ZingTruyen.Info

Edit Nam Chinh Hac Hoa Tung Giay Phut

Tô Ôn Lương nghĩ mình đã bị ù tai, hoặc là xuất hiện ảo giác, tận lực thuyết phục y đã nghe lầm, cái gì mà "Hoài thai hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần". Nhất định là do y suy nghĩ miên man.

Nhưng mà, Tô Ôn Lương là kiểu người cực kỳ thực tế, sẽ không dễ dàng ảo tưởng vẩn vơ. Sắc mặt y ám trầm đen nhánh, bình tĩnh dò hỏi hệ thống: "Ngươi lặp lại lần nữa xem."

Hệ thống lặp lại:【Ba phút trước, hệ thống đã tiến hành kiểm tra đo lường, phát hiện ký chủ Tô Ôn Lương đã hoài thai hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần.】

Cho nên đây chính là thật sự, Tô Ôn Lương hung hăng nhắm mắt, trực giác nói cho y biết rằng, hệ thống này vốn dĩ không nói dối. Tuy y và hệ thống không tiếp xúc quá nhiều, nhưng Tô Ôn Lương dư sức biết rõ bản chất của hệ thống.

Hệ thống là chương trình được sáng tạo từ vũ trụ cấp cao. Dù nó có thông minh bao nhiều thì cũng không thể sở hữu những cảm xúc và thói hư thật xấu của con người, nó không thể lừa gạt ký chủ của chính mình. Hệ thống đã chứng minh điều này là đúng, hơn nữa còn rất thẳng thắn, đôi khi sẽ lạnh lùng săn sóc. Ngay lúc y không hiểu, nó sẽ kiên nhẫn giải thích một cách rất cụ thể.

Tuy Tô Ôn Lương không dám tin chuyện mình đã mang thai, nhưng y vẫn tận lực chú ý đến tình hình hiện tại hơn là phủ quyết nó một cách mù quáng.

Tô Ôn Lương lùi lại vài bước, dựa vào vách đá. Y hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, sau đó hỏi hệ thống: "Theo như ngươi nói thì ngay hôm nay, cụ thể là không lâu trước đây, ngươi phát hiện ta đã mang thai, hơn nữa còn là hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần. Mà ta và hắn phát sinh quan hệ là vào mười năm trước, tại ngôi nhà tranh rách nát." Lúc nói đến đây, Tô Ôn Lương liền hung hăng nhắm mắt, tựa như không muốn nhớ lại tình cảnh đêm đó.

Qua thêm một lúc, Tô Ôn Lương mới khôi phục bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Nếu nói như vậy thì tại sao cho đến bây giờ, thời gian đã qua mười năm, ta mới được chẩn đoán là có thai, không phải quá dài rồi sao?"

Hệ thống đâu vào đấy đáp lại:【Người cũng biết nguyên chủ bị hạ Tình Xà Cổ, đây là độc cổ có thể khiến giống đực Xà tộc dựng dục sinh con, mà thân phận thật sự của Lương Văn Túc cũng không phải nhân loại. Sau khi xem xong ký ức của nguyên chủ, có lẽ người cũng đã đoán ra.】

【Lúc Tình Xà Cổ ngoài ý muốn kích phát, bên cạnh nguyên chủ không có bất cứ Xà tộc cao giai nào, chỉ có Long tộc cao hơn cả Xà tộc, chính là nam chủ Bạch Cảnh Thần.】

"Nhưng, cứ cho là Lương Văn Túc vì bị hạ Tình Xà Cổ nên mới sinh ra phản ứng, chứng minh thân phận của y là Xà tộc cao giai. Nam chủ Bạch Cảnh Thần lại là Long tộc, hai người bọn họ bất đồng chủng tộc, vì sao vẫn có thể sinh con?" Tô Ôn Lương buồn bực khó hiểu, đây cũng là vấn đề mà y muốn hỏi.

Theo lý thuyết thì nam chủ vốn dĩ vô sinh, hắn và nữ chủ dù làm mấy trăm năm cũng vô pháp sinh ra hậu duệ. Mà y và nam chủ chỉ mới làm có một lần, cư nhiên đã thành công mang thai. Đây rõ ràng là không được bình thường?

