ZingTruyen.Com

[EDIT] Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 17: Tái ngộ Bạch Cảnh Thần

Hoa_Diec

Từ mười một năm trước, Tô Ôn Lương đã trú trong thân thể của nguyên chủ, y nhìn thấy sau khi nguyên chủ bế quan xong, liền trực tiếp đi đến một khách điếm đặc thù trong Tu Chân Giới, an bài Tứ Dã Các tìm hiểu tin tức. Lúc ấy Tô Ôn Lương đã chú ý đến đặc điểm của loại khách điếm này, phía dưới bên phải bảng hiệu có vẽ một ký hiệu hình vuông, đại biểu rằng phòng trong cùng trên tầng hai của khách điếm này chính là Tứ Dã Các.

Tô Ôn Lương mười năm không dấn thân vào thế tục, hiện tại đối với thế đạo không tránh khỏi có nhiều điều không hiểu. Cho nên y sớm đã có ý niệm đến Tứ Dã Các. Quả thật sau khi tiến vào Huyền Thiên Thành, việc đầu tiên y làm không khác gì như trong kế hoạch, đến Tứ Dã Các tìm hiểu tin tức.

Y đi đến cửa phòng trong cùng, kéo dây thừng trước cửa, liền nghe thấy tiếng chuông nhẹ nhàng từ bên trong. Tô Ôn Lương biết, tiếng chuông này đại biểu cho trong phòng không có khách nhân, vì vậy y liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Nơi này và Tứ Dã Các trong ấn tượng của Tô Ôn Lương không khác biệt gì mấy. Y đi đến ngồi xuống ghế dựa trước tấm màn đen, lấy ra khối linh thạch trung phẩm đặt trên bàn, hỏi: "Một khối linh thạch trung phẩm hỏi mười vấn đề, giá cả có thay đổi không?"

Sau tấm màn đen truyền đến thanh âm khàn khàn, thư hùng mạc biện* so với thanh âm của mười năm trước giống nhau như đúc. Đây là thanh âm thống nhất của Tứ Dã Các, mục đích chính là để bảo trì sự thần bí của Tứ Dã Các.

(*Thư hùng mạc biện: Không rõ cao thấp.)

Người nọ nói: "Không thay đổi, các hạ có vấn đề gì cần hỏi?"

Tô Ôn Lương tựa lưng vào ghế, khóe môi mỉm cười: "Vấn đề thứ nhất, trong mười năm, Xa Dữ Giới đã xảy ra biến cố gì trọng đại."

Đối phương đáp: "Thứ nhất, mười năm trước, ma cung Diêm Uyên đổi chủ. Tôn chủ tiền nhiệm Lương Văn Túc bị Huyền Đạo Tử bức tự bạo Nguyên Anh bỏ mình tại Bạch Mã Sơn, Huyền Đạo Tử cũng vì vậy mà thân mang trọng thương, hiện tại vẫn như cũ bế quan chữa thương tại Thiên Diễn Tông; Thứ hai, tôn chủ ma cung Diêm Uyên đương nhiệm Cố Hồng Hiên, tính tình so với tôn chủ tiền nhiệm Lương Văn Túc càng thêm thân thiện ôn hòa, nhân sĩ ma cung dễ dàng bị hạn chế. Hiện tại quan hệ giữa chính tà lưỡng đạo đã được cải thiện rất nhiều, tôn chủ Cố Hồng Hiên trở thành thượng khách của các đại môn phái Tu Chân, được nhiều tu sĩ chính đạo xem trọng; Thứ ba, Thiên Diễn Tông năm năm một lần, đầu tháng sáu tới sẽ cử hành đại bỉ, tới lúc đó......"

Tô Ôn Lương bất động thanh sắc nghe mấy tin tức trọng đại của năm nay, tiếp tục hỏi vấn đề thứ hai: "Tư Không Thường đã chết hay chưa, và còn hiện tại nàng đang ở đâu?"

