ZingTruyen.Info

Edit Nam Chinh Hac Hoa Tung Giay Phut

Nghĩ đến đây, Tô Ôn Lương nhịn không được nghiêng đầu nhìn thoáng qua biểu tình của Dương Tự Hành, lại thấy hắn diện vô biểu tình, không có xúc cảm gì hết. Rất rõ ràng, hắn đã tán đồng với lời nói của Dương Bảo Kính.

Tô Ôn Lương không thể tin được, Dương Tự Hành hiện tại là phụ thân nghiêm khắc trong ký ức của Dương Ngạo Hàn sao.

Thời khắc Tô Ôn Lương đang nghi hoặc với phản ứng không chút dao động của Dương Tự Hành thì y liền nghe Dương Tự Hành bình đạm không gợn sóng nói: "Ngạo Hàn, đây là ý của tổ gia gia và ta. Trong một năm này bế quan tu luyện, ta đã nghĩ thông suốt một vài chuyện."

"Trước đây ta lòng mang chấp niệm cho nên mới ép ngươi tranh đoạt vị trí đệ nhất. Ta không nên giáo huấn ngươi trở thành một người chỉ biết nghĩ đến phân tranh thắng bại, lúc nào cũng muốn hơn người. Ngươi còn nhỏ, đáng lẽ không nên bị tư tưởng của Dương gia trói buộc. Đại bỉ tông môn lần này, ta đã nói với chưởng môn rằng ngươi sẽ không tham dự, hy vọng ngươi dốc lòng tu luyện. Ngươi còn trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi đã vượt qua những đệ tử khác. Trước đây ta ép ngươi giữ lễ đủ điều, bức ngươi đến không thở nổi. Vì vậy từ giờ trở đi, ngươi cứ làm theo những gì mà mình muốn đi."

Tô Ôn Lương nghe xong, lòng đan xen phức tạp. Thân phận hiện giờ của y trên thực tế là đoạt từ người khác.

Tô Ôn Lương xem xét ký ức của Dương Ngạo Hàn, nhận ra bản thân Dương Ngạo Hàn kỳ thật cũng có chút hận đời cùng chán chường, cho nên mới gây chuyện khắp nơi.

Nhưng Dương Ngạo Hàn trước nay có lẽ chưa từng nghĩ tới phụ thân luôn bắt hắn phải đi vào khuôn phép, giam cầm hắn đủ điều sẽ có một ngày nói ra những lời như vậy.

Bất quá hết thảy đã muộn rồi, Dương Ngạo Hàn bị y vây khốn trong Tỏa Hồn Đăng. Tuy hồn phách vẫn còn đó nhưng thân thể đã bị diệt, hơn nữa Tỏa Hồn Đăng đã khiến hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

Tô Ôn Lương sẽ không vì bất luận chuyện gì mà thay đổi dự tính ban đầu. Thân phận y nhìn trúng là Dương Ngạo Hàn, cho nên trong tương lai y đều sẽ sinh sống dưới tên Dương Ngạo Hàn. Điều này có ý nghĩa trong thời gian dài, Dương Ngạo Hàn vô pháp nhìn thấy ánh mặt trời.

Hôm nay nghe thấy buổi nói chuyện của Dương Tự Hành và Dương Bảo Kính lại khiến đáy lòng y run lên. Tô Ôn Lương sớm đã trở thành một người máu lạnh vô tình, nhưng hiện tại y lại nghĩ đến thân nhân trước đây của mình.

Tô Ôn Lương hung hăng thở dài một tiếng dưới đáy lòng. Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa thì mọi chuyện đã không thể vãn hồi, Tô Ôn Lương chỉ có thể thuyết phục mình rằng: Nếu đã chiếm đoạt thân xác này thì cũng nên gánh vách trách nhiệm tương ứng. Bây giờ người thụ hưởng đãi ngộ của Dương gia chính là ta, thế cho nên ta trả thù lao không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Báo đáp Dương gia cũng không thiệt thòi gì.

