ZingTruyen.Info

Edit Nam Chinh Hac Hoa Tung Giay Phut

Tô Ôn Lương đờ đẫn, hỏi: "Có thể giải thích cụ thể không?"

Có quá nhiều vấn đề nan giải, cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu mới tốt.

Thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên trong đầu y, nói:

【Long tộc đứng đầu tứ đại thần thú từ thuở viễn cổ Hồng Hoang, quá trình mang thai so với tộc nhân hiện tại hoàn toàn bất đồng. Nói chung, ở thời viễn cổ, thời gian Long tộc mang thai là mười năm, trong thời gian tiểu Long sinh trưởng trong phôi thai đều có mối tương liên tinh thần với phụ mẫu. Cho nên, mặc kệ là tiểu Long xảy ra nguy hiểm hay phụ mẫu gặp chuyện không may, tiểu Long đều có thể cảm nhận được.】

【Tiểu Long trong bụng ngài cũng thế, nó có liên kết thần hồn chặt chẽ với phụ thân. Bất kể là cách xa ngàn dặm, nó đều có thể cảm nhận được nguy cơ mà phụ thân đang gặp phải, nhưng vì là phôi thai nên nó không thể làm được gì, chỉ có thể cầu xin sự giúp đỡ của mẫu thân.】

【Nhưng mà, bởi vì ngài là Xà tộc cấp thấp, cho nên tiểu Long tạm thời không thể cảm ứng được với ngài, vô pháp đem suy nghĩ trong lòng nói cho ngài biết. Vì vậy nó mới lựa chọn làm ngài đau đớn, thông qua đau đớn này để nói cho ngài biết rằng phụ thân nó đang gặp nguy hiểm.】

【Bất quá, ngài cũng đừng lo lắng. Chỉ cần tiểu Long trong bụng ngài lớn hơn một chút, nó liền có thể hoàn toàn nhiễm hơi thở của ngài, đến lúc đó liền cùng ngài thần hồn tương liên, như vậy ngài có thể thu được chỗ tốt rồi.】

Tô Ôn Lương nhíu mày cúi đầu, bình thản nhìn bụng của chính mình, hỏi: "Ngươi nói Long tộc hiện tại ở hạ giới Tu chân phải mất đến vạn năm mới có thể phát dục hoàn toàn. Vậy có biện pháp nào khiến nó xuất thế sớm hơn một chút được không? Tỷ như...... Thiên tài địa bảo, đồ vật trân quý, chỉ cần ta tiếp linh khí đủ nhiều thì vật nhỏ đó có thể ăn no, linh khí sung túc. Sau đó mau chóng lớn lên?"

Tô Ôn Lương tự biết trên người mình có không ít thiên tài địa bảo, nguyên chủ là ma tu, ở Xa Dữ Giới nói riêng và Tu Chân giới nói chung, ma tu trước nay không nghèo, càng đừng nói nguyên chủ Lương Văn Túc là tôn chủ ma cung lớn nhất Xa Dữ Giới.

Y tại vị hơn một trăm năm, không sai biệt lắm đã dọn sạch thiên tài địa bảo ở ma cung chuyển vào giới tử của mình. Thế cho nên, trong giới tử của y thiên tài địa bảo quả thực nhiều không đếm xuể, tùy tiện lấy ra một cái, nói không chừng sẽ khiến Xa Dữ Giới oanh động một phen.

Vì vậy, nếu có thể dùng thiên tài địa bảo dưỡng dục Long tộc trong bụng mình, để nó xuất thế sớm hơn một chút, như vậy y không cần phải ôm bánh bao đi bảo hộ Bạch Cảnh Thần rồi.

Trong tiểu thuyết Tu Chân《Tam Thiên Đại Hoang》, phiền toái mà nam chủ gặp phải quả thực nhiều vô số kể, tình cảnh cận kề tử vong cũng không tính là ít. Mà Bạch Cảnh Thần thực lực thấp kém, hơn nữa hiện giờ bên cạnh không có sư phụ Tư Không Thường trông nom, nhiệm vụ vốn đã khó khăn nay lại càng thêm nặng nề.

