Bạch Cảnh Thần đích thân cáo trạng, chỉ bằng một mình hắn e là phải bất lực giải oan rồi.

Trong mắt bọn họ lóe hàn quang, từ túi trữ vật lấy ra pháp khí, rảo bước tiến về phía Bạch Cảnh Thần, thầm nghĩ: Nếu ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách khí.

Đệ tử Luyện Khí kỳ động thủ trước, trong đám bọn họ tu vi thấp nhất đã là Luyện Khí tầng bảy, mấy năm nay làm việc cho Bạch gia cũng hưởng được vài chỗ tốt, cho nên tu vi tăng cực nhanh.

Bọn họ đứng một bên nghe người Bạch gia "khuyên bảo" Bạch Cảnh Thần, chỉ trách hắn không biết tốt xấu, lãng phí thời gian tu luyện của bọn họ. Cho nên họ không có kiên nhẫn từng người từng người lên đấu với Bạch Cảnh Thần mà là lên toàn bộ, tranh thủ giải quyết một lần cho xong rồi trở về tu luyện hoặc nghỉ ngơi.

Thực lực của bảy tám đệ tử Luyện Khí kỳ cũng không thể khinh thường, cho dù đối phương là Trúc Cơ kỳ có khả năng cũng sẽ không địch lại, càng đừng nói là Bạch Cảnh Thần mới Luyện Khí tầng tám.

Hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cho nên lúc bọn họ động thủ, Bạch Cảnh Thần bên cạnh cũng lập tức đề cao cảnh giác, nhìn đám đệ tử ra tay tấn công, trong đầu Bạch Cảnh Thần yên lặng nghĩ cách ứng phó.

Hắn nghiêng người tránh né, bay nhanh tránh đi mười mấy đạo công kích. Nhưng bởi vì công kích quá dày đặc, trên người hắn còn có vết thương, Bạch Cảnh Thần một bên chạy trốn, một bên lấy vài viên linh thạch trung phẩm từ túi trữ vật ra, tựa như vô ý ném xuống mặt đất.

Mãi cho đến khi khắp nơi trên người hắn đều là vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ, Bạch Cảnh Thần rốt cuộc đứng yên. Từ túi trữ vật lấy ra một tấm phù triện, rót linh khí vào đó, tiếp theo vung tay ném xuống chân đám người Bạch gia đang khoanh tay đứng xem bên cạnh. Không để họ có thời gian cúi đầu xem xét, Bạch Cảnh Thần dán dưới chân hai tấm phù rồi nhanh chóng trốn thoát, không thấy bóng dáng.

Mà sau khi hắn rời khỏi, phù triện vừa bị hắn ném tới đột nhiên nứt toạc phát ra những tia sấm ầm ầm, lực công kích tương đương với một đệ tử Trúc Cơ kỳ toàn lực tấn công. Vì vậy, sau khi phù triện phát huy tác dụng, người Bạch gia cũng bị tạc cho rơi tan tác, cả người bị thương.

Ngay khi bọn họ định mở miếng chửi rủa thì pháp trận mà Bạch Cảnh Thần âm thầm dựng lên trước đó cũng bắt đầu khởi động. Đám đệ tử xung quanh linh thảo điền bị vây khốn bên trong pháp trận như lao tù, mà bản thân Bạch Cảnh Thần sớm đã bỏ đi mất dạng.

Nhìn thấy hết thảy, Tô Ôn Lương nhịn không được lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Y không ngờ hiện tại Bạch Cảnh Thần lại thông minh như thế, trước đây y còn cảm thấy Bạch Cảnh Thần không khác gì bánh bao yếu đuối mặc người khác khi dễ. Nhưng vào thời khắc Bạch Cảnh Thần đối phó đám đệ tử Bạch gia, y bỗng nhận ra hắn đang có mưu tính, về cơ bản tuy vẫn còn sơ hở, nhưng cũng may là đám đệ tử đó khinh địch nên mới dẫn đến thắng lợi cho Bạch Cảnh Thần.

Tuy nhiên, so với miêu tả trong cốt truyện thì không thể không công nhận Bạch Cảnh Thần tiến bộ rất lớn, ít nhất không lấy đá chọi đá, cũng không im lặng chịu đựng.

Tô Ôn Lương rốt cuộc có chút mong đợi vào nam chủ này rồi. Y vốn nghĩ rằng lúc y trở thành sư phụ của nam chủ thì bầu trời chắc chắn sẽ sập xuống. Bạch Cảnh Thần trong nguyên tác quả thật ngốc không chịu được, ngây thơ dễ tin người, lại thiện lương khắp nơi cứu nguy......

