ZingTruyen.Info

Edit Nam Chinh Hac Hoa Tung Giay Phut

Phụ thân của Dương Ngạo Hàn tên đầy đủ là Dương Tự Hành, hiện tại đã một trăm chín mươi sáu tuổi, năm trước vừa thăng cấp trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Sau đó dựa theo tổ gia gia phân phó bế quan tu luyện củng cố tu vi.

Đôi phụ tử Dương Ngạo Hàn và Dương Tự Hành này cảm tình không tính là sâu đậm, bởi vì cả hai đều cuồng tu luyện, thời gian sinh hoạt đại bộ phận đều tranh thủ tu hành, nhân tình theo đó liền đạm bạc đi rất nhiều.

Hơn nữa trước đây Dương Tự Hành đóng cửa bế quan tận năm năm nhằm muốn đột phá bình cảnh chạm đến Nguyên Anh. Cho tới nay, hắn và Dương Ngạo Hàn đã năm sáu năm chưa hề gặp mặt.

Dương Ngạo Hàn nhìn người phụ thân duy nhất này của mình cứ như nhìn bậc thánh nhân mạnh nhất, chính là mục tiêu hắn phấn đấu đời này.

Dương Tự Hành nghiêm túc đứng đắn, cả người đều tỏa ra tư vị lạnh nhạt cùng nghiêm khắc, tính cách thực sự của hắn lại có rất ít người biết.

Bất quá, Tô Ôn Lương dựa theo ký ức của Dương Ngạo Hàn, đối Dương Tự Hành cũng có vài phần hiểu biết. vì vậy, y sớm đã có tính toán trước khi đến nơi này gặp hắn.

Dương Tự Hành thời còn trẻ cũng là thiên tài căn cốt thập phần hiếm thấy trong thiên hạ, cộng với việc hắn có tính tình đặc trưng của Dương gia chính là điên cuồng tu luyện. Cho nên khi tuổi đời còn trẻ đã thăng cấp Kim Đan, một đường thông thuận trở thành tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng ngoài tính cách cuồng tu hành của Dương gia mà ai ai cũng biết ra, bên cạnh đó phải kể đến lòng dạ là hẹp hòi có tiếng.

Dương Tự Hành tuy năm ấy bốn mươi tuổi liền thăng cấp Kim Đan hậu kỳ, nhưng bởi vì lòng ghen tị tâm tính không yên, đạo tâm không vững mà mãi bị giam chân ở Kim Đan, mất hơn trăm năm sau liền bị chưởng môn đương nhiệm Tạ Tầm tịch vững vàng vượt mặt, từ đó vô duyên với vị trí chưởng môn nhân.

Cũng vì chuyện này mà Dương Tự Hành có một đoạn thời gian rất táo bạo, cuối cùng bị Dương tổ phụ trực tiếp ném đến Cuồng Thú sâm lâm bế quan tu hành. Mãi cho đến hơn hai mươi năm sau mới trở về gia tộc, sau khi sinh hạ đích tử Dương Ngạo Hàn, tính tình của hắn liền hoàn toàn yên lặng, năm ngoái còn thuận lợi thăng cấp Nguyên Anh.

Trong lớp người đồng lứa với Dương Tự Hành thì hắn chính là tu sĩ Nguyên Anh duy nhất.

Trong Thiên Diễn Tông, phàm là tu sĩ đột phá Nguyên Anh đều sẽ được tông môn chọn làm đại trưởng lão, phân phó đến nơi có nhiều tài nguyên hơn nữa. Không những có tiếng nói trong nội bộ tông môn, đồng thời còn gánh vác thêm càng nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ.

Sau khi Dương Tự Hành thăng cấp Nguyên Anh, Dương gia ở Thiên Diễn Tông đã có hai vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cùng với hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Tạ gia chính là vô cùng tương xứng, phải nói là kẻ tung người hoành.

Chuyện này khiến người bụng dạ hẹp hòi như Dương Tự Hành không tránh khỏi vui mừng một đoạn thời gian. Thẳng đến bây giờ cũng chính là một năm sau, Dương gia vẫn chứng nào tật nấy không bỏ được vẻ ngạo mạn, tiếp tục nhìn người bằng nửa con mắt, điều này khiến các tu sĩ khác cảm thấy họ vừa buồn cười lại vừa đáng giận.

Dương gia là đại gia tộc đứng thứ ba trong Xa Dữ Giới, người trong dòng tộc của họ giống như là được chế tác từ một bản mẫu, tính cách cực kỳ tương tự, kỷ luật lại nghiêm ngặt, trong Xa Dữ Giới danh tiếng cực kỳ tốt.

