ZingTruyen.Info

[EDIT] Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 19: Lầm tưởng

Hoa_Diec

Tô Ôn Lương mang theo hai người đang hôn mê đi tới một vùng núi sâu cách Huyền Thiên Thành rất xa. Phụ cận nơi này hoang tàn vắng vẻ, cũng hiếm khi có người đi ngang qua, rất thích hợp để ẩn náu.

Y hạ mắt nhìn toàn bộ dãy núi một lượt, cuối cùng mới chú ý đến vách đá bị dây leo che kín nằm phía bên phải. Y vén lớp dây leo lên, sơn động rộng rãi lập tức mở ra, Tô Ôn Lương mang theo hai người đi vào.

Y an trí hai người ở hai nơi khác biệt, sau đó liền đi ra cửa động an bày cấm chế, ngụy trang nơi này thành một vách đá bình thường, bảo đảm vạn vô nhất thất (tuyệt không sai lầm).

Chờ đến làm xong hết thảy, Tô Ôn Lương mới từ giới tử lấy ra hai chiếc minh đăng, y dùng huyền phù giữ cho minh đăng lơ lửng giữa không trung. Nương theo ánh sáng vàng nhạt, một lần nữa triệt để đánh bất tỉnh Dương Ngạo Hàn, bảo đảm hắn sẽ không dễ dàng tỉnh lại.

Sau đó, y đi tới bên cạnh Bạch Cảnh Thần, xem xét thương thế trên người hắn một chút. Mắt thấy vết thương hiện giờ đã hoàn toàn khỏi hẳn, làn da khép lại như lúc ban đầu, ngay cả thương thế do nhiều năm trước chịu trận ở Thiên Diễn Tông cũng đã không còn dấu vết.

Tô Ôn Lương vừa lòng gật đầu, thứ y dùng chính là thuốc mỡ trân quý của nguyên chủ đó, dược hiệu đương nhiên là cực kỳ tốt rồi.

Sau khi xem xét xong ngoại thương, Tô Ôn Lương liền kiểm tra nội thương của Bạch Cảnh Thần.

Phía sau lưng Bạch Cảnh Thần trực tiếp chịu một chưởng trí mạng từ tu sĩ Kim Đan trung kỳ Dương Ngạo Hàn, đánh vào tâm mạch. Cũng may Tô Ôn Lương đã kịp thời tới cứu hắn, nếu không việc Bạch Cảnh Thần mất mạng chỉ còn là vấn đề thời gian.

Tô Ôn Lương sau khi kiểm tra cho Bạch Cảnh Thần xong, tổng cảm thấy vết thương trên người hắn đã khỏi không sai biệt lắm, rốt cuộc cũng yên lòng, bắt đầu làm chính sự.

Y đi tới bên người Dương Ngạo Hàn ngồi xổm xuống, từ giới tử lấy ra một ngọn Tỏa Hồn Đăng. Sau đó mạnh mẽ đánh thức người này, Dương Ngạo Hàn trợn mắt giận dữ nhìn, dùng hết sức chửi ầm lên. Tô Ôn Lương không kiên nhẫn rót linh lực vào bên trong Tỏa Hồn Đăng, sau đó đặt nó lên trán Dương Ngạo Hàn.

Chỉ chốc lát, Tô Ôn Lương đã nhìn thấy phần hồn phách mờ mờ ảo ảo như sương trắng của Dương Ngạo Hàn bị Tỏa Hồn Đăng lôi kéo ra khỏi thân thể hắn, bị pháp khí chậm rãi hấp thụ, không quá lâu liền hoàn toàn bị Tỏa Hồn Đăng thành công giam giữ, mà thân thể Dương Ngạo Hàn giờ đã biến thành một cái vỏ rỗng.

