ZingTruyen.Com

[EDIT] Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 20: Đánh tráo thân phận

Hoa_Diec

Tô Ôn Lương một bên biểu tình ngạo mạn đi qua mặt mọi người, một bên hấp thu ký ức của Dương Ngạo Hàn.

Dương Ngạo Hàn là trưởng tử Dương thị nằm trong Lục đại thế gia của Thiên Diễn Tông, hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên chi kiêu tử. Bối cảnh của hắn tương đối thâm sâu, "Lăng Ấn" là phong hào của Dương Ngạo Hàn sau khi hắn thăng cấp Kim Đan kỳ.

Hắn có một tổ phụ tu vi Nguyên Anh trung kỳ đảm nhiệm vị trí đại trưởng lão ở Thiên Diễn Tông, còn có sáu vị thúc bá đều là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ. Mà phụ thân của hắn, cũng chính là gia chủ Dương gia đương nhiệm, tu vi đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ.

Có thể nói, nếu Tạ gia được công nhận là đệ nhất thế gia Tu Chân Giới thì Dương gia chính là gia tộc đệ nhị.

Xưa nay, đệ nhất và đệ nhị hai cái danh này trời sinh chính là thù địch. Phụ thân Dương Ngạo Hàn cùng chưởng môn đương nhiệm Thiên Diễn Tông Tạ Tầm Tịch là sư huynh đệ đồng môn. Lúc ấy, tu vi của Dương phụ so với Tạ Tầm Tịch thấp hơn một chút, cho nên vô duyên với vị trí chưởng môn, cũng bởi vì việc này mà hai nhà Tạ Dương đã kéo ra ân oán không đội trời chung.

Mà tu vi của Dương Ngạo Hàn thấp hơn so với đại sư huynh Tạ Thư Nghiên, vị trí đệ tử thân truyền của chưởng môn chân nhân hắn đều xếp sau Tạ Thư Nghiên một bậc, thành kiến từ đó càng thêm sâu đậm. Dần dà, Dương Ngạo Hàn luôn thua Tạ Thư Nghiên về mọi mặt, cả người hắn liền trở nên vặn vẹo không ít.

Nhiều nhân tố hợp lại, tính cách Dương Ngạo Hàn hiện đã trở nên cao ngạo lòng dạ hẹp hòi.

Tô Ôn Lương sau khi cẩn thận xem xét ký xét của hắn xong thì đưa ra một kết luận, cũng đem ý nghĩ này khắc thật sâu vào trong trí óc, ý đồ chờ lát nữa khi trở lại Thiên Diễn Tông, y nhất định phải đem một Dương Ngạo Hàn đặc biệt hoàn mỹ biểu hiện ra ngoài sao cho sinh động nhất.

Tô Ôn Lương trời sinh không phải diễn viên, trước đây cũng chưa từng tiếp xúc qua trong giới nghệ sĩ. Vì để người khác không hoài nghi, y nhất thiết phải tìm hiểu kỹ tính cách thật của Dương Ngạo Hàn, càng thấu càng có lợi.

Sau khi xem xong ký ức của hắn, Tô Ôn Lương tổng đã biết được vai trò của Dương Ngạo Hàn ở Thiên Diễn Tông.

Bản thân Dương Ngạo Hàn ngoại trừ xuất thân đã là trưởng tử Dương gia, đồng thời cũng là đệ tử thân truyền dưới tọa Chưởng môn Thiên Diễn Tông, Thanh Chước chân nhân Tạ Tầm Tịch.

Trong cốt truyện gốc bộ tiểu thuyết《Tam Thiên Đại Hoang》này, Tạ Tầm Tịch cả đời chỉ thu chín đệ tử, mà trong đó đại bộ phận đều là những thế hệ kinh tài tuyệt diễm. Tỷ như tu sĩ đứng đầu hàng ngũ hậu bối Tạ Thư Nghiên chính là đại đệ tử của hắn. Lại tỷ như đệ nhất nữ tu Tư Không Thường chính là tiểu đệ tử của hắn.

Tạ Tầm Tịch đảm nhiệm chức chưởng môn tới nay đã hơn năm mươi năm. Ban đầu hắn chỉ thu bảy đệ tử đều là nam tu, sáu người trong đó là các thế hệ xuất chúng của Lục đại thế gia, theo thể lệ của lịch đại chưởng môn* thì nhất định phải thu họ làm môn hạ, người còn lại là hậu bối được hắn xem trọng.