Cũng vì tính chất đặc biệt đó mà khiến hắn không ít lần liên lụy vào rất nhiều nguy hiểm, xém mất mạng vô số lần.

Tô Ôn Lương vốn nghĩ, đợi sau khi trở thành sư phụ của Bạch Cảnh Thần thì việc đầu tiên y làm là lệnh cho Bạch Cảnh Thần ghi nhớ《Hậu hắc học》, dạy hắn làm việc bằng đầu óc đừng nghe theo cảm tính.

Có điều, hiện tại Bạch Cảnh Thần đã thông minh hơn rất nhiều. Tô Ôn Lương nhìn đám đệ tử đang bị nhốt trong pháp trận không thể nhúc nhích, cong môi cười nhìn hướng Bạch Cảnh Thần rời khỏi, đuổi theo.

Tốc độ Tô Ôn Lương rất nhanh, so với Bạch Cảnh Thần dùng phù triện chạy trốn còn nhanh hơn gấp nhiều lần. Cho nên rất mau đã đuổi kịp Bạch Cảnh Thần, cùng hắn tiến vào hang động.

Đây là một hang động được che giấu rất tốt, Tô Ôn Lương nhìn đám cỏ dại và dây đằng sinh trưởng khỏe mạnh ngoài cửa động, thấy Bạch Cảnh Thần vén dây đằng lên, bước vào. Y xem xét hoàn cảnh một chút, bỗng nhớ lại tiêu chuẩn phải song tu dưới ánh trăng, cuối cùng vẫn nhíu mày bước vào.

Tiếng bước chân của y không thể nghe thấy, bên trong hang động yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng gió rì rì và tiếng sột soạt do cỏ cây cọ xát. Y chậm rãi vào sâu hơn một chút, mới loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy.

Tô Ôn Lương dừng chân, biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Y đứng bên ngoài chờ, lại không biết Bạch Cảnh Thần khi nào mới chịu ra, y nghĩ ngợi, cuối cùng bước lên phía trước vài bước, lướt qua hai vòng đá, Tô Ôn Lương rốt cuộc nhìn thấy tình hình bên trong.

Đây là một hang động lộ thiên, phía trên vừa lúc đang là trăng tròn. Ánh trắng sáng ngời xuyên qua miệng động chiếu thẳng xuống dưới, soi rọi mặt hồ long lanh nước, cũng soi rõ thân thể trần trụi của Bạch Cảnh Thần.

Tô Ôn Lương dựa vách tường, ôm cánh tay lạnh nhạt nhìn nam nhân trước mắt. Nghĩ đến sự tình sắp sửa phát sinh, y vô thức bắt đầu cẩn thận đánh giá người này.

Bạch Cảnh Thần lớn lên rất đẹp, đứng dưới ánh trăng mang theo vẻ đẹp không thể phân biệt được, vừa câu nhân dụ hoặc vừa ma mị không thật.

Hắn là Yên Chi Long, nghe nói thời viễn cổ Hồng Hoang là Long tộc có thực lực yếu nhất. Hiện tại huyết mạch của Bạch Cảnh Thần đang bị giam cầm, cho nên nhìn đẹp thì có đẹp, nhưng lại thiếu chút kinh tâm động phách. Nguyên tác có nhắc, theo tu vi tăng lên, Bạch Cảnh Thần sẽ càng ngày càng đẹp, cuối cùng trở thành đệ nhất mỹ nhân Xa Dữ Giới.

Khi Tô Ôn Lương xem tiểu thuyết 《Tam Thiên Đại Hoang》, thật sự là tưởng tượng không ra dáng vẻ của vị mỹ nhân này. Vừa nghĩ đến bộ dạng kinh điển như hoa, y nháy mắt đã không còn hứng thú.

Nhưng mà, thời điểm tận mắt nhìn thấy Bạch Cảnh Thần, y không thể không cảm thán ngũ quan cùng diện mạo của người này.

Có lẽ Bạch Cảnh Thần nên như thế này, mày như kiếm, mắt như phượng, mũi cao thẳng, môi ướt át ửng chút đỏ hồng.

Tô Ôn Lương đột nhiên đứng thẳng, cứng đờ cúi đầu nhìn. Y vận đạo bào lam nhạt, tuy không nhìn thấy chỗ kia nhưng Tô Ôn Lương có thể cảm giác được phía dưới rõ ràng đã hơi trướng lên nóng hổi, loại cảm giác cực kỳ xa lạ mà thập phần quen thuộc, từ xương cụt bắt đầu lan tỏa toàn thân.