Tô Ôn Lương đem Tỏa Hồn Đăng ném vào giới tử, lại từ trong đó lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc được khắc họa long văn. Y đem trâm cài trên tóc Dương Ngạo Hàn rút ra, sau đó xuyên chiếc trâm bạch ngọc có khắc long văn lên mái tóc dài của Dương Ngạo Hàn. Tô Ôn Lương dựa vào vách đá, kiên nhẫn chờ đợi.

Ngay lúc này, y cảm giác được có một cổ dò hỏi từ tầm mắt vẫn đang nhìn mình m. Tô Ôn Lương giương mi đối diện với tầm mắt ấy, lập tức trông thấy Bạch Cảnh Thần vốn đang hôn mê hiện giờ đã tỉnh. Lúc này, hắn cư nhiên đầy mặt kinh ngạc cùng khinh thường nhìn y.

"......" Tô Ôn Lương khó hiểu bước qua, ngồi xổm xuống, cùng Bạch Cảnh Thần mặt đối mặt, lãnh đạm nói: "Tỉnh."

Ngực Bạch Cảnh Thần phập phồng không chừng, trên mặt tràn ngập phẫn nộ cùng trách cứ, hắn nói: "Ta đã sớm nghĩ đến ngươi chính là loại người này. Ngươi là ma tu đúng không, thải âm bổ dương?! Trách không được ngươi thoạt nhìn âm dương quái khí."

Tô Ôn Lương giận dữ, y nhất định là cùng nam chủ bát tự không hợp, bằng không lần nào gặp mặt, thế quái nào cả hai đều tâm sinh chán ghét.

Thanh âm của y không khác gì đang phun độc, trầm thấp vang lên, nói: "Thải âm bổ dương? Âm dương quái khí? Đây là thái độ ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng của mình sao?"

Bạch Cảnh Thần bị y nói đến đỏ mặt. Hắn hiện tại vẫn còn trong giai đoạn da mặt mỏng trọng liêm sỉ. Hắn cũng biết là Tô Ôn Lương đã cứu hắn, nhưng khi nãy nề hà vừa tỉnh lại liền nhìn thấy người này đang 'đùa bỡn' tu sĩ Kim Đan kỳ, lại còn vén tóc người nọ, sờ trán người nọ, quả thực là háo sắc tới cực điểm.

Hắn nhận ra Tô Ôn Lương, dù sao sự việc kinh tâm động phách vào mười năm trước vẫn luôn là bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng Bạch Cảnh Thần. Cho nên, khi nhìn thấy hành vi 'không đứng đắn' của Tô Ôn Lương lúc nãy, Bạch Cảnh Thần không khỏi nhớ lại hỗn loạn đêm đó.

Năm ấy hắn mười bảy tuổi, tốt bụng cứu người này một mạng, cuối cùng lại vướng phải kết quả đó. Bạch Cảnh Thần thậm chí còn không biết hắn nên hận hay là nên......

Bạch Cảnh Thần đối sự việc mười năm trước vẫn cảm thấy có chút mê hoặc. Hắn một bên không vui vì bị người này cưỡng bách, nhưng sau khi dò hỏi những người có thâm niên khác, hắn mới biết, nguyên lại hắn mới là người đã chiếm tiện nghi người kia. Cho nên thân là nam tử hán, đáy lòng vô thức có ý nghĩ muốn chịu trách nhiệm, bản thân cũng không biết vì sao luôn luôn nhắc nhở hắn nhất thiết phải phụ trách người này.

Kết quả? Vừa tỉnh lại liền thấy nam tử kia đang có những hành vi suồng sả, hắn còn chịu trách nhiệm làm gì chứ? Người ta nói không chừng đã thay đổi 'đối tượng' rồi, Bạch Cảnh Thần tức giận không rõ lý do, cuối cùng nói không lựa lời, nói ra những câu tàn nhẫn.