Sau khi Dương Tự Hành thăng cấp Nguyên Anh kỳ liền được tông môn phân phó tới một tòa núi có linh mạch thịnh vượng. Ngọn núi này đáp ứng tất thảy những yêu cầu của Dương Tự Hành, cách Dương tổ phụ không xa, đồng thời khoảng cách tới Ngạo Hàn Phong của Dương Ngạo Hàn cũng không tính là xa.

Tô Ôn Lương đi bộ đến tận đây chỉ dùng nửa canh giờ. Y bước qua chân núi, lập tức lấy từ túi trữ vật một khối lệnh bài, áp lệnh bài vào cấm chế phía trên, sau đó liền thuận lợi đi vào.

Tô Ôn Lương vẫn là rất tín nhiệm Bạch Ngọc Long Văn trâm, cho nên dù lát nữa y phải dùng thân phận ngụy trang này gặp mặt tu sĩ Nguyên Anh Dương Tự Hành, nhưng trên mặt y tuyệt nhiên không có nửa phần nhút nhát.

Y dùng cấm chế bay lên đỉnh núi, tuy Thiên Diễn Tông không cho phép đệ tử sử dụng pháp khí phi hành để di chuyển, nhưng đây là sơn phong của một cá nhân, quy định này đương nhiên sẽ không có hiệu lực.

Trong chớp mắt, Tô Ôn Lương đã đến ngoài động phủ trên đỉnh núi. Y nhìn thấy ở trong lương đình lộng gió, có hai tu sĩ đang ngồi, một già một trung niên.

Tô Ôn Lương nhìn chăm chú, phát hiện hai người này đều không phải ai xa lạ. Một trong số đó là Dương Tự Hành, người còn lại chính là Dương tổ phụ, hiện đang là đại trưởng lão Nguyên Anh kỳ Dương Bảo Kính.

Dương Bảo Kính năm nay đã hơn sáu trăm tuổi, thăng cấp Nguyên Anh kỳ hơn năm trăm năm, trong tông môn là tuyệt đại tu sĩ chỉ đứng sau Huyền Đạo Tử.

Thời còn trẻ lão thuộc dạng công tử phóng khoáng nhẹ nhàng, hai trăm năm gần đây niên lão đột nhiên mập ra, biến thành một lão nhân thích cười, dung mạo từ ái.

Bất quá, tu sĩ trong Xa Dữ Giới không ai vì vậy mà xem thường lão. Bởi vì lão chính là tiếu diện hổ (hổ mặt cười), so với Huyền Đạo Tử chính nhân đạo tu chân chính thì người này lại nhiều thêm vài phần âm độc cùng ngoan lệ. Kẻ chết trong tay lão không phân chính tà lưỡng đạo, nhiều không đếm xuể.

Tô Ôn Lương sau khi thấy người này, vội lấy lại bình tĩnh, đáy lòng cố đè ép đợt gợn sóng nhỏ. Tô Ôn Lương làm như không có việc gì đi qua, đứng sau lưng Dương Tự Hành cạnh bàn đá, nghiêm túc đánh giá ván cờ của hai người.

Bản thân Tô Ôn Lương không am hiểu cờ vây, bất quá y đã có ký ức vạn năng của Lương Văn Túc truyền thừa, đối ký ức của Dương Ngạo Hàn cũng có chút hiểu biết. Tuy y không thần thông đến mức vừa nhìn đã đoán được kết cục của ván cờ nhưng tổng thể vẫn cảm nhận được sát khí vô hạn trong đó.

Ở cái nơi tùy tiện nhặt một chiếc lá cũng có thể giết người như Tu Chân giới, khắp chốn đều là uy hiếp, cũng may bản thân y thực tế đã là Nguyên Anh hậu kỳ mới không bị trận đồ trên ván cờ này tổn hại thần hồn.

Nhưng dù vậy, sau vài lần quan sát, y vẫn là sắc mặt ngưng trọng cúi thấp đầu, không dám xem nhiều hơn một cái nữa.

Dương Bảo Kính thời thời khắc khắc đều cười tủm tỉm, mà Dương Tự Hành tính tình nghiêm túc. Dù hắn không thể địch lại nhưng khí thế vẫn anh dũng kiên trì như cũ.

Bất quá, tu vi của hai người rốt cuộc vẫn chênh lệch hai tiểu cảnh giới, hắn chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, sao có thể địch nổi lão tiền bối làm đâu chắc đấy mấy trăm năm.