Y vội nhắm mắt, điều khiển linh lực tập trung vào lòng bàn tay trái, một đóa hoa màu đen dâm mỹ nở rộ nơi lòng bàn tay, màu sắc thâm trầm cơ hồ phát tím, khiến người không rét mà run.

Thật rùng mình, đáy mắt Tô Ôn Lương dần dần nhiễm màu hồng nhạt. Trong lòng y phức tạp đan xen, không muốn...... Không cam lòng...... Cuối cùng vẫn là trầm luân, tựa hồ thần trí đều đã bị dâm hoa khống chế.

Không khí bên trong dần xuất hiện một mùi hương lạ. Tay lau bụng của Bạch Cảnh Thần dừng lại, vội quay đầu nhìn khắp nơi, lại không phát hiện bất luận điều gì kỳ lạ.

Trong nháy mắt, tựa hồ ánh sáng đã trở nên ảm đạm. Hắn chớp mắt khiến giọt nước vương trên lông mi rơi xuống, sau đó ngửa đầu nhìn cửa động phía trên, thì ra là mây đen che mất ánh trăng.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, lại hô hấp bình thường, mùi hương thanh ngọt câu nhân càng lúc càng nồng đậm, say mê...... Trầm luân...... Mang theo chút quen thuộc......

Ngay lúc ý thức của Bạch Cảnh Thần sắp mất, đột nhiên cảm nhận được một trận ấm áp, gắt gao dán lên cơ thể trần truồng của hắn.

Thật quen thuộc, đáy lòng nảy lên một tình cảnh tương tự trước đây, không ổn! Bạch Cảnh Thần phát hiện không đúng, nhưng cơ thể hắn căn bản không thể thoát khỏi, hắn trừng mắt, trong bóng đêm lại không thấy rõ diện mạo của người đang dán trên người hắn.

Bạch Cảnh Thần duỗi tay đẩy ra, đột nhiên bị môi lưỡi ngăn chặn. Đầu lưỡi nóng bỏng như lửa cháy trực tiếp tiến vào khoang miệng hắn, còn không đợi quen chỗ đã bắt đầu điên cuồng động loạn.

Bạch Cảnh Thần "ưm, a" hai tiếng, muốn quay đầu lại bị người nọ dùng sức ôm lại hôn môi. Huyết mạch vốn đang chôn sâu trong thân thể giờ phút này đã hoàn toàn phóng thích. Bạch Cảnh Thần đột nhiên nhắm hai mắt lại, thời khắc lần nữa mở mắt, đồng tử vốn đen láy như trời đêm đã biến thành đồng tử hoàng kim của mãnh thú.

Lưỡi Bạch Cảnh Thần vô thức quấn quýt triền miên cùng Tô Ôn Lương, hai đầu lưỡi cọ xát vào nhau, oanh động dữ dội khuấy đảo thiên địa. Hắn từ bị động chuyển sang chủ động, khi cảm nhận được ý tứ phục tùng của Tô Ôn Lương, Bạch Cảnh Thần hài lòng cắn môi dưới y. Tô Ôn Lương run rẩy hừ nhẹ, thanh âm ướt đẫm khàn khàn phá lệ dâm mỹ. Hắn nhịn không được vừa cắn vừa mút, càng hôn càng nghe người kia phát ra loại âm thanh rung động từ yết hầu, khí huyết trong người Bạch Cảnh Thần càng thêm phun trào.

Bạch Cảnh Thần bế Tô Ôn Lương đặt y nằm xuống tảng đá cạnh hồ.

Thân thể nóng hổi dán lên phiến đá lạnh lẽo khiến Tô Ôn Lương thoáng cứng đờ, y vội ngồi dậy muốn trốn tránh lại bị Bạch Cảnh Thần gắt gao áp chế, hoàn toàn không thể cử động.

Dường như Bạch Cảnh Thần đang an ủi y, không ngừng hôn y, từ môi đến mũi cho đến giữa lông mày, hôn bên má lướt qua vành tai lại trở về cánh môi.

Môi lưỡi hai người vừa va chạm liền chặt chẽ dính lấy nhau, tư thế thay đổi, hai thân thể ma sát như tóe ra tia lửa. Hai người bọn họ vốn trần như nhộng, giờ phút này lại gắt gao dán chặt khiến trên dưới đều cọ lên nhau.