Điều y lo lắng nhất chính là ở Tu Chân giới, phàm là nữ tu dựng dục sinh con nối dõi, trong thời gian mang thai tu vi đều sẽ giảm đi rất nhiều, linh khí trên người tự nhiên sẽ không đủ. Y lo lăng bản thân sẽ gặp phải tình huống éo le này, đến lúc đó một khi cục diện mất khống chế, kẻ thù tìm tới cửa, tình hình đối với y nói thế nào cũng thập phần bất lợi.

Cho nên, chỉ có cách rút ngắn lại thời gian mang thai. Mặc kệ có bao nhiêu gian nan, y đều phải cố mà đạt được.

Hệ thống hồi đáp: 【Ngài có thể dùng thiên tài địa bảo trợ giúp tiểu long lớn lên, đại khái có thể đem vạn năm phát dục rút lại còn ngàn năm. Nhưng mà, có một chuyện rất quan trọng cần phải lưu ý.】

Tô Ôn Lương nghe xong, đáy mắt sáng ngời, vội hỏi: "Là chuyện gì?"

【Phụ mẫu tiểu long vào trăng tròn mỗi tháng đều phải song tu, hấp thu ánh sáng của minh nguyệt, đồng thời phụ thân của tiểu long sẽ đưa long tức vào cơ thể của ngài, đến lúc đó long tức sẽ được tiểu long trực tiếp hấp thu. Thông qua phương thức này, thời gian mang thai sẽ ngắn lại còn trăm năm.】

Tô Ôn Lương biểu tình cứng đờ: "Song...... tu?!"

【Đúng vậy, song tu là phương thức tu luyện khiến tu vi tăng nhanh mà tu sĩ Tu Chân giới hay dùng, thông qua song tu, cả ngài và Bạch Cảnh Thần đều sẽ thu được chỗ tốt. Ngài là ma tu Nguyên Anh hậu kỳ, mà Bạch Cảnh Thần chỉ mới Luyên Khí tầng tám, đến lúc đó chỉ cần hắn cùng ngài song tu, thực lực của hắn chắc chắn sẽ tăng cực kỳ nhanh, mà ngài cũng bớt được chút lo lắng và cố kỵ; tiểu long trong bụng hấp thu long tức, lớn lên càng nhanh.】

【Quan trọng nhất chính là, ngài là Xà tộc, tuy hiện tại bổn hệ thế không thể nói rõ cụ thể ngài là Xà tộc nào nhưng khi cùng Bạch Cảnh Thần chân long song tu, huyết mạch trong người theo đó tiến hóa, nói không chừng sẽ có thể trực tiếp hóa rồng như trong truyền thuyết.】

Khóe miệng Tô Ôn Lương chậm rãi gợi lên tia cười lạnh, nói: "Cho nên chỉ cần cùng Bạch Cảnh Thần song tu, dù nhìn thế nào thì cũng sẽ thấy chỗ tốt. Đối ta mà nói càng có lợi, mua một được ba. Nếu ta không phải tên ngốc thì chắc chắn sẽ nghe theo lời đề nghị này của ngươi, đúng không?"

Hệ thống:【Tít tít...... Đây là sự thật, bổn hệ thống chỉ nói ra phương pháp, sẽ không cưỡng ép ngài đưa ra bất luận quyết định gì, bởi vì ngài mới là người phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống.】

Tô Ôn Lương hít khí, trong lòng loạn thành một đoàn. Nếu chiếu theo lời hệ thống nói thì chỉ cần cùng Bạch Cảnh Thần song tu, y liền có thể loại bỏ rất nhiều phiền toái. nhưng vấn đề chính là, người y phải song tu là một đại nam nhân, hơn nữa còn bị áp, thậm chí......

Tô Ôn Lương nhịn không được suy xét, cẩn thận ngẫm nghĩ về lời đề nghị này. Cuối cùng, y vẫn là chấp nhận thỏa hiệp, ít nhất, lựa chọn do chính mình làm ra, y vĩnh viễn sẽ không hối hận!

Tô Ôn Lương hít sâu một hơi, biểu tình phức tạp nhìn Bạch Cảnh Thần đang hôn mê bất tỉnh. Y trầm mặc giây lát rồi bất đắc dĩ thở dài, đỡ Bạch Cảnh Thần lên, trực tiếp mang hắn thoát ly cửa động.