(*Các thế hệ chưởng môn trước.)

Trong bảy vị đồ đệ, tu vi thấp nhất cũng phải tới Kim Đan sơ kỳ, nhìn sơ thì những nhân tài này đều được bồi dưỡng nhằm trở thành trụ cột tương lai của Thiên Diễn Tông.

Trong truyện có viết, hắn sau này còn thu thêm hai đệ tử thứ tám và thứ chín, cả hai đều là nữ tu. Người thứ nhất chính là nữ nhi duy nhất của Tạ Tầm Tịch, đích nữ Tạ Trinh Viện, người còn lại là nữ chủ Tư Không Thường.

Mà hiện tại, sau khi Tô Ôn Lương đến thế giới này, Tư Không Thường liền thay đổi ước nguyện ban đầu đến Trân Thượng Quán. Cho nên dưới trướng chưởng môn Tạ Tầm Tịch hiện chỉ có tám đệ tử, trong đó người có tu vi thấp nhất là đích nữ của hắn Tạ Trinh Viện, tu vi lúc này chỉ mới Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng đối với Bạch Cảnh Thần thì chỉ bằng tu vi này thôi đã có thể vứt hắn cách xa mấy vạn dặm.

Tô Ôn Lương một đường nhanh chạy tới ngoại môn Thiên Diễn Tông, từ bên hông lấy ra ngọc bài chứng minh thân phận ấn vào bia đá tông môn, không đợi kết giới hoàn toàn mở ra, y đã nương theo khe hở trực tiếp xông vào.

Sau khi đã bước vào tông môn đệ nhất đạo tu Thiên Diễn Tông, Tô Ôn Lương biểu hiện không khỏi hấp tấp. Mắt y nhìn thẳng cấp tốc đi nhanh, trải qua hơn nửa canh giờ mới có thể đặt chân đến Chuyên Chúc sơn phong (ngọn núi) nơi tu hành của Dương Ngạo Hàn, Ngạo Hàn Phong.

Trong Thiên Diễn Tông, phàm là tu sĩ đã thăng cấp Kim Đan kỳ đều sẽ được tông môn ban cho một tòa núi. Bên trong tòa núi linh khí dư thừa, hiếm có trường hợp khô kiệt linh khí, đây cũng là vì tông môn muốn phát triển tiềm lực tương lai của môn phái mà bồi dưỡng tu sĩ ngay lúc này.

Dương Ngạo Hàn cũng thế, bản thân hắn đã là thế hệ kinh tài tuyệt diễm, lại là trụ cột tương lai của tông môn, đương nhiên sẽ có một nơi tốt để tu luyện rồi.

Bất quá Dương Ngạo Hàn không thích cùng người khác thân cận, cho nên hắn sẽ không lựa chọn ở gần chưởng môn như các sư huynh muội khác, mà là chọn một dãy núi sâu cách tông môn khá xa.

Mà Thiên Diễn Tông có quy định, không cho phép đệ tử dùng pháp khí thay đi bộ, thứ duy nhất có thể dùng để đi lại là tiên hạc mà tông môn nuôi dưỡng. Nhưng tốc độ tiên hạc di chuyển so với Dương Ngạo Hàn còn chậm hơn, hắn tính tình nóng nảy, đương nhiên sẽ chướng mắt tiên hạc chậm rì rì. Chính vì tính cách quái gở đó mà hại Tô Ôn Lương không thể không đi bộ. Mất hơn nửa canh giờ, cuối cùng y cũng tới nơi ở của Dương Ngạo Hàn.

Tô Ôn Lương lướt qua cấm chế, trực tiếp đi vào.

Tòa núi của tu sĩ Kim Đan phổ biến nhất có thiết hạ thuật che mắt, bên ngoài nhìn vào thì nơi này không khác gì một đỉnh núi bình thường, nhưng Tô Ôn Lương vừa vào đã có cảm giác dường như y vừa mới bước vào một thế giới khác.

Tô Ôn Lương không thể không thừa nhận, Dương Ngạo Hàn xây dựng nơi này thực sự rất tốt, cảnh vật giống với hoa viên sau tòa biệt thự hiện đại, liếc mắt một cái liền trông thấy hàng linh thảo tươi tốt đang chờ gặt hái.