Tô Ôn Lương chưa bao giờ thiếu linh thạch cùng pháp khí, tùy tay lấy ra một thứ cũng đã đủ cho vài thúc thúc Dương gia sử dụng. Đây cũng coi như là sự cảm kích ở mức độ nhất định của y đối với họ.

Về phần đại bỉ tông môn, y có thể thuận lợi đoạt vị trí thứ nhất nhưng suy cho cùng y vẫn không muốn tham gia. Bởi vì tuy Tô Ôn Lương đã có ký ức của Dương Ngạo Hàn nhưng trong thời gian ngắn, y không thể thông hiểu hết toàn bộ cho nên trước mắt Tô Ôn Lương không muốn đụng độ với bất kỳ ai trong tông môn tránh làm lộ sơ hở, bị người nắm được nhược điểm. Sau khi nói chuyện với Dương Tự Hành, Tô Ôn Lương đã hoàn toàn yên tâm.

Nét mặt Tô Ôn Lương nghiêm túc nói: "Đa tạ tổ gia gia và phụ thân đã suy nghĩ vì Ngạo Hàn. Ngạo Hàn nhất định sẽ nỗ lực gấp bội, sau hai mươi năm đột phá Nguyên Anh kỳ, làm rạng danh Dương gia chúng ta."

Dương Tự Hành cùng Dương Bảo Kính nghe xong những lời này, lòng liền cảm thấy có gì đó không thích hợp. Thầm nghĩ Dương Ngạo Hàn hiện tại chỉ là một hài tử tính tình đơn thuần, Nguyên Anh há phải chuyện dễ dàng đạt thành thông qua lời nói dõng dạc ấy, hơn nữa kết anh trong vòng hai mươi năm, lúc đó Dương Ngạo Hàn cũng chỉ năm mươi tuổi. Ở Xa Dữ Giới, đừng nói tu sĩ Nguyên Anh kỳ năm mươi tuổi, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh một trăm tuổi cũng chưa từng nghe qua.

Vì vậy đối với hứa hẹn của y, hai trưởng bối thật sự là vô cùng lo lắng. Hai người nhìn nhau, không hẹn nở nụ cười.

Dương Bảo Kính đối Tô Ôn Lương nói: "Tu luyện cũng không cần thiết ép mình gấp như vậy, đợi đại bỉ tông môn chấm dứt, ngươi hãy đến nhận nhiệm vụ ra ngoài rèn luyện đi. Đi khắp nơi trong Xa Dữ Giới nhìn vào thế sự, tu luyện không chỉ đơn thuần là tu thể mà còn phải tu tâm. Ngươi ra ngoài nhiều kinh nghiệm liền nhiều, đến lúc đó tâm cảnh tự khắc trống trải, đóng cửa làm xe ra cửa không hợp đường, đạo lý này tổ gia gia sẽ không nói nhiều, Bảo Nhi minh bạch chứ. Được rồi, nói nhiều như vậy, ngươi trở về suy xét đề nghị này của tổ gia gia đi."

Tô Ôn Lương biết đây là ý muốn y rời đi, Tô Ôn Lương gật đầu, hướng hai trưởng bối khom lưng hành đại lễ rồi xoay người bước từng bước xuống đỉnh núi.

Dương Tự Hành thấy y như thế liền phá lệ đắc ý, cuối cùng là nhịn không được nhấp môi cười, Dương Bảo Kính thì không quen với bộ dáng này của y, thầm mắng làm bộ làm tịch. Dương Bảo Kính ung dung nói: "Nếu đã giải quyết xong chuyện của hậu bối rồi thì Đại Bảo mau tới chơi cờ với tổ gia gia, tranh thủ tính tình khốn khiếp kia của ngươi đã thu liễm."

Dương Tự Hành ho khan một tiếng, ôm quyền xưng vâng. Hắn xốc áo bào ngồi trên ghế đá, đánh tan ván cờ, tiếp tục tái chiến.

Sau khi Tô Ôn Lương rời khỏi động phủ của Dương Tự Hành, nhìn sắc trời biết được hiện tại vẫn còn sớm. Y dứt khoát vòng đến động phủ của Tôn Nam Thành.