Bạch Cảnh Thần mút đầu lưỡi người nọ, bàn tay chủ động dạo chơi trên cơ thể của người nọ, chầm chậm men theo chỗ mẫn cảm bên hông ra đến hạt châu phình nhỏ trước ngực.

Hắn se se hạt châu, bắt đầu bóp nặn ma sát theo vòng tròn. Hạt châu vốn dĩ mềm mại theo động tác khiêu khích của hắn mà cứng lên, tựa như một hòn đá nhỏ trên thân thể người kia.

Bàn tay khác của hắn lần theo eo người nọ đi xuống dưới, từ bên hông đến gót chân, rồi đến giữa hai chân, từng chút từng chút như dung nham lướt qua khiến Tô Ôn Lương chịu không nổi nữa cựa quậy, cả hai vẫn chặt chẽ dính nhau.

Côn thịt của Bạch Cảnh Thần sớm đã dựng thẳng, lúc Tô Ôn Lương cựa quậy, côn thịt của hai người lập tức đè lên nhau. Tức khắc, trong linh hồn tựa như run rẩy mang đến một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời.

Động tác Bạch Cảnh Thần dừng lại, hắn nhìn người dưới thân. Chỉ thấy gương mặt ướt sũng hé ra, ngũ quan tuấn mỹ nhã nhặn, khí chất dịu dàng thuần thục khi xưa dường như đã hoàn toàn biến mất, chỉ chừa lại vẻ mong manh dễ vỡ cực kỳ quyến rũ.

Gò má ửng đỏ rịn mồ hôi, đôi môi ướt át run run hơi hé mở, gian nan thở dốc.

Nhìn y như vậy, dưới thân Bạch Cảnh Thần nháy mắt như có dòng nước xiết nóng ran mãnh liệt chảy vào, nơi khó nói trướng càng thêm lớn, thú tính trong người cũng ngày một rõ hơn.

Hắn giơ tay, cầm tay Tô Ôn Lương phủ lên côn thịt của mình. Côn thịt sưng tấy được bàn tay mềm mại kia vuốt ve, xúc cảm sung sướng dâng tràn không lối thoát, như lâm vào tiên cảnh nhiễm đầy sắc dục, không gì có thể can ngăn được. Khoái cảm càng lúc càng dữ dội như thủy triều, cơn đau trướng từ từ giảm bớt, Bạch Cảnh Thần đột nhiên tiến lên phía trước quấn lấy môi lưỡi người dưới thân, càng hôn càng sâu.

Tô Ôn Lương mơ hồ cảm thấy đầu lưỡi của người nọ càng vào càng sâu, lung tung liếm láp nơi nhạy cảm trong cuống họng của y, không có quy luật càn quét vòm họng mình. Khi thì đùa giỡn nơi mẫn cảm, khi thì liếm mút trong khoang miệng, lúc thì cắn đầu lưỡi y, thỉnh thoảng còn vói sâu vào bên trong giống như đang khám phá điều gì đó.

Nơi ấy mẫn cảm đến đáng sợ, bị Bạch Cảnh Thần làm xằng làm bậy bên trong, Tô Ôn Lương không kìm được chua xót, hai hàng nước mắt vụn vỡ trên má, lăn dài...

Bạch Cảnh Thần dừng lại, cảm nhận chút chua xót từ trong miệng Tô Ôn Lương. Bạch Cảnh Thần buông tha y, hắn cẩn thận hôn gương mặt đẫm nước mắt của y, nhưng động tác hai tay lại hoàn toàn trái ngược. Hắn nhanh chóng tóm lấy côn thịt của Tô Ôn Lương, khẽ xoa bóp. Người dưới thân chợt cứng đờ, ngón tay cẩn thận xoa nhẹ miệng nhỏ trên đỉnh côn thịt, Tô Ôn Lương run rẩy từng đợt, cả người như tan vỡ. Tiếng rên rỉ gian nan tràn ra khóe miệng, dịch thể nóng bỏng trắng đục bắn ra tay Bạch Cảnh Thần, từng giọt từng giọt hòa tan trong nước.

Bạch Cảnh Thần tò mò cúi đầu nhìn, chỉ thấy từ khe hỡ ngón tay đang tí tách rơi những giọt tinh dịch trắng đục. Hắn nhịn không được vẽ loạn lên hai hạt châu trước ngược Tô Ôn Lương, thậm chí còn nhân lúc y xuất thần mà nhét ngón tay đầy dâm dịch vào miệng y.

Cảm giác khá kỳ diệu, Bạch Cảnh Thần chỉ cảm thấy ngón tay của mình vừa chạm vào một nơi vừa ấm áp vừa mềm mại, bên trong còn có chiếc lưỡi trơn tuột đang khuấy đảo.