Cho nên, sau khi Tô Ôn Lương đến nơi, hắn chỉ kiên trì được nửa khắc. Đợi lúc cả người toàn là mồ hôi lạnh thì mới chịu vứt bỏ quân cờ, run rẩy chắp tay cúi đầu.

Dương Bảo Kính thắng trận này, cao hứng cười ha hả. Lão không thích để râu nên cằm tròn no đủ, cười như thế, khuôn mặt liền trở nên béo ú tròn trịa.

Lão không chút để ý đến hình tượng của mình, tựa hồ hiện tại mới phát hiện Tô Ôn Lương đã đến, kinh hỉ nói: "Bảo Nhi tới rồi sao, mau đến đây với tổ gia gia, để tổ gia gia nhìn xem Bảo Nhi nhà ta đã trưởng thành ra sao rồi?"

Tô Ôn Lương kịp thời phản ứng, y lập tức mặt đỏ tai hồng, hì hà hì hục đi tới trước mặt Dương Bảo Kính, khóe miệng cứng đờ gọi một tiếng "Tổ gia gia".

Dương Bảo Kính vừa lòng nheo mắt cười, nhìn tôn tử mà mình đắc ý nhất, trong mắt đều là tràn ngập ôn nhu trìu mến. Người Tu chân xưa nay chính là đau tôn không đau tử, lão nhân ấy không có hậu đại, trong Dương gia chỉ còn duy nhất ca ca là thế hệ dòng chính có để lại truyền thừa, cho nên lão đối với hậu duệ chính tông Dương Ngạo Hàn này cực kỳ yêu thích.

(*Đau tôn không đau tử: cũng như câu "thương con một táo, thương cháu một giạ" bên mình - thương cháu hơn thương con.)

Lão cười không khép được miệng, ha hả hỏi: "Tới bao lâu rồi, ngươi đứa nhỏ này, tới rồi sao lại không phát ra tiếng?"

Tô Ôn Lương biệt nữu nhìn sang một bên, trong ngữ khí còn mang theo chút xấu hổ cùng buồn bực: "Tổ gia gia, lúc tôn nhi vừa tới thì tổ gia gia và phụ thân đang chơi cờ, tôn nhi không dám quấy rầy."

Dương Bảo Kính nghe vậy liền khoa trương thở dài, bất đắc dĩ nói: "Haiz, trưởng thành rồi liền không đáng yêu nữa. Nhớ năm đó, ngươi vẫn còn là một nhóc con tuổi có chút xíu, thích nhất là làm nũng trong lòng tổ gia gia, hiện tại lớn thật rồi, cũng có tiền đồ, nói chuyện đều phải ngó trước ngó sau. Haizz, trái tim này của tổ gia gia thật đau!"

Khóe miệng Tô Ôn Lương run rẩy, trán nổi gân xanh, y bĩu môi nói: "Người cũng nói khi đó là nhóc con mới tí tuổi mà, tôn nhi hiện tại đã hai mươi sáu rồi, sao có thể cứ làm nũng trong ngực của tổ gia gia chứ, đó đúng thật là......"

Dương Tự Hành một bên bổ sung: "Không đứng đắn."

Dương Bảo Kính nghe xong lập tức phun nước bọt về phía Dương Tự Hành, không kiên nhẫn xua tay, nói: "Giống ngươi liền đứng đắn chứ gì, nhớ năm đó ngươi còn ôm chân của lão hủ mà gặm kia kìa. Bảo Nhi à, đừng nghe phụ thân ngươi, hắn đây là đang ghen tị với ngươi đó."

Tô Ôn Lương: "..."

Dương Tự Hành: "..."

Dương Bảo Kính: "Đúng vậy, chính là ghen tị. Haizz, Đại Bảo à, tính tình khốn khiếp đó của ngươi nhanh sửa đổi đi."

Dương Tự Hành: "......"

Tô Ôn Lương thấy Dương Tự Hành tính tình vốn xưa nay nghiêm túc cổ lỗ sĩ bị lão nói nghẹn đến không thể lên tiếng, mặt đỏ tai hồng. Y phụt một tiếng bật cười, ai sẽ tưởng tượng được đại năng Nguyên Anh kỳ giết người vô số sẽ có dáng vẻ này đâu. Cũng sẽ chẳng có ai biết được Dương Tự Hành tính cách nghiêm khắc rập khuôn sẽ bị người chọc đến cứng họng không nói thành tiếng?