Y cũng không chào hỏi trước, bởi vì tính cách của Dương Ngạo Hàn vốn chính là nghĩ gì làm nấy. Cho nên y trực tiếp đứng ngoài động phủ của Tôn Nam Thành hô một tiếng: "Nam Thành sư huynh."

"Tiểu sư đệ tới rồi sao." Từ động phủ truyền đến một thanh âm bất cần đời, tiếng bước chân cũng ngày càng gần. Tô Ôn Lương gợi gợi ý cười, nhìn người vừa đến bước sau nhanh hơn bước trước, xuyên qua cấm chế, trực tiếp ôm y vào trong ngực. Đại chưởng hung ác từ phía sau đánh ụp lên, bên tai là tiếng cười trầm thấp chấn động.

"......" Tô Ôn Lương vội đẩy hắn ra, vẻ mặt phẫn nộ: "Ta đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng có gần ta như vậy."

Người tới tỏ vẻ vô lại nhún nhún vai: "Ta chỉ là quên thôi mà." Tiếp theo lại nghe hắn nhỏ giọng nói thầm: "Ngạo Hàn sư đệ cũng không phải nữ nhân, ôm một chút thì có tổn hại gì đâu. Thật là, một chút cũng không có tình huynh đệ đồng môn."

Tô Ôn Lương nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc lúc này mới cẩn thận liếc mắt nhìn người kia một cái.

Ánh vào mi mắt, chính là một thân cao mét chín, tóc dài chưa chải rối tung tùy ý rũ bên vai trái, một nam tử ngũ quan thâm thúy thân thể cường tráng.

Diện mạo của Tôn Nam Thành sắc bén, tuy hắn không tuấn dật xuất trần bằng những nam tu khác trong Thiên Diễn Tông khác nhưng hình thể lại cường tráng hơn họ rất hiều. So với bộ dáng mỹ mạo của Tô Ôn Lương thì hắn lại có phong thái thuần nam hơn một chút.

Tôn Nam Thành là Thất hoàng tử Đại Lương quốc, nhưng mẫu thân địa vị không cao, lại là vũ cơ đến từ Tây Tấn. Bởi vì diện mạo hoàn toàn bất đồng với nữ nhân Đông Cảnh nên liền được Hoàng đế Đại Lương nhìn trúng, qua mấy độ xuân phong liền có Thất hoàng tử Tôn Nam Thành.

Diện mạo của Tôn Nam Thành cũng được di truyền từ người mẹ ngoại vực này, không giống Hoàng đế tuấn dật phong lưu, vì vậy trong cung cũng không được sủng ái.

Nhưng nếu nhìn vào tướng tá của hắn thì có thể nhận ra, hắn là được truyền thừa từ dũng sĩ Tây Tấn cả về thể trạng lẫn tính cách.

Trong một lần săn thú cùng hoàng tộc, năm ấy hắn mười hai tuổi. Chỉ bằng một thân xác phàm trần đã giết hơn mười ma tu đang chạy trốn. Cũng bởi vì vậy mà bị truy đuổi sau đó được chưởng môn chân nhân coi trọng, thu làm đệ tử truyền thừa.

Hiện tại, Tôn Nam Thành đã vào Thiên Diễn Tông hơn trăm năm, lúc này đã là tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

Tôn Nam Thành thấy Tô Ôn Lương dùng loại ánh mắt này nhìn hắn chằm chằm. Tôn Nam Thành sửng sốt chớp mắt, sau đó xán lạn cười: "Thế nào, tiểu sư đệ nhìn không quen ta? Đã lâu không gặp, tiểu sư đệ cảm thấy sư huynh càng thêm anh tuấn?"

Tô Ôn Lương nghe vậy mặt nổi hắc tuyến, sở dĩ y cẩn thận đánh giá Tôn Nam Thành cũng là vì đột nhiên nhớ tới trong《Tam Thiên Đại Hoang》 có miêu tả về Tôn Nam Thành một đoạn ngắn.