Bạch Cảnh Thần dùng ngón tay trêu chọc đôi môi của Tô Ôn Lương, trước khi y kịp phản ứng, Bạch Cảnh Thần đưa qua đẩy lại không kiêng nể.

Ban đầu hắn chỉ muốn thăm dò, nhưng dần dà, Bạch Cảnh Thần lại cảm thấy không thỏa mãn. Hắn mạnh tay đâm vào thật sâu, đồng thời côn thịt của Tô Ôn Lương lại tràn ra một dòng bạch trọc nóng bỏng, dính trên bụng hắn.

Bạch Cảnh Thần cúi đầu, ghé vào tai Tô Ôn Lương thì thầm: "Thì ra ngươi thích như vậy. Cái miệng tuy nhỏ lại thích ăn nhiều, đổi cho ngươi cái lớn hơn có chịu không?"

Nói đến đây, không đợi Tô Ôn Lương phản ứng, hắn đã trực tiếp kéo Tô Ôn Lương từ trên tảng đá xuống hồ. Nước hồ rất sâu, Bạch Cảnh Thần đứng dựa vào bờ đá, nắm mái tóc dài của Tô Ôn Lương, ấn đầu y vào dưới thịt mình. Đôi môi sưng đỏ của Tô Ôn Lương đối diện với côn thịt của Bạch Cảnh Thần, hơi thở nóng rực phả lên chỗ mẫn cảm khiến nó hơi run. Bạch Cảnh Thần thở dài, ra lệnh.

"Ngậm lấy!"

Tô Ôn Lương ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đỏ thẫm, có vẻ hơi do dự và không cam lòng. Bạch Cảnh Thần thay đổi thủ đoạn, lừa gạt y: "Ngươi âu yếm nó trước, lát nữa đến lượt ta phục vụ lại ngươi."

Tô Ôn Lương vẫn do dự, nhưng vẫn giơ tay nắm lấy, vuốt ve lên xuống. Y trợn mắt nhìn thứ trong tay mình, lại trợn mắt ngước nhìn Bạch Cảnh Thần, tựa như muốn nói, lớn như thế, y ngậm vào bằng cách nào đây?

Bạch Cảnh Thần nhịn không được cười: "Vươn lưỡi của ngươi ra trước, ngoan."

Tô Ôn Lương vặn vẹo eo, sau đó nghe lời thè đầu lưỡi phấn nộn ướt át ra. Do dự một lát, cuối cùng vẫn há miệng ngậm nó vào.

Y không biết nên làm gì tiếp theo, chỉ biết khô khốc ngậm trong miệng, giương ánh mắt ướt sũng nhìn Bạch Cảnh Thần, đôi mắt đỏ hoe hàm chứa ánh nước ngây ngô.

Bạch Cảnh Thần thấy y như vậy, côn thịt lại to hơn một vòng. Đối diện với hành động ngập ngừng ngậm mút của Tô Ôn Lương, rồi lại thấy đôi mắt ngơ ngác của y, Bạch Cảnh Thần đột nhiên có chút không nhẫn tâm.

Hắn trượt xuống hồ ôm Tô Ôn Lương trong ngực, sau đó lại hôn môi.

Động tác của hắn lúc trước còn chưa lưu loát, bây giờ đã cực kỳ uyển chuyển, hôn Tô Ôn Lương khiến y đầu váng mắt hoa.

Hắn giơ tay kéo hai chân Tô Ôn Lương vòng qua eo mình, côn thịt hai người chặt chẽ dính lên nhau. Bạch Cảnh Thần hít một hơi thật sâu, sau đó dùng tay sờ nắn bờ mông đang vểnh lên của Tô Ôn Lương, cánh thịt săn chắc lại đàn hồi, cảm giác rất sảng khoái, khiến người yêu thích không nỡ buông tay.

Bạch Cảnh Thần nhào nặn thật lâu, cho đến khi Tô Ôn Lương không hài lòng cắn nhẹ lên lưỡi hắn. Lúc này, Bạch Cảnh Thần mới tiếc nuối thay đổi vị trí, ngón tay hắn vuốt theo miệng huyệt khép chặt, phát họa đường vân se khít nằm ngoài lỗ huyệt. Đợi một lát, nước từ bên trong chảy ra, Bạch Cảnh Thần liền nương theo đó thọc ngón tay vào.