Hệ thống nói:【Long và xà ban đầu vốn dĩ đã cùng một mạch. Từ thời viễn cổ, Xà tộc được xưng là Long tộc sau khi bị sa đọa, cho nên sau khi người và nam chủ giao phối, việc tạo ra hài tử cũng không phải chuyện gì lạ lẫm.】

【Quan trọng nhất chính là, vận khí của ngài thật sự rất tốt. Theo tư liệu mà hệ thống thu thập được thì sau khi Xà tộc trúng Tình Xà Cổ, họ phải giao phối rất nhiều lần mới có thể hoài thai, mà ngài thì chỉ cần có một lần.】

Tô Ôn Lương nghe xong liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, ai cần loại vận khí này?! Y đường đường là một đại nam nhân, vậy mà lại hoài thai sinh con, có gì đáng ăn mừng?

Tô Ôn Lương nghĩ xong, mắt nhịn không được nhìn xuống bụng mình, y duỗi tay sờ sờ, chỉ cảm thấy một trận ác hàn. Tô Ôn Lương vội vàng thu tay, gắt gao siết chặt.

Y không cam lòng, vì thế hỏi tiếp: "Nếu đứa con này không còn nữa thì ta sẽ thế nào?"

Hệ thống không vì thần sắc ác độc của y mà lung lạc, thanh âm vẫn lạnh lùng và cứng nhắc như cũ, máy móc nói:【Dựng dục hài tử và nhiệm vụ có mối liên kết vô cùng chặt chẽ. Cũng vì nguyên nhân đó, người mới có thể kích hoạt nhiệm vụ ẩn, đó chính là nuôi con của nam chủ Bạch Cảnh Thần.】

【Nếu hài tử chết đi, đồng nghĩa với việc nhiệm vụ ẩn đã thất bại.】

【Nhiệm vụ ẩn thất bại, hệ thống sẽ khởi động chương trình tự hủy, cùng ký chủ kích nổ.】

Tô Ôn Lương nghe xong, ngữ khí châm chọc: "Ý của ngươi chính là, ta không những phải dạy dỗ nam chủ thành tài, giúp hắn đạt thành đại nghiệp, còn phải vì hắn sinh con dưỡng cái, nối tiếp đời sau. Xem ra nhiệm vụ mà hệ thống ban ra, không khác gì chính sách phúc lợi cho nam chính. Không chỉ tặng một bảo tiêu lại kèm một sư phụ, mà còn nhân tiện tặng thêm hài tử, quả thực không tồi."

Hệ thống dường như không nghe y châm chọc, ngược lại rất nghiêm túc tán thành:【Lý giải của ngài thực chính xác. Xem ra người Trái Đất vẫn có chỗ tốt, ít nhất năng lực lý giải không thành vấn đề.】

Tô Ôn Lương nghe xong, thiếu chút nữa đã phun ra búng máu.

Ngay lúc Tô Ôn Lương không màng phong độ, muốn bùng nổ với nó một hồi thì hệ thống liền vang lên âm thanh tít tít, sau đó nói:【Điểm tích phân của ký chủ không đủ, hệ thống tiến vào trạng thái chờ. Sau khi nhiệm vụ tiếp theo được ban hành, hệ thống sẽ tự động khởi chạy.】

Tô Ôn Lương giận đến mức không nói thành lời: "......"

Tô Ôn Lương dựa vào góc tường bình ổn cảm xúc. Mặc kệ trước đây y bình tĩnh thế nào, nhưng đối với chuyện mình mang thai, Tô Ôn Lương vẫn cảm thấy vô cùng vớ vẩn và tức cười.

Khi còn ở thế giới hiện đại, Tô Ôn Lương từng tò mò tìm kiếm tin tức về đàn ông sinh con, nhưng lúc ấy y cho rằng chuyện này cách mình quá xa vời, vì vậy cũng không để ý đến, cười xong liền quăng ra sau đầu.

Chỉ là không ngờ, sau khi chết đi, rồi xuyên đến dị giới. Gặp những chuyện phá lệ bất thường, lại còn hoài thai sinh con. Diễn biến này không phải đang thành lập hậu cung, xưng vương xưng bá đứng đầu thiên hạ? Đúng là ngoài ý muốn.

Tô Ôn Lương sâu lắng thở dài, y cố gắng thu lại cảm xúc yếu ớt, cưỡng chế ném nó ra sau đầu.