Bạch Cảnh Thần cũng ý thức được những gì mình vừa nói có bao nhiêu quá đáng, hắn giận dỗi cúi đầu. Nghĩ người này vừa cứu mạng hắn, Bạch Cảnh Thần cắn răng cảm ơn, song vẫn còn lớn tiếng như thế: "Cảm tạ ngươi đã cứu ta một mạng, chúng ta tại đây liền không nợ nần gì cả."

Tô Ôn Lương ỷ vào việc Bạch Cảnh Thần không quen y liền giả vờ lưu manh. Vẻ mặt không kiềm chế được bày ra ý phóng đãng: "Năm đó lúc ta rời đi đã cho ngươi hai đại ân không nhỏ. Chuyện ngươi cứu ta sớm đã được tiêu trừ. Mà hiện tại, ta cứu ngươi, nên là ngươi nợ ta chứ. Nếu ngươi có thể dùng linh thạch báo đáp ta, vậy nợ nần giữa chúng ta mới thật sự xem như là đã xóa bỏ."

Sắc mặt Bạch Cảnh Thần thoáng cái đỏ đỏ trắng trắng, đặc biệt dễ nhìn. Hắn ngẩng đầu lên, đối Tô Ôn Lương nhíu mày muốn nói gì đó, nhưng họng cứng nửa ngày, cũng cảm thấy lời Tô Ôn Lương nói rất có đạo lý, cho nên nháy mắt mặt đỏ tai hồng, thanh âm ấp úng: "Ta không có linh thạch, nhưng..... Có thể hay không cho thiếu."

Tô Ôn Lương không bận tâm nhún nhún vai, y vốn không thiếu linh thạch.

Sở dĩ y nói như vậy, chỉ là vì muốn đùa Bạch Cảnh Thần một chút. Tô Ôn Lương đánh giá Bạch Cảnh Thần từ đầu tới chân, tổng cảm thấy người này chỗ nào cũng đặc biệt đáng giận. Hơn nữa nghe câu mà Bạch Cảnh Thần vừa nói, tuy hắn không có ý gì quá đáng nhưng lại khiến Tô Ôn Lương cảm thấy, dường như hắn rất sợ có nửa điểm quan hệ với y.

Đáy lòng Tô Ôn Lương tuy cũng rất buồn bực vì Bạch Cảnh Thần, nhưng lại vô pháp làm gì được hắn. Cho nên thâm tâm y càng thêm bất bình, thái độ đối hắn cũng đặc biệt ác liệt.

Y nghĩ thầm, dù sao hiện tại Bạch Cảnh Thần vẫn còn là một tu sĩ yếu ớt, người ta nói nắn cây từ thuở cây còn non dại, Tô Ôn Lương giúp Bạch Cảnh Thần từ bây giờ. Sau này dù hắn đã trở thành chính nhân quân tử thì y cũng không sợ Bạch Cảnh Thần xong việc trả thù.

Tô Ôn Lương trào phúng: "Cho nên, ngươi hiện tại nợ ta một mạng, còn việc ngươi đối với ân nhân của mình ác ngôn tương hướng, đây là tác phong làm người của ngươi sao? Thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt."

Bạch Cảnh Thần nghe y nói cả người liền khó chịu, hắn vặn vẹo thân mình, tựa như một học sinh tiểu học đang bị quở trách, đáng thương hề hề cúi đầu, mang theo thanh âm xin lỗi: "Ta thực...... Xin lỗi, nhưng mà, ngươi cũng không nên làm như vậy, không sạch sẽ."

Lần này đổi lại là Tô Ôn Lương mơ hồ, y hỏi: "Cái gì không sạch sẽ, ta làm gì?"

Bạch Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn y, sau đó chuyển mắt hướng về phía Dương Ngạo Hàn, ngay sau đó lại xoay trở về, bĩu môi: "Không nên cùng người khác làm xằng bậy, sẽ sinh bệnh. Trước đây lúc ta còn ở bạch gia đã thấy không ít người bệnh chết vì làm chuyện đó, ngươi...... Ngươi là ân nhân của ta, nên ta mới nói với ngươi vài câu, chính ngươi tự nghĩ đi."