Y từ ký ức của Dương Ngạo Hàn biết được, tất cả chỗ này đều là những linh thảo không thể thiếu trong quá trình luyện đan, rất nhiều linh thảo đã sắp trưởng thành, có thể trực tiếp dùng đến.

Chút chuyện này đương nhiên không làm khó được Tô Ôn Lương. Trước đây khi đả tọa bế quan mười năm ròng, y đã tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ Lương Văn Túc, cơ hồ đem hết hiểu biết của nguyên chủ mà học tập, cũng thông hiểu đạo lí.

Nhưng có duy nhất một điều y tạm gác lại để về sau học tập, chính là luyện đan.

Bởi vì linh thảo trong giới tử của nguyên chủ có phẩm giai quá cao, động một tí không trăm năm thì cũng vạn năm, dùng để luyện tập rõ ràng chính là phí phạm của trời. Chưa tính những thứ này cũng không phải do y cố sức đạt được, Tô Ôn Lương từng sinh tồn ở mạt thế, đối vật tư thật sự có chấp niệm rất lớn.

Lấy linh thảo trăm năm luyện tập luyện đan, loại chuyện này y tuyệt không làm được.

Hiện tại có mảnh vườn linh thảo trước mặt, nan giải trong lòng y liền được cởi bỏ.

Tô Ôn Lương vừa lòng lướt qua mảnh vườn linh thảo, đi lên phía trên đỉnh núi liền nhìn thấy một tòa đại điện tráng lệ nguy nga, xét về quy mô và độ rộng lớn, so với cố cung ở hiện đại chỉ có hơn chứ không kém.

Y biết bản thân đại điện này đã là một loại Linh khí, là một vũ khí có nhiều tác dụng thập phần hiếm thấy. Đây là phần thưởng của Dương Ngạo Hàn sau khi hắn thăng cấp Kim Đan kỳ được tổ phụ Nguyên Anh trung kỳ ban tặng.

Dương Ngạo Hàn là thiên tài năm trăm năm khó gặp của Dương gia, dựa vào việc hắn chỉ gần hai mươi sáu tuổi tu vi đã đạt Kim Đan trung kỳ liền có thể thấy được.

Tổ phụ đem Linh khí ban cho hắn, cũng có thể nhìn ra tổ phụ rất mong chờ và vừa lòng ở hắn.

Trong tiểu thuyết Tu Chân《Tam Thiên Đại Hoang》, vũ khí đều được phân chia cấp bậc thành Pháp khí, Pháp bảo, Linh khí, Linh bảo. Mỗi loại như thế đều chia thành bốn cấp bậc, cũng chính là hạ, trung, thượng, đặc biệt tứ phẩm.

Sau cấp bậc vũ khí còn có Tiên Khí, Tiên bảo. Bất quá, nghe nói chỉ thời viễn cổ Hồng Hoang mới có loại vũ khí như thế, hiện tại linh khí ở Tu Chân giới đã suy kiệt, ngàn vạn năm qua, chưa có ai từng gặp qua Tiên khí hiện thế, càng miễn bàn đến cấp bậc Tiên bảo.

Sau khi Tô Ôn Lương nhìn thấy đại điện liền đi vào, y một bên cảm khái trong lòng lớp hậu bối tài đại khí thô*, một bên không thể không vui sướng vì nơi sinh hoạt tốt đẹp như này. Tựa hồ nó là được xây riêng cho y.

(*Tài đại khí thô: 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác.)

Trước tiên phải nói, Tô Ôn Lương một đường đi từ tông môn đến chỗ này, thời điểm đặt chân đến nơi này hơn mười phút, đi ngang qua các sơn phong toàn bộ đều là hoang vắng vô chủ. Nói cách khác, tương lai y trú tại nơi này là tuyệt đối yên lặng, không thể nghi ngờ nó sẽ mang lại cho y cảm giác an toàn thế nào.

Lại nói thứ hai, đỉnh núi này của Dương Ngạo Hàn bố trí thật đúng là vừa ý y. Trước đây Dương Ngạo Hàn vì bố trí tòa núi tu luyện mà hao phí rất nhiều tâm huyết, cuối cùng sau khi kiến thành lại không trụ được mấy ngày đã bị Tô Ôn Lương chiếm tiện nghi.

Tô Ôn Lương cất bước tiến vào bên trong đại điện, nơi này không có người sống, bởi vì Dương Ngạo Hàn không thích hơi thở của con người nên hắn chỉ an bài người rối vận hành bằng linh thạch ở đây.