Mặc kệ hiện trạng thế nào, việc đầu tiên y làm là chấn chỉnh tinh thần. Không có gì quan trọng hơn sống sót, chỉ cần người còn ở đó, ai biết tương lai sẽ thế nào.

Người xưa nói rất đúng, Tái ông thất mã, an tri họa phúc*.

(*Tái ông mất ngựa, ai biết là phúc hay họa: Truyện nằm ở cuối chương.)

Sau khi suy nghĩ thông suốt, Tô Ôn Lương bắt đầu cẩn thận xem xét nam chủ Bạch Cảnh Thần trong nguyên tác.

Bạch Cảnh Thần là đối tượng nhiệm vụ của y, trong mấy trăm năm tới, Tô Ôn Lương sẽ sống ở đây. Y càng có cơ hội tìm hiểu sâu tính cách của nam chính để phòng ngừa chu đáo, đây cũng không phải chuyện gì xấu.

Thân phận của Bạch Cảnh Thần tại Xa Dữ Giới, là trưởng tử nhị phòng thuộc dòng chính Bạch gia, mẹ đẻ của hắn là Dương thị, một cơ thiếp bất tài leo lên vì phú quý. Nàng câu dẫn nhị gia nhà họ Bạch, khi chủ mẫu vẫn còn chưa qua cửa, nàng là người vợ lẽ đầu tiên sinh hạ hài tử, cũng chính là Bạch Cảnh Thần.

Mà Bạch Cảnh Thần hoàn toàn không biết cố gắng, trời sinh hắn nhược linh căn, căn bản không được Bạch gia coi trọng. Nhị gia nhà họ Bạch chỉ là nhất thời mê luyến mẹ của hắn, đợi sau khi thời gian đủ dài, gã liền quên mất người cơ thiếp này.

Chờ sau khi chủ mẫu được cưới về, Dương thị và trưởng tử Bạch Cảnh Thần liền trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người vợ cả.

Cho nên Bạch Cảnh Thần đã chịu nhiều khi dễ ngay khi vừa được sinh ra. Mặc dù là con cháu Bạch gia, nhưng mẹ hắn có kiến thức vô cùng thiển cận. Điều này làm lung lạc ý chí lấy lòng trượng phu và vợ cả. Vợ cả không xem thể diện của Bạch Cảnh Thần ra gì, mà nhị gia Bạch gia cũng không rảnh để ý tới.

Vì vậy, Bạch Cảnh Thần sống ở Bạch gia như tôi tớ thấp hèn, có tuổi thơ vô cùng bất hạnh.

Mặc dù sống trong hoàn cảnh khốn mạc đến tận cùng, nhưng nam chủ Bạch Cảnh Thần vẫn có thể lưu giữ cái gọi là xích tử chi tâm*.

(*Xích tử chi tâm: Tâm như đứa bé, đơn thuần và ngây ngô.)

Lúc hắn mười hai tuổi, bằng nỗ lực của bản thân, hắn đã tiến vào đạo tu lớn nhất Xa Dữ Giới Thiên Diễn Tông, trở thành đệ tử ngoại môn, kiên trì trên con đường tu luyện. Mặc dù sau nhiều năm vẫn chưa thể dẫn khí nhập thể, nhưng Bạch Cảnh Thần nhất quyết không từ bỏ.

Mãi cho đến khi hắn hai mươi ba tuổi, vô tình gặp được yêu tu Bạch Lộ đang hấp hối, vì vậy mà có được một quyển công pháp yêu tu nhập môn, chính thức bước vào cánh cửa lĩnh hội, thành công dẫn khí nhập thể, trở thành tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Tô Ôn Lương bế quan mười năm, nếu dựa theo cốt truyện thì bây giờ Bạch Cảnh Thần đã vô tình nhặt được công pháp yêu tu. Tốc độ tu luyện cũng vì vậy mà tăng nhanh không ngừng.

Hai mươi ba tuổi nhặt được công pháp, đến bây giờ cũng đã hai mươi bảy rồi. Trải qua bốn năm tu hành, hắn từ một phàm nhân không thể dẫn khí nhập thể, nay đã là tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng tám.

Tốc độ tu luyện không thể nói là chậm, phải biết rằng, tại hạ giới Xa Dữ Giới này, linh khí cũng không dư thừa. Muốn luyện từ Luyện Khí tầng một lên Luyện Khí tầng mười hai, ngay cả thiên tài tu chân cũng phải tốn gần mười năm trời.