Tô Ôn Lương lần này thật sự là có thêm kiến thức, đáy lòng cảm thán một màn hiếm gặp trong《Tam Thiên Đại Hoang》quả thực là vô cùng sinh động và chân thật.

Dương Bảo Kính thuận lợi chọc đôi phụ tử không nói thành tiếng, đợi sau khi chơi đủ rồi mới chưa đã thèm dừng lại. Lúc này trên mặt Tô Ôn Lương và Dương Tự Hành đều có có bảy phần tương tự, nhiễm màu hồng nhạt, chảy từ chóp mũi lên đến trán.

Dương Bảo Kính vừa lòng híp mắt cười, nói: "Bảo Nhi à, biết lần này tổ gia gia gọi ngươi tới là vì chuyện gì không?"

Tô Ôn Lương thấy rốt cuộc đã nói đến chính sự, y điều chỉnh sắc mặt, đáp: "Tôn nhi không biết."

Dương Bảo Kính bất mãn mím mím môi, trừng mắt liếc Dương Tự Hành một cái, mới nói: "Đều tại ngươi dạy tôn nhi ngoan của ta thành bộ dạng hiền như khúc gỗ này. Haizz, lão hủ hối hận rồi."

Tô Ôn Lương và Dương Tự Hành lần nữa cứng họng cạn lời.

Dương Bảo Kính dừng một chút, hiền lành cười với Tô Ôn Lương: "Bảo Nhi à, đại bỉ tông môn lần này rất quan trọng với ngươi. Tính tình của ngươi luôn khắt khe, cùng phụ thân của ngươi chính là từ một khuôn đúc ra. Tổ gia gia lo lắng, tuy ngươi đã đột phá Kim Đan trung kỳ, là hậu bối đạt đến tu vi Kim Đan trung kỳ trẻ nhất của Dương gia từ trước tới nay. Nhưng cũng vì vậy mà tuổi của ngươi còn quá trẻ, chỉ mới hai mươi sáu tuổi, lúc tổ gia gia hai mươi sáu tuổi giống ngươi thì chỉ mới đến Trúc Cơ kỳ thôi đó."

Dương Bảo Kính nói lời thấm thía với Tô Ôn Lương, lúc này lão mới ra dáng một trưởng bối bình thường nhất, lòng cảm thấy vui mừng vì truyền nhân tranh đua tu vi, bên cạnh đó, tâm sinh lo lắng cũng càng nhiều.

Lão nói: "Tổ gia gia sống mấy trăm năm, gặp qua hậu bối kinh tài tuyệt diễm nhiều không đếm xuể. Như thúc thúc ngươi, còn có phụ thân ngươi, ai trong số họ không phải là thiên tài vạn trung vô nhất* chứ?"

(*Vạn trung vô nhất: một trong một triệu, cực kỳ hiếm gặp.)

"Nhưng thiên tài thì thế nào, nếu không vượt qua được tâm cảnh thì việc thăng cấp tu vi càng cao thâm há chẳng phải là kẻ ngu nằm mộng? Ngươi còn trẻ, tương lai vô hạn. Đại bỉ tông môn lần này tổ gia gia biết ngươi vẫn luôn uất ức chuyện đánh bại tiểu tử Tạ gia kia, rửa sách nỗi nhục của năm năm về trước."

Nói đến đây, lão thở dài một hơi, nói: "Bản chất người Dương gia chính là khắc khe cố chấp như vậy. Điên cuồng tu luyện, đặt nặng thắng bại, năm đó phụ thân ngươi không phải cũng khổ sở vì chuyện này sao, kết quả là tiêu hao nhiều năm như vậy. Cho nên lần này tổ gia gia không muốn ngươi lại so đo, sau đại bỉ tông môn càng không được so đo, so tới so lui bất quá chỉ là một hồi thắng bại mà thôi, tội gì lại nặng lòng? Còn không bằng chuyên tâm tu luyện, đến lúc đó ai mạnh ai yếu thì nhìn vào việc ai thăng cấp Nguyên Anh trước rồi phán định. Bảo Nhi à, ngươi nói xem, lời tổ gia gia nói có lý hay không?"

Tô Ôn Lương cứ tưởng Dương Tự Hành muốn cùng y thương nghị chuyện đại bỉ tông môn, hơn nữa còn nghĩ hắn nhất định sẽ kêu y đánh bại Tạ Thư Nghiên, đoạt vị trí thứ nhất. Ai ngờ cái gì cũng không phải, so với những gì y tưởng tượng thì hoàn toàn khác lạ.

Edit: Hoa_Diec

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info