Tô Ôn Lương đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền phá lên cười. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Cảnh Thần, Tô Ôn Lương cười thực thoải mái. Thời điểm Cảnh Thần tức giận nhấp miệng, ý cười trên mặt y đột nhiên biến thành tia châm chọc lạnh băng.

Y gợi lên khóe miệng, nói: "Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí."

(*Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: Người nhân thấy vậy gọi là nhân, người trí thấy vậy gọi là trí. Cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận và đánh giá khác nhau.)

Ý chính là, ngươi là dạng người gì liền nhìn thế giới chính là cái dạng đó.

Bạch Cảnh Thần đương nhiên minh bạch ẩn dụ trong đó, khuôn mặt tinh xảo tái đi vì giận, nhìn qua càng thêm sinh động mỹ mạo.

Hắn nói: "Đó là chuyện ngươi đã làm, chẳng trách ta sẽ nghĩ ngươi như vậy, ngươi vốn dĩ đã từng làm như vậy. Chẳng lẽ ngươi muốn thoái thác?"

Tô Ôn Lương dưới đáy lòng cười lạnh, được tiện nghi còn khoe mẽ, nói ra Bạch Cảnh Thần ngươi mới là người như vậy.

Biểu tình trên mặt y trở nên nghiền ngẫm cùng ngả ngớn, y cúi người tiến lên, dùng ngón trỏ tay phải nâng cằm Bạch Cảnh Thần, hạ sát bên tai hắn thấp giọng nỉ non: "Nếu ngươi đã nghĩ ta như vậy, nhưng ta đây không làm gì có lỗi thì hà cớ gì phải tìm cớ thoái thác?"

Bạch Cảnh Thần sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, vội đẩy Tô Ôn Lương ra. Cũng may Tô Ôn Lương chỉ làm ra bộ dáng như thế, bị hắn đẩy ngã, y liền thuận thế ngồi cách hắn một khoảng không xa.

Bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên tẻ nhạt. Cuối cùng vẫn là Bạch Cảnh Thần cảm thấy hắn thân là một đại nam nhân, không nên cùng đối phương chấp nhặt chuyện này, vì thế mở miệng nói: "Sự tình năm đó, tuy rằng là ngươi không tốt, bất quá ta sẽ phụ trách."

Tô Ôn Lương nghe được lời này không cần phải nói liền giận tím mặt. Y mới không phải nữ nhân cần người phụ trách sau khi làm xong việc. Y lại một lần nữa khẳng định mình và nam chủ nhất định là bát tự không hợp, đương nhiên rồi, boss phản diện và nam chủ vĩnh viễn chính là thù địch, không có ngoại lệ!

Y đứng lên, lạnh nhạt liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Thần một cái, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Dương Ngạo Hàn, nhổ xuống cây trâm trên tóc hắn, nơi lòng bàn tay dẫn ra địa sát ma hỏa nghiền thân thể Dương Ngạo Hàn thành tro bụi, sự việc diễn ra không lâu, chớp mắt trước mặt đã nhiều hơn một đống tro.

Sau đó, y xoay người, không quay đầu rời đi.

Lưu lại Bạch Cảnh Thần đang ngơ ngác gãi đầu.

Sau khi Tô Ôn Lương rời khỏi động phủ liền giải khai cấm chế nơi cửa động. Lần này y thiết hạ cấm chế để chính mình có thể tùy ý đi qua, nhưng Bạch Cảnh Thần bây giờ chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng tám, tuyệt đối không có khả năng đi xuyên qua cấm chế do tu sĩ Nguyên Anh kỳ thiết lập.

Y không thể vĩnh viễn lưu nam chủ trong cái động phủ này được, dù cho Tô Ôn Lương đối nam chủ có bao nhiêu bực bội thì y vẫn nhớ rõ nhiệm vụ của chính mình.