Đổi lại là phàm nhân với tư chất bình thường, cũng không gặp kỳ ngộ, ít nhất phải tiêu tốn hai mươi năm hoặc dài hơn mới có thể chạm đến Trúc Cơ, thậm chí có người cả đời cũng không thể đột phá Trúc Cơ.

Bất quá, dù tu vi của nam chủ Bạch Cảnh Thần đã tăng trưởng không ít, nhưng hắn bây giờ vẫn là đệ tử ngoại môn.

Vì Bạch Cảnh Thần làm việc nghiêm túc và tận tâm trong suốt thời gian qua, nên hắn được quản sự coi trọng. Lúc quản sự được gọi về Thiên Diễn Tông, Bạch Cảnh Thần đi nhờ xe của gã, thuận lợi từ dược điền linh thảo xa xôi, được điều tới dược điền trực thuộc Thiên Diễn Tông, nơi làm việc có biến đổi lớn.

Thời điểm Bạch Cảnh Thần trở lại Thiên Diễn Tông, con đường trở thành nam chủ dương quang chói lọi của Tam Thiên Đại Hoang chính thức bắt đầu.

Tại đây, Bạch Cảnh Thần được xếp vào danh sách năm mươi cao thủ đứng đầu Luyện Khí kỳ trong Đại hội so đấu Thiên Diễn Tông, trở thành ngựa đen ngoài dự đoán của mọi người trong năm đó. Hắn thuận lợi thoát khỏi thân phận tạp dịch ngoại môn, trở thành đệ tử nội môn Thiên Diễn Tông.

Tô Ôn Lương mở cấm chế ngoài động phủ, một bên động thủ, một bên suy nghĩ:

Trong nguyên tác có viết, năm thứ nhất Bạch Cảnh Thần trở lại tông môn không có chút tiếng tăm gì, bị đệ tử ngoại môn khi dễ, thậm chí xém chút nữa đã chết vì chiêu trò của bọn họ.

Nhưng mỗi lần hắn cận kề tuyệt cảnh, Bạch Cảnh Thần đều thuận lợi trốn thoát, hơn nữa tu vi còn tiến thêm một bậc.

Vận khí của nam chính, vĩnh viễn tìm được đường sống trong chỗ chết, chân lý bất biến.

***

(*Tái ông mất ngựa, là phúc hay họa:

Xưa có một ông lão sống gần biên giới nước Hồ có nuôi một con ngựa. Một hôm, con trai của ông dẫn ngựa đi ăn, vì lơ là mà để ngựa chạy mất. Người xung quanh biết chuyện đến chia buồn với lão. Lão rất bình tĩnh buông một câu khiến nhiều người vô cùng kinh ngạc: "Con ngựa chạy mất chưa biết là phúc hay họa, biết đâu nó lại đem lại điều tốt cho tôi."

Quả thực! Chỉ vài tháng sau, con ngựa không những trở về mà còn dẫn thêm một con ngựa nữa về. Con ngựa cao lớn và khỏe mạnh lắm! Ai nghe thấy chuyện cũng đều vui mừng cho lão. Tuy nhiên, lão vẫn bình tĩnh buông lời khiến mọi người cảm thấy hết sức ngạc nhiên: "Biết đâu việc ngựa quay về lại là họa đến cho tôi."

Con trai ông là người rất thích cưỡi ngựa, ngựa quay về con trai lão mừng lắm, bèn nhảy lên ngựa và phi đi chơi. Trong lúc nhảy ngựa, con ngựa vì chưa được thuần nên nhảy loạn xạ đã làm con ông lão bị ngã xuống đất và bị tật nguyền suốt đời. Mọi người trong làng thấy chuyện mà lấy làm buồn cho lão. Riêng lão, lại buông lời bình thản: "Con tôi bị ngã gãy chân là họa nhưng biết đâu trong chính họa đó, tôi lại được phúc."

Hơn 1 năm sau, nước Hồ kéo sang đánh chiếm Trung Nguyên. Các chàng trai trong vùng biên đều phải đi lính đánh giặc, vì tật nguyền ở chân nên con trai của lão đã được lại nhà bình an vô sự.)

****

《Edit: Hoa_Diec》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info