Đừng nhìn dáng vẻ xem mặc sự đời của Tôn Nam Thành hiện tại mà lơ là, trên thực tế cuối sách có nhắc đến ẩn tình bên trong, vạch trần hắn có huyết mạch Thần tộc mà mở ra phúc lợi cực kỳ lớn, đáng tiếc cuối sách chưa miêu tả rõ nội dung.

Hắn và Bạch Cảnh Thần đồng thời bị vạch trần thân phận Long tộc, một đường bị tu sĩ Canh Xuyên Giới đuổi giết hòng chiếm đoạt thân xác và cơ duyên của bọn họ.

Căn cứ vào đoạn cuối trong《Tam Thiên Đại Hoang》miêu tả. Viết rằng Bạch Cảnh Thần và Tôn Nam Thành cũng vì phụng thiên mệnh mà được Thiên Đạo giơ cao đánh khẽ lưu lại huyết mạch viễn cổ Hồng Hoang. Tôn Nam Thành thuộc Thần tộc, Bạch Cảnh Thần thuộc Long tộc, tương lai bọn họ trong Tam Thiên Đại Hoang chính là sẽ vấy lên tinh phong huyết vũ, cuối cùng đạt thành sứ mệnh của Thiên Đạo mà thăng cấp thần vị.

Tô Ôn Lương nghĩ đến cốt truyện, lại nhìn nam nhân trẻ tuổi trước này, thầm nghĩ: Cuối cùng người này và Bạch Cảnh Thần sẽ trở thành bằng hữu tâm đầu ý hợp, huynh đệ chí giao. Đối với tương lai của Bạch Cảnh Thần có tác dụng không thể đo lường. Xem ra y nên thừa lúc này mà gắn kết quan hệ với Tôn Nam Thành, thuận tiện vớt vát chút phúc vận của hắn mới được.

Trong hai vị tân thần tương lai của《Tam Thiên Đại Hoang》, Bạch Cảnh Thần nửa đời nhấp nhô, vận đen quấn hắn phải nói như hài nhi đòi mẹ. Trái ngược với hắn, Tôn Nam Thành chính là phúc vận tận trời.

Tỷ như Tôn Nam Thành chỉ tùy tiện giết vài tên ma tu đã được chưởng môn của đệ nhất đạo tu Xa Dữ Giới Thiên Diễn Tông vô tình đi ngang qua nhìn trúng, thu làm đệ tử thân truyền.

Tùy tiện chọn một nhiệm vụ, thời điểm ra ngoài làm nhiệm vụ liền biến thành bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ núp sau lưng, thuận tay nhặt được linh bảo.

Tùy tiện đi một chuyến vào bí cảnh lại có thể gặp bí cảnh Tôn Cung vạn năm luân hồi mới mở một lần, thuận tay đạt được Tôn Cung truyền thừa, trở thành người chiến thắng cuối cùng.

......

Sự việc giống như thế nhiều không đếm xuể, đây quả thật chính là người may mắn nhất trong thiên hạ, là đại phúc tinh trong tiểu thuyết《Tam Thiên Đại Hoang》. Tô Ôn Lương lấy thân phận độc giả đứng bên ngoài quan sát, tổng cảm thấy hắn rất có tố chất để được chọn làm nam chủ.

Thời điểm Tô Ôn Lương đang cảm thán với mưu đồ của mình liền nghe thấy âm thanh máy móc lạnh băng quen thuộc vang lên trong đầu y.

【Hệ thống J7823 nhắc nhở ký chủ Tô Ôn Lương, kích hoạt nhiệm vụ bí mật —— âm thầm giúp đỡ nam chủ Bạch Cảnh Thần thu phục nam phụ trung tâm Tôn Nam Thành. Nhiệm vụ biến Tô Nam Thành thành tiểu đệ trung thành của Bạch Cảnh Thần, thưởng nhiệm vụ 1000 điểm tích phân.】

Tô Ôn Lương: "?!"

《Edit: Hoa_Diec》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info