Người rối thấy "Chủ nhân" trở về liền lập tức bước tới, trên người còn có dán vài tấm phù triện truyền tin.

Dương Ngạo Hàn rời tông môn cũng không phải ngày một ngày hai, hiện tại đại bỉ Thiên Diễn Tông đã sắp tới, không chỉ đệ tử Luyện Khí kỳ phải tiến hành đại bỉ, mà ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ cùng Kim Đan kỳ cũng phải tiến hành đại bỉ.

Cho nên, một Kim Đan chân nhân như hắn hiển nhiên là rất bận rộn.

Đại bỉ tông môn theo cách nói bên ngoài chính là kỳ thi kiểm tra đo lường tu vi và thành quả tu luyện của các đệ tử. Nhưng trên thực tế là muốn tạo cơ hội cho các đệ tử có thiên phú lại chăm chỉ tiến xa hơn một chút, được trọng dụng nhiều hơn một chút.

Nếu trong đại bỉ tông môn đệ tử đạt thành tích tốt thì không chỉ được các sư huynh đệ đồng môn xem trọng; còn được chưởng môn chân nhân ban cho pháp bảo pháp khí cao giai lấy ra từ nội khố tông môn; quan trọng nhất chính là sẽ được Thiên Diễn Tông Kim Đan chân nhân thậm chí là Nguyên Anh chân nhân coi trọng.

Nhiều phúc lợi như thế cộng lại, dù đại bỉ tông môn diễn ra mỗi năm năm một lần nhưng lại luôn phá lệ náo nhiệt, thu hút rất nhiều sự chú ý của các đệ tử.

Tô Ôn Lương đem linh khí truyền vào truyền âm phù, những tin tức lập tức đâu vào đó truyền ra.

"Ngạo Hàn, sau khi nhận được truyền âm phù của ta thì lập tức tới đây. Ta có chuyện quan trọng muốn phân phó ngươi đi làm." Đây là phụ thân của Dương Ngạo Hàn, Tô Ôn Lương phỏng đoán, chuyện quan trọng trong miệng hắn chính là làm Dương gia vẻ vang, đánh bại đích tử Tạ gia, Tạ Thư Nghiên.

"Ngạo Hàn, gần đây ta hoàn thành nhiệm vụ đã trở về tông môn rồi, mà ngươi tên cuồng tu luyện cũng nên nghỉ ngơi một ngày đi, dành thời gian đến chung vui với huynh đệ chúng ta một chút." Đây là phù triện đưa tin của tứ sư huynh Tôn Nam Thành, hắn là người duy nhất không phải hậu duệ của Lục đại thế gia. Lúc trước vì có tư chất tuyệt hảo, tính tình lại thích hợp tu đạo nên liền được chưởng môn chọn trúng, trở thành đệ tử thứ tư dưới tọa hắn.

Tôn Nam Thành tính cách phóng đãng không kềm chế được, tùy tính mà làm, một người như vậy rất thích hợp để làm bằng hữu. Cho nên dù hắn xuất thân tầm thường, chỉ là hoàng tử Đại Lương quốc, nhưng dựa vào mị lực của bản thân liền trở thành người nổi bật nhất trong số các sư huynh đệ.

Mà Tôn Nam Thành và Dương Ngạo Hàn có quan hệ tốt nhất, cho nên sau khi Tô Ôn Lương suy xét kỹ càng liền quyết định mau chóng phản hồi Tôn Nam Thành.

......

Những phù triện sau đó đều là mấy tin tức vụn vặt, có tin phù của thân mẫu Dương Ngạo Hàn quan tâm hắn, cũng có vài muội muội gửi tin phù xin giúp đỡ.

Tô Ôn Lương diện vô biểu tình nghe mấy tin tức vụn vặt, lòng tuy cảm thấy khó hiểu với nhân khí siêu cao của Dương Ngạo Hàn trong mắt những nữ quyến Dương gia, sau cùng vẫn là đem chú ý đặt trên chính sự.

Sau khi y phản hồi tin phù của Tôn Nam Thành liền không nhanh không chậm vòng ra phía sau tẩm điện tẩy rửa thân thể, thay đổi kiện y phục thường ngày của Dương Ngạo Hàn rồi đi tới động phủ của Dương phụ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com