ZingTruyen.Com

[EDIT] Nam Chính Hắc Hóa Từng Giây Phút

Chương 14: Hoài thai?

Hoa_Diec

Tô Ôn Lương ngồi trên pháp khí phi hành, một đường bay về động phủ.

Y vừa nhận toàn bộ ký ức của Lương Văn Túc. Hiện tại, đầu óc y vô cùng hỗn loạn, Tô Ôn Lương cần phải trở về nơi an toàn yên tĩnh bế quan, đoạn ký ức xa lạ chợt lóe trong đầu.

Những giây phút Lương Văn Túc khác nhau, nơi ở cũng bất đồng, hình ảnh động phủ tu hành chập chờn trong ký ức.

Lương Văn Túc là loại người cẩn trọng đa nghi, thỏ khôn còn có ba hang. Thân là boss phản diện của Xa Dữ Giới, y tất nhiên sẽ không chọn Diêm Uyên là ma cung duy nhất của mình.

Hai trăm năm trước, Lương Văn Túc liên tục chuẩn bị hơn ba mươi động phủ lớn bé không đồng nhất. Hơn nữa trong mỗi động phủ đều được bố trí Tụ Linh Trận và các vật dụng tu chân để phòng ngừa vạn nhất.

Việc mà Tô Ôn Lương cần làm bây giờ chính là trở về động phủ gần đây, quy mô tương đối lớn.

Tô Ôn Lương tận lực đè nén cỗ tanh ngọt trong cuống họng. Thân thể y sớm đã vỡ nát, chịu không nổi lăn lộn cả một đêm. Hơn nữa, Tô Ôn Lương căn bản không được nghỉ ngơi, thậm chí còn cưỡng chế thi triển linh lực sử dụng pháp khí phi hành, vừa tiêu hao linh lực, vừa tập trung vận hành pháp khí chạy đi tìm động phủ. Sau đó chính là bế quan tu luyện.

Bay được nửa đường, ý thức của y bắt đầu trở nên mơ hồ, Tô Ôn Lương chỉ có thể dựa vào bản năng kéo pháp khí đi về phía trước.

Không biết lại qua thêm bao lâu, Tô Ôn Lương mơ màng mở mắt, đúng lúc nhìn thấy động phủ được cấm chế che kín.

Pháp khí tự động dừng bên ngoài động phủ, Tô Ôn Lương đưa mắt nhìn cấm chế phức tạp, biểu tình rầu rĩ thở dài một hơi. Y dựa vào ký ức còn sót lại của Lương Văn Túc, không tốn quá nhiều sức lực đã có thể tìm ra phương pháp giải trừ cấm chế.

Tô Ôn