Đối phương đáp: "Mười hai năm trước, Tư Không Thường bị Lương Văn Túc nhất cử diệt tộc (diệt tộc trong một lần). Hai năm sau, Tư Không Thường vì muốn giết chết Lương Văn Túc mà lựa chọn cá chết lưới rách. Cuối cùng, tuy đã được Huyền Đạo Tử cứu về một mạng nhưng gân mạch toàn thân hao tổn. Huyền Đạo Tử dùng vô số kỳ trân dị bảo, trải qua thời gian năm năm mới có thể hoàn toàn chữa lành vết thương trên người Tư Không Thường. Sau khi được chữa khỏi, nàng tự nguyện bái hạ đệ nhất tông môn dành cho nữ tu Xa Dữ Giới Trân Thượng Quán, tu hành đạo thuật. Lại qua năm năm thăng cấp tu sĩ Kim Đan trung kỳ, trở thành đệ nhất nữ tu niên khinh nhất đại* Trân Thượng Quán. Hiện tại đang ở Trân Thượng Quán phía Bắc Xa Dữ Giới."

(*Niên khinh nhất đại: thế hệ trẻ tuổi.)

Lúc Tô Ôn Lương nghe đến đó, biểu tình trên mặt rốt cuộc có chút biến hóa. Y sớm đã chuẩn bị tâm lý khi cốt truyện bị thay đổi, nhưng thời điểm tận tai nghe thấy sự kiện này, đáy lòng vẫn là nổi lên gợn sóng.

Nữ chủ Tư Không Thường là nhân vật cực kỳ quan trọng trong tiểu thuyết. Trước khi bị Lương Văn Túc diệt tộc, nàng cũng là một thiên chi kiêu tử. Năm ấy mười sáu tuổi, nàng đã là tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Dựa theo cốt truyện, Tư Không Thường vốn sẽ trở thành Kim Đan chân nhân của Thiên Diễn Tông, là hậu bối quan trọng dưới trướng tông môn không khác gì Tạ Thư Nghiên.

Quan trọng nhất chính là, nàng là sư phụ của Bạch Cảnh Thần! Đối với sự phát triển của Bạch Cảnh Thần có tác dụng cực kỳ quan trọng.

Nàng vốn nên ở lại khi tông môn cử hành đại bỉ, thu Bạch Cảnh Thần làm đồ đệ, dốc lòng chiếu cố hắn ta. Tình cảm của hai người cũng dần dà phát sinh từ thời khắc đó.

Nhưng mà, bởi vì y xuất hiện mà thay đổi cốt truyện của Lương Văn Túc và Tư Không Thường, cuối cùng khiến nàng trực tiếp rời khỏi Thiên Diễn Tông, tiến vào Trân Thượng Quán. Vậy Bạch Cảnh Thần nên làm sao bây giờ? Không có sư phụ Tư Không Thường ở đó, Bạch Cảnh Thần ở Thiên Diễn Tông chắc chắn sẽ lỡ mất rất nhiều cơ duyên, vậy không phải cốt truyện sẽ hoàn toàn bị thay đổi sao?

Tô Ôn Lương càng nghĩ càng cảm thấy bất an, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu gõ bàn. Đây là thói quen nhỏ khi Lương Văn Túc suy nghĩ sâu xa, giờ phút này lại được Tô Ôn Lương biểu hiện thành thục.

Sau khi nghe thấy thanh âm quen thuộc, tâm tình quỷ dị từ từ trấn định. Y lại hỏi về vài vấn đề liên quan mật thiết đến Thiên Diễn Tông, sau khi được người kia hồi đáp, đáy lòng đối với biến cố trong mười năm này chậm rãi cân nhắc.

Vấn đề cuối cùng y hỏi là: "Thời gian hiện tại?"

Đối phương nghẹn một trận, tựa hồ có chút kinh ngạc với vấn đề này. Tuy hành động so với lúc bình thường hơi khác nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: "Đại Lương quốc ngày 2 tháng 5 năm Hiếu Trinh thứ 24."

Đáy lòng Tô Ôn Lương im lặng lặp lại thời gian này thêm một lần nữa. Sau đó biểu tình trên mặt nháy mắt đại biến, y xoát một cái đứng lên, vội cất bước rời khỏi Tứ Dã Các, hướng về tòa thâm sơn tọa lạc bên ngoài Huyền Thiên Thành.