Bay ra khỏi hang động, thời điểm đáp xuống mặt đất, Tô Ôn Lương phát hiện chỗ rìa hẻm núi có không ít tu sĩ Thiên Diễn Tông đang đứng đó. Một khắc khi nhìn thấy Tô Ôn Lương đang một tay đỡ Bạch Cảnh Thần xuất hiện từ hang động, những người này liền cao giọng hỏi: "Các hạ và tiểu tử này có quan hệ gì? Nếu chỉ là ra tay nghĩa hiệp thì ta khuyên ngươi hôm nay xem như chưa thấy việc gì. Chuyện của bổn môn Thiên Diễn Tông ta cùng người qua đường như ngươi không có quan hệ, chỉ cần ngươi giao Bạch Cảnh Thần ra, ta liền thả ngươi đi, còn nếu không..."

Hắn còn nói chưa xong, tia uy hiếp đã bộc lộ ra ngoài.

Tô Ôn Lương nhướng mày, tâm trạng hiện giờ của y đang ở mức tệ nhất, y không làm gì được nam chủ Bạch Cảnh Thần, nhưng không có nghĩa là không xử được đám châu chấu ất ơ này.

Khóe miệng lộ ra độ cung ngoan lạc, y trực tiếp ném Bạch Cảnh Thần xuống đất. Tuy với sức mạnh nghịch thiên này có thể trực tiếp ném chết Bạch Cảnh Thần, nhưng Tô Ôn Lương vẫn tốt bụng chia cho hắn chút linh khí bảo trụ tính mạng. Sau đó, y cất bước tiến lên vài bước, trong chớp mắt đã đứng trước mặt nam tu vừa nãy còn dõng dạc đe dọa y, một chưởng chụp nát đầu người này.

Dưới tay truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn, Tô Ôn Lương thậm chí còn nheo mắt hưởng thụ. Y tự biết mình không phải dạng người tốt lành gì, sau khi thừa hưởng khối ký ức hơn bốn trăm năm của Lương Văn Túc, Tô Ôn Lương càng trở nên nhẫn tâm độc ác.

Hôm nay, nếu y không giết những người này, hậu quả về sau sẽ không lường trước được. Nếu y vì nhất thời mềm lòng mà buông tha bọn họ, Bạch Cảnh Thần say này sẽ càng gặp nhiều phiền toái, mà chính y cũng vì vậy bị bại lộ thân phận.

Cho nên, những người này buộc phải chết. Thật ra tàn dư do hành động lần này để lại cũng không khó giải quyết mấy. Y chỉ cần ngụy trang đám người này đã bị ma tu cướp bóc nhằm chuyển hướng sự chú ý của Thiên Diễn Tông. Đồng thời gây cho Cố Hồng Hiên thêm một chút phiền toái.

Nếu Cố Hồng Hiên đã lựa chọn giả nhân giả nghĩa, vậy y liền tốt bụng ra tay giúp hắn xé bỏ bộ mặt dối trá kia xuống.

Tô Ôn Lương không cho hắn cơ hội trân trối, trực tiếp giết chết. Mấy tên đệ tử Trúc Cơ kỳ sợ hãi, một trong số đó còn run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.

Tô Ôn Lương nhoẻn miệng cười lạnh, lại tiến về phía trước vài bước, lần nữa hạ sát chiêu tước đoạt tính mạng của những người còn lại. Chỉ để lại một nam tu Trúc Cơ kỳ đã tiểu ra quần và một nam tu Kim Đan trung kỳ sắc mặt trắng bệch đứng như trời trồng.

Chờ đến khi y ra tay dứt khoát giết gần hết đồng môn, nam tu Trúc Cơ kỳ kia mới lập tức quỳ xuống đất, hắn mồ hôi lạnh ứa ra, run run nói: "Vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn, sự việc hôm nay vãn bối xem như không thấy gì. Cầu xin tiền bối tha cho ta cái mạng nhỏ, vãn bối cam nguyện cùng tiền bối lập huyết khế chủ tớ, mặc tiền bối sai sử."

Tu sĩ Kim Đan kỳ nghe xong liền trợn mắt giận dữ nhìn người nọ, đang muốn ra tay "Thanh lý môn hộ" thì đã bị thân hình quỷ quái của Tô Ôn Lương chặn lại, một phát bắt trúng đầu, không thể động đậy.