Tô Ôn Lương khó chịu rên một tiếng, vẻ mặt trở nên cực kỳ tủi thân. Bạch Cảnh Thần an ủi hôn khóe môi y, để đầu y tựa lên bả vai mình. Hai tay hắn đặt dưới thân Tô Ôn Lương, một tay vuốt ve côn thịt y, một tay giúp y nới lỏng hậu huyệt.

Ngón tay Bạch Cảnh Thần không ngừng nghịch ngợm, Tô Ôn Lương híp mắt thở hổn hển. Bên tai vang vọng giọng nói trầm thấp của Bạch Cảnh Thần, hơi thở nóng hổi cũng phả vào lỗ tai. Hậu huyệt co rút liên tục phun ra nuốt vào ngón tay Bạch Cảnh Thần, khiến hắn càng lúc càng không nhịn nổi mà tăng tốc động tác ở tay. Có lẽ là khoái cảm đã làm Tô Ôn Lương tê dại, cảm nhận đầu ngón tay đang chọc ngoáy phía sau chỉ thấy sung sướng đến phát điên.

Có nước bôi trơn, ngón tay chen vào, một ngón... hai ngón... rồi đến ngón thứ ba.

Đợi đến khi hậu huyệt được nới lỏng vừa đủ, trên mặt Bạch Cảnh Thần cũng nhễ nhại mồ hôi. Hắn bế Tô Ôn Lương đặt y nằm trên tảng đá, sau đó tách hai chân trắng nõn mảnh khảnh của y đặt lên bả vai mình, côn thịt nhắm ngay hậu huyệt mềm mại đâm vào một cách mạnh mẽ.

Cả người Tô Ôn Lương run lên, Bạch Cảnh Thần thả chậm động tác, vừa xoa nắn côn thịt dưới bụng Tô Ôn Lương vừa hôn môi y không ngớt.

Sau khi côn thịt đã chen vào được hai phần ba thì phần còn lại làm thế nào cũng không chui lọt nữa.

Bạch Cảnh Thần bắt đầu động tác đâm rút, thong dong không vội vàng. Mãi cho đến khi người dưới thân phát ra tiếng ngân nga thoải mái, hắn mới bắt đầu tấn công kịch liệt.

Côn thịt đâm rút một cách mạnh mẽ, mỗi lần đâm vào đều sâu hơn lần trước, hậu huyệt cũng vô thức bắt đầu ngậm nuốt theo động tác hắn đưa đẩy. Nương theo ánh trăng trắng bạc, Bạch Cảnh Thần cúi đầu, liền nhìn thấy cảnh tượng côn thịt mình đang chen chút trong tiểu huyệt đỏ au trơn nhẫy. Mỗi một lần đâm vào, tiểu huyệt đều tham lam mút lấy mút để, mỗi một lần rút ra, tiểu huyệt sẽ lưu luyến lộ rõ khối thịt hồng, có vẻ như đặc biệt miễn cưỡng.

Bạch Cảnh Thần nheo mắt lại, động tác dưới thân cũng nhanh hơn. Hắn chậm rãi rút ra, sau đó sẽ nặng nề đâm vào.

Hai nơi mẫn cảm dưới thân của Tô Ôn Lương đều bị khống chế, côn thịt bị Bạch Cảnh Thần nắm trong tay lúc thì nhẹ vuốt lúc thì nắn mạnh, hậu huyệt bị người nọ thô bạo đâm rút. Khoái cảm từ hai nơi đồng loạt bao trùm lấy y, khiến y không chịu được mà rên rỉ liên miên, một tiếng lại một tiếng, lúc cao lúc thấp. Bạch Cảnh Thần nghe như bị châm thêm lửa, động tác của hắn càng thêm thô bạo, hai túi da vì đưa đẩy kịch liệt mà đập vào mông đối phương, phát ra loại âm thanh bạch bạch khiến người xấu hổ. Dòng nước theo côn thịt ra ra vào vào mà tràn vào hậu huyệt, vô tình khiến Bạch Cảnh Thần ra vào càng thông thuận. Thanh âm nặng nề triền miên trong động phủ, hai thân thể nóng hồi dán sát vào nhau trầm mê trôi nổi.

Khi Bạch Cảnh Thần phát hiện cả người Tô Ôn Lương đột nhiên cứng đờ thì côn thịt của hắn cũng ngay lập tức run lên dữ dội, tiểu huyệt dồn dập co rút, Bạch Cảnh Thần thoải mái thở dài, tốc độ dưới tay cũng tăng tốc nhanh hơn, lực đạo cũng lớn hơn.