Quyển tiểu thuyết《Tam Thiên Đại Hoang》này cũng giống phần lớn các tiểu thuyết huyền huyễn khác, đều dùng ngôi thứ ba góc nhìn Thượng Đế mà viết ra. Lúc xem, không có thời gian cụ thể miêu tả nam chủ trở về tông môn. Tác giả chỉ viết đến năm hắn hai mươi ba tuổi, Bạch Cảnh Thần sẽ trở về Thiên Diễn Tông, chứ không đề cập cụ thể là ngày tháng năm nào.

Cũng như lúc này đây, tuy Tô Ôn Lương biết Bạch Cảnh Thần sẽ gặp đại nạn nguy hại đến tánh mạng, nhưng y không biết thời gian cụ thể, chỉ biết là trước đại bỉ tông môn một tháng. Vì vậy sau khi biết được thời gian hiện tại, sắc mặt Tô Ôn Lương mới đại biến như thế.

Tô Ôn Lương thậm chí còn không biết địa điểm cụ thể, nơi mà Bạch Cảnh Thần xảy ra chuyện. Y lao nhanh đến ngoại thành Huyền Thiên, lập tức lấy ra pháp khí phi hành vòng quanh sườn tây sơn mạch Huyền Thiên Thành, nhanh chóng cẩn thận tìm kiếm.

Y không dám chậm trễ, sau khi tìm được vài nơi giống với miêu tả trong cốt truyện liền dán phù triện phòng bị, chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, y đều có thể cảm nhận được ngay lập tức.

Mãi cho đến khi Tô Ôn Lương đã kiểm tra xong toàn bộ nơi đây, Bạch Cảnh Thần vẫn không xuất hiện. Y đoán ắt hẳn hiện tại hắn ta vẫn an toàn.

Nguyên tác viết, thời điểm hắn trở về sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ được giao, bên ngoài Huyền Thiên Thành bị Kim Đan chân nhân chặn đường, sau đó liền bị đánh trọng thương, cuối cùng được nữ chủ Tư Không Thường cứu giúp.

Sau khi Tô Ôn Lương không phát hiện thân ảnh của Bạch Cảnh Thần, y theo bản năng liền nghĩ Bạch Cảnh Thần là nam chủ của bộ tiểu thuyết, là linh hồn của Tu Chân giới, cho nên hắn nhất định sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện. Hiện tại y không tìm được tung tích của hắn, điều này chứng tỏ Bạch Cảnh Thần chưa gặp được Kim Đan chân nhân, cho nên hắn vẫn an toàn.

Tô Ôn Lương an ủi bản thân, nhưng bụng không biết vì sao lại đột nhiên quặn lên từng cơn đau thắt quỷ dị.

Thậm chí, y đã không cẩn thận rơi khỏi pháp khí phi hành vì trận đau đớn bất ngờ này, thiếu chút nữa cùng mặt đất thân mật tiếp xúc. Nếu không phải tu vi y cao thâm khó đoán thì bằng một cú ngã như vậy, nói không chừng ngay cả hài tử cũng bị văng ra ngoài không kịp nhặt xác. Theo những gì Tô Ôn Lương biết thì thời kỳ đầu thai nhi, cơ thể người mẹ luôn phá lệ yếu ớt, hài tử thậm chí sẽ vì chút chuyện nhỏ mà bị sảy mất.

Y vội dùng linh khí bao vây toàn thân, cuối cùng bình yên vô sự dừng trên mặt đất. Sau đó Tô Ôn Lương thong thả ngồi xổm dậy, eo đau đến mức không thể đứng lên.

Ngay lúc này, hệ thống đột nhiên truyền đến loạt âm thanh tít tít dồn dập, tiếng máy móc quen thuộc vang lên trong đầu óc của y, nó nói:

【Tít tít...... Tít tít...... Cảnh cáo, cảnh cáo, đối tượng nhiệm vụ Bạch Cảnh Thần vừa hứng chịu một đòn trí mạng, cảnh cáo, cảnh cáo, đối tượng nhiệm vụ Bạch Cảnh Thần vừa hứng chịu một đòn trí mạng. Mời ký chủ Tô Ôn Lương mau chóng theo hướng sáu giờ, đi về phía trước 5000m có một khe núi sâu, cứu Bạch Cảnh Thần khỏi nguy cơ.】

Bên này Tô Ôn Lương trán đổ mồ hôi, bên kia hệ thống liên tục 'tít tít' kêu gào trong óc.