Cũng chính vì như thế, y đối tình trạng trước mắt cảm thấy thập phần bất đắc dĩ. Tô Ôn Lương lấy ra pháp khí phi hành, bay về phía Huyền Thiên Thành.

Dưới mắt thường có thể thấy được cửa thành Huyền Thiên, y điều khiển pháp khí phi hành ẩn nấp trong bụi rậm, sau đó từ giới tử lấy ra một chiếc trâm bạch ngọc họa long văn. Tô Ôn Lương đem nó thay đổi với chiếc trâm đang cài trên tóc mình, chỉ nháy mắt, Tô Ôn Lương đã hoàn hoàn hảo hảo biến thành bộ dáng của Dương Ngạo Hàn.

Đây đều nằm trong tính toán của Tô Ôn Lương. Y không có ý định thay đổi cốt truyện, dù muốn thì cũng không có khả năng thay đổi được; song song đó, đối với tính mạng của Dương Ngạo Hàn y càng không thể trực tiếp giết chết, bởi vì hắn là đệ tử thứ bảy dưới tọa chưởng môn chân nhân, đích tử Dương gia nằm trong sáu đại gia tộc thuộc quyền cai quản của Thiên Diễn Tông. Thân phận đặc biệt như thế, đương nhiên không thể giết chết dễ dàng như vậy được, bằng không sẽ mang đến tai họa cho cả y và Bạch Cảnh Thần.

Nếu giết không được, cũng không thể trực tiếp buông tha. Dương Ngạo Hàn đã thấy qua bộ dáng thật của y, thả hắn, không khác gì thả hổ về rừng.

Một khi đã vậy, thì y liền dứt khoát ngụy trang thành Dương Ngạo Hàn tiến vào Thiên Diễn Tông là được.

Hiện tại nữ chủ Tư Không Thường đang ở nữ tông Trân Thượng Quán, mà nam chủ Bạch Cảnh Thần lại không thể không có sư phụ dạy dỗ. Cho nên, y có thể dùng thân phận của Dương Ngạo Hàn ở lại sau đại bỉ tông môn, trực tiếp thu Bạch Cảnh Thần làm đồ đệ.

Đến lúc đó, y có thể vừa giúp đỡ Bạch Cảnh Thần hoàn thành nhiệm vụ, vừa tùy thời cùng hắn song tu. Như vậy Tô Ôn Lương sẽ dễ dàng phát triển cốt truyện một cách nhanh chóng nhất, bên cạnh đó còn thuận lợi dưỡng nam chủ trưởng thành, làm một được ba.

Suy nghĩ chu toàn, Tô Ôn Lương đem Tỏa Hồn Đăng đặt vào túi trữ vật đang được vất bên hông, cất bước hướng về Huyền Thiên Thành.

Thời điểm đi qua cổng thành, Trắc Hồn Thạch nhận ra Dương Ngạo Hàn. Đúng như Tô Ôn Lương dự đoán, Tỏa Hồn Đăng khống chế thần hồn của Dương Ngạo Hàn, chính vì vậy y mới có thể giấu diếm qua mặt Trắc Hồn Thạch; Trâm bạch ngọc long văn là pháp bảo cực phẩm, phía trước cũng đã hoàn mỹ phục chế hết thảy bộ dáng của Dương Ngạo Hàn, bao gồm cả ký ức và vũ khí. Tất cả đều đã được Tô Ôn Lương chuẩn bị thỏa đáng, vạn vô nhất thất (không chút sơ hở).

Nơi cửa thành, các tu sĩ vận phục sức Thiên Diễn Tông đối Tô Ôn Lương thi lễ, đồng thanh nói: "Lăng Ấn chân nhân", biểu tình cung kính mời Tô Ôn Lương tiến nhập Huyền Thiên Thành.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info