Lúc này, linh khí trong cơ thể bắt đầu tự giác phối hợp. Sau cú đâm dã man của Bạch Cảnh Thần, Tô Ôn Lương co giật cong eo, hai tay ôm chặt cổ Bạch Cảnh Thần, mãnh liệt hôn môi.

Hạ thân ra vào không thấy rõ, chỉ để lại tàn ảnh mơ hồ. Tô Ôn Lương kêu một tiếng đau đớn, rốt cuộc nhịn không được bắn ra.

Bạch Cảnh Thần cảm nhận được côn thịt đang bị tiểu huyệt mạnh mẽ ngậm mút, động tác hắn nhanh hơn, toàn tâm toàn ý muốn chống đối, rút ra, đâm vào...

Sau mấy chục cú thúc, cuối cùng hắn cũng chịu run rẩy, đâm một cái thật sâu vào hậu huyệt của Tô Ôn Lương, phóng thích toàn bộ dòng dịch nóng. Một dòng tinh dịch cực kỳ nhiều nhắm thẳng vào tiểu huyệt y, không lưu tình len lỏi vào chỗ mẫn cảm nhất, thân thể Tô Ôn Lương run đến lợi hại, cả người xụi lơ gục trên tảng đá, không động đẩy nổi nữa.

Theo nơi hai người giao hợp linh khí tự động hòa lẫn vào nhau, một cỗ khoái cảm khác với lúc giao hoan mạnh mẽ chạy trong mạch máu tràn vào đan điền. Bạch Cảnh Thần nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục đâm rút, Tô Ôn Lương lúc này chỉ biết vô thức kêu rên...

Ánh trắng xuyên qua cửa động chiếu lên hai cơ thể trần truồng, rọi vào tàn dư của cuộc triền miên hỗn loạn, rọi lên gương mặt giờ đã say giấc nồng không còn ý thức, không hay không biết.

Khi ánh trăng ảm đạm, sắc trời ửng sáng, Tô Ôn Lương âm trầm nhìn khuôn mặt bình ổn say giấc của Bạch Cảnh Thần đang cùng y nằm trên tảng đá, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện tối hôm qua tuy y không nhớ rõ, nhưng nói không ấn tượng thì là không thể nào! Tỷ như người này đã làm nhục y, Tô Ôn Lương cả đời chắc chắn không quên.

Thần sắc Tô Ôn Lương lạnh băng lấy một kiện y phục từ túi trữ vật mặc vào, sau đó bước đến gần Bạch Cảnh Thần hung hăng giáng cho hắn một cái tát thật mạnh. Thời khắc Bạch Cảnh Thần mở mắt, y đã biến khỏi huyệt động.

Bạch Cảnh Thần mơ hồ ngồi dậy, gãi gãi đầu. Nhìn sắc trời đã không còn sớm, chợt nhớ qua vài ngày nữa sẽ đến đại bỉ tông môn. Mà hắn hiện tại vẫn phải loay hoay làm việc tại linh thảo điền. Bạch Cảnh Thần hoàn hồn, vội đứng dậy tìm quần áo.

Hắn mặc xong y phục, bước đến cạnh bờ hồ nhìn vết sưng đỏ trên mặt phản chiếu dưới nước, nhịn không được hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm qua.

Tối qua, sau khi đã giải quyết đám người gây phiền toái, Bạch Cảnh Thần cũng không còn ở đó nữa mà rời đi. Sau đó, hắn đến đây tắm rửa, tiếp theo, hắn bỗng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, có cảm giác ai đó đang trần trụi ôm lấy hắn, hôn môi hắn......

Bạch Cảnh Thần: "......"

Tựa như rất quen thuộc diễn biến ngày hôm qua, Bạch Cảnh Thần đen mặt vén cổ áo nhìn dấu vết xanh xanh tím tím trên ngực, nhịn không được giơ tay sờ sờ chỗ sưng tấy, bất đắc dĩ cười khổ.

Chẳng lẽ hắn lại bị tên biến thái kia chơi một vố?!

Bạch Cảnh Thần không khỏi sờ mông. Cũng nhờ người nọ ban tặng mà hắn năm mười bảy tuổi đã nghiên cứu rất nhiều về phương diện kia, cho nên hiện tại hắn cũng biết người bị 'ăn' không phải là mình.

Bạch Cảnh Thần yên tâm, nhưng vẫn nhịn không được mà mắng thầm một câu "Biến thái", thích làm chuyện đó thì thôi đi, đâu nhất thiết năm lần bảy lượt đều là hắn? Hơn nữa lần nào làm xong cũng chạy, đến cái bóng cũng không cho hắn nhìn, lại còn tát hắn một cái, đạt được mục đích liền ngoảnh mặt bỏ đi......