Giờ phút này, y đã không còn bận tâm đến cơn đau nhức trong bụng nữa, cuống quít nhảy lên pháp khí phi hành, dùng tốc độc nhanh nhất chớp mắt đã đến chỗ bên ngoài khe núi. Tô Ôn Lương sắc mặt trắng bệch nhìn xuống khe núi sâu không thấy đáy, cuối cùng hạ quyết tâm nhảy xuống.

Sâu trong khe núi này chính là một hang động đá vôi rất lớn, trong đó còn có mấy trăm động đá vôi lớn nhỏ khác nhau thông ra bốn phương tám hướng.

Dựa theo nhắc nhở của hệ thống, Bạch Cảnh Thần hiện tại đang ở nơi sâu nhất trong hang động đá vôi. Y từ túi trữ vật lấy ra một thứ, chính là truy tung phù (bùa truy tìm tung tích) đã được y chế luyện trong mười năm này. Sau khi rót linh khí vào phù triện, Tô Ôn Lương lập tức ném nó lên trời, những lá bùa đồng loạt bay vào hang động đá vôi theo nhiều hướng khác nhau. Thời điểm Tô Ôn Lương nhắm mắt điều chỉnh hô hấp, thì ba lá phù triện từ trong động lập tức phản hồi y.

Tô Ôn Lương ngựa không ngừng vó phi thân bay về phía hang động nhỏ nhất trong đó.

Sau nửa khắc thâm nhập vào hang động tối đen u ám, Tô Ôn Lương liền nghe thấy tiếng hít thở trầm trọng, cũng ngửi được mùi máu tươi gần như sền sệt nồng đậm lẫn trong không khí.

Y từ giới tử lấy ra một pháp khí minh đăng (đèn chiếu sáng), chậm rãi rót linh khí đó, hang động u ám lập tức được minh đăng soi sáng. Tô Ôn Lương nương theo ánh sáng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng người đầy huyết ô của Bạch Cảnh Thần đang dựa trong góc động.

Tô Ôn Lương thấy rõ, một thoáng kia khi Bạch Cảnh Thần nhìn thấy y, trên mặt hắn lộ ra biểu tình tàn nhẫn dứt khoát. Nhưng sau khi phát giác y không phải Kim Đan chân nhân người đã ra tay đả thương hắn, sắc mặt lập tức trở nên kinh ngạc cùng ngẩn ngơ.

Thời điểm Bạch Cảnh Thần nghe thấy tiếng động rất nhỏ truyền trong không khí, hắn còn tưởng người nọ vẫn chưa từ bỏ ý định mà đuổi đến tận đây. Khi Bạch Cảnh Thần đang định một chiêu liều chết thì đằng xa thấp thoáng xuất hiện ánh sáng mờ nhạt của pháp khí, thấy rõ người tới, trong mắt hắn thoáng hiện lên tia hốt hoảng.

Người này, chính là nam tử có dung mạo âm nhu được hắn nhất thời mềm lòng cứu giúp vào mười năm về trước, cũng chính là người có sở thích đặc biệt biến thái từng cùng hắn thân mật tiếp xúc. Sau khi gặp lại đối phương, phẫn hận cùng xấu hổ vốn đã chôn vùi mấy năm qua đột ngột nảy lên, đáy lòng Bạch Cảnh Thần không ngừng phập phồng, ngay lập tức nôn ra ngụm máu, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Tô Ôn Lương vội tiến lên vài bước, lấy từ giới tử vài lọ thuốc mỡ và đan dược trị thương, sau đó ngồi xổm bên người Bạch Cảnh Thần.