Tô Ôn Lương ung dung đánh giá tu sĩ Kim Đan kỳ. Nực cười thay, đây không phải kẻ đã tặng Bạch Cảnh Thần một đòn trí mạng, sau lại nể mặt Tư Không Thương mà tha cho Bạch Cảnh Thần một mạng, tu sĩ Kim Đan kỳ, đệ tử thứ bảy dưới tọa chưởng môn nhân, tên Dương Ngạo Hàn, là thứ tử Dương gia một trong sáu đại gia tộc thuộc Thiên Diễn Tông.

Bản thân Dương Ngạo Hàn thực lực không yếu, nhưng lòng dạ hẹp hòi. Hắn có hảo cảm không nhỏ với Tư Không Thường, cho nên sau khi Bạch Cảnh Thần được Tư Không Thương đích thân ra mặt, tuy bề ngoài Dương Ngạo Hàn có vẻ đã buông tha hắn nhưng trong lòng đã xem Bạch Cảnh Thần là cái gai trong thịt, hận không thể diệt trừ cho sảng khoái.

Phiền toái mà Bạch Cảnh Thần trong nguyên tác dây vào, đại bộ phận đều là do người này âm thầm ngáng chân.

Tô Ôn Lương vốn có thể giết chết hắn dễ như trở bàn tay, dù sao hiện tại y cũng đã là Nguyên Anh kỳ đại năng, nhưng y trong óc linh quang chợt lóe, đánh người này hôn mê bất tỉnh. Sau đó lại trói lên, ném vào trong pháp khí phi hành của mình, cũng thuận tay ném Bạch Cảnh Thần vào đó, đoạn quay đầu nhìn nam tu Trúc Cơ kỳ.

Nam tu dưới mi mắt không rõ ý vị của Tô Ôn Lương, hoảng sợ quỳ xuống đất điên cuồng dập đầu, nói: "Vãn bối Khương Yến Bắc, lấy hồn lập thề, nguyện vì tiền bối mà......"

Tô Ôn Lương nhàn nhạt nói ra danh tính: "Tô Ôn Lương."

Khương Yến Bắc nghe xong liền nhìn thoáng qua Tô Ôn Lương, sau đó đột nhiên cúi đầu, hộc ra ba ngụm máu bản mệnh dừng trên tay Tô Ôn Lương, lệ rơi đầy mặt: "Vãn bối Khương Yến Bắc, lấy hồn lập thề, nguyện vì tiền bối Tô Ôn Lương mà trở thành tôi tớ trung thành, mấy đời quy theo tiền bối Tô Ôn Lương sai phái. Nếu có hai lòng, cam nguyện hứng chịu thiên lôi giáng xuống, chịu đau khổ ngũ tạng bị thiêu đốt thành tro bụi."

Tô Ôn Lương vừa lòng cười ra tiếng, đem huyết tinh bản mệnh của hắn nhét vào một cái chai. Nhảy lên pháp khí phi hành, nhìn xuống Khương Yến Bắc, lạnh giọng nói: "Sự việc hôm nay, không cần ta dạy ngươi cũng biết nên nói với Thiên Diễn tông thế nào rồi đó."

Khương Yến Bắc giật mình, vội nói: "Lúc vãn bối xuất môn đi làm nhiệm vụ, không may bị ma tu Diêm Uyên Cung đuổi giết. Đồng môn của vãn bối tất cả đều chết dưới tay ma tu, chỉ có vãn bối dưới sự trợ giúp của Kim Đan chân nhân Dương Ngạo Hàn mà thoát khỏi miệng hổ. Song, Kim Đan chân nhân Dương Ngạo Hàn hiện tại cũng không rõ tung tích."

Tô Ôn Lương nghe vậy, lấy từ túi trữ vật một lọ đan dược ném vào ngực của Khương Yến Bắc, nói: "Đây là lọ Hồi Xuân Đan trung phẩm, ngươi giờ đã trở thành nô bộc của bổn tọa, chỉ cần nghiêm túc làm việc cho bổn tọa, bổn tọa tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi."

Dứt lời, y hóa thành một đạo bạch quang, chỉ trong chớp mắt đã biến khỏi tầm nhìn của Khương Yến Bắc.

Mà Khương Yến Bắc sau khi thấy Tô Ôn Lương rời khỏi, lập tức mềm nhũn ngã xuống. Hắn nhìn thi thể bám đầy máu tươi và đất đá của các sư huynh đệ, mặt nhăn thành một đoàn, run bần bật.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info