Tuy rằng, hắn cũng không thiệt thòi gì mấy.......

Nhưng mà......

Thôi, bỏ đi.

Bạch Cảnh Thần liếm liếm môi, bất đắc dĩ lấy cao dược từ túi trữ vật ra xoa lên mặt, sau đó xoay người ra khỏi huyệt động.

Hắn cũng nhận ra linh khí trong cơ thể càng thêm tinh thuần, nhưng hiện tại thời gian cấp bách, đợi đến tối sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ mà tông môn giao cho, hắn sẽ dành thời gian cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể.

Bây giờ, vẫn nên đến linh thảo điền hoàn thành công việc trước.

Bạch Cảnh Thần nghĩ vậy liền xoay người chạy bộ đến linh thảo điền, chờ đến khi hắn tới nơi, phát hiện Lý quản sự và vài quản sự khác cũng ở đó.

Đáy lòng hắn "thịch" một tiếng, thấy đám người bị nhốt tối qua đã biến mất không còn tăm hơi liền biết ngay là không ổn, nhưng hắn vẫn là trấn định đến trước mặt Lý quản sự, cười ngốc, nói: "Lý quản sự, thật xin lỗi! Tối qua lúc đi nhà xí bất cẩn va vào cây cột khiến mặt bị sưng. Đêm qua bị cơn đau dày vò cả buổi nên sáng nay dậy muộn, ta bảo đảm lần sau tuyệt không như vậy nữa."

Lý quản sự phùng mang trợn mắt, giọng nói không khác gì sấm vang mười năm như một tra tấn màng nhĩ người nghe. Tuy gã đang nói chuyện với Bạch Cảnh Thần nhưng ánh mắt lại nhìn những người khác.

Gã nói: "Tiểu tử ngươi bớt nhiều lời, ông đây không quan tâm ngươi bị cái gì. Đúng rồi, tối qua ngươi rời khỏi lúc nào?"

Bạch Cảnh Thần thành thật cúi đầu, đáp: "Giờ Tý canh ba."

Lý quản sự nghe vậy cười khúc khích, xoay qua nhìn mấy người khác, đắc ý quát: "Lão tử đã nói là mấy tên nhãi ranh đó đến đây trộm vặt, cả người lẫn tang vật đều rành rành ra đó, còn dám lớn gan chối tội à! Hừ, chẳng lẽ các ngươi thấy lão tử hiện tại chỉ là quản sự, cho nên muốn vu oan giá họa cho lão tử? Hừ, đừng quên, hậu đài phía sau Thiên Diễn Tông không phải chỉ có nhà các ngươi, biết rõ rồi thì cút cho ta!"

Những người khác căm giận nhưng không dám nói gì, chỉ trừng mắt liếc Bạch Cảnh Thần một cái, sau đó xoay người vội bỏ đi.

Lý quản sự khịt mũi, nói: "Sau này cẩn thận chút, làm gì cũng nên chu toàn. Đừng phiền lão tử lúc nào cũng phải chùi đít cho ngươi."

Bạch Cảnh Thần dở khóc dở cười, gật đầu ngoan ngoãn nói: "Vâng", Lý quản sự thấy thế lần nữa hừ lạnh, xoay người rời đi.

Bạch Cảnh Thần ngồi xổm trên đất, biểu tình thành thật thoáng chốc đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là âm trầm lạnh nhạt.

Hắn biết có người đứng phía sau bày trò, nhưng vậy thì đã sao?

Hắn biết có tên biến thái tát mình một cái, còn cùng mình ngủ cả đêm, nhưng... Vậy thì đã sao?

Hắn dứt khoát ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn ánh sáng nhàn nhạt phía chân trời.

Từ năm mười bảy tuổi hắn đã học cách ngoan ngoãn, nhưng không phải đứa trẻ ngoan nào cũng sẽ được yêu thương. Có đôi khi cứu người một mạng lại không may dẫn sói vào nhà, có đôi khi nhẫn nhục chịu đựng chỉ khiến họ khinh hắn nhu nhược, hắn còn phải đi một đoạn đường rất dài.

Tu vi của hắn tạm thời không được sáng sủa, vậy thì dùng chỗ tối đi, ngẫm lại xem thù lần này nên đáp trả thế nào đây.

....

Tác giả có lời muốn nói: Ba chương thành một, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

《Edit: Hoa_Diec》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info