Y trước tiên đút dược cho Bạch Cảnh Thần, tạm thời ngăn chặn thương thế, tiếp theo dùng linh khí đem máu đông trong kinh mạch chấn vỡ, tiếp đó tẩy rửa huyết ô trên người Bạch Cảnh Thần bằng linh thủy trăm năm, cuối cùng mới bắt đầu bôi thuốc lên miệng vết thương giúp hắn.

Mười năm trôi qua, Tô Ôn Lương đối người trước mắt này vẫn là xa lạ không nói nên lời, hoặc có thể nói, hai người bọn họ vốn dĩ chưa từng biết nhau. Mặc dù đã từng trải qua đoạn thời gian thân mật nhất, nhưng âu cũng là bất đắc dĩ, chắc hẳn Bạch Cảnh Thần cũng như thế.

Tô Ôn Lương diện vô biểu tình, sau khi thoa thuốc xong, y liền giúp hắn lau nốt vết máu dính trên mặt.

Gương mặt này so với mười năm trước càng thêm tinh xảo. Tô Ôn Lương lúc còn ở mạt thế sớm đã luyện được khả năng hễ gặp qua rồi chắc chắn sẽ không quên. Cho nên dù y và Bạch Cảnh Thần có thời gian chung đụng không dài, nhưng ấn tượng để lại lại phá lệ khắc sâu. Nếu không phải y cố tình quên đi thì vĩnh viễn cũng không thể xóa nhòa dung mạo tuấn mỹ như thế này khỏi tâm trí.

Mà giờ phút này, nương theo ánh sáng vàng nhạt, Tô Ôn Lương ngắm nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ, chợt giật mình sửng sốt. Y phát giác cơn đau trong bụng đã hoàn toàn biến mất sau một khắc nhìn thấy Bạch Cảnh Thần.

Tô Ôn Lương lấy từ giới tử một kiện y phục, dùng thuật pháp giúp Bạch Cảnh Thần mặc vào. Sau đó y ngồi im dưới đất, hỏi hệ thống nói:

【Hệ thống, ngươi còn ở đây không?】

【Tít tít......】 Thanh âm của hệ thống vô tình lạnh tựa băng giờ phút này lại văng vẳng bên tai, nó nói: 【Bổn hệ thống vẫn luôn trú trong thân thể ngài im lặng quan sát, chỉ là phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái chờ, lúc này đã có tin tức quan trọng muốn nói với ngài.】

Tô Ôn Lương nghe xong đột nhiên tạm dừng, buồn cười hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn ta chủ động hỏi thì ngươi mới nói sao? Được rồi, ngươi có tin tức gì quan trọng muốn nói với ta?"

【Tít tít...... Tu Chân Giới hiện tại, đặc biệt là hạ giới Xa Dữ Giới linh khí không đủ. Long tộc muốn sinh trưởng yêu cầu phải có đủ linh khí tiếp viện, dưới tình huống ngoại giới không đủ linh khí, Long tộc sinh trưởng sẽ trở nên dị thường chậm chạp, thậm chí đôi khi có thể kéo dài đến vạn năm.】

Tô Ôn Lương nghe vậy liền kinh ngạc chớp chớp mắt, không dám tin tưởng nói: "Nếu năng lực lý giải của ta không sai thì ý của ngươi chính là, bởi vì linh khí ngoại giới không đủ, cho nên Long tộc trong bụng ta phải trải qua vạn năm sinh trưởng hoàn toàn mới có thể từ trong bụng bò ra?!"

【Tít tít...... Lý giải trên, chính là cái dạng này không sai.】

"......" Tô Ôn Lương không biết nên nói gì, đờ đẫn nói: "Vừa rồi ta đột nhiên cảm thấy đau bụng, có phải là vì Long tộc trong bụng hay không? Bởi vì nó nhận ra dinh dưỡng không đủ cho nên mới kháng nghị với ta?"

【Không phải, sở dĩ ngài đau bụng là vì tiểu long trong bụng nhận ra phụ thân của nó đang cận kề nguy hiểm, cho nên mới cảnh cáo mẫu thân tương lai của nó.】

Mẫu thân...... hả......

Nghe thấy từ này, Tô Ôn Lương cảm thấy lần này y nát thật rồi!

Edit: Hoa_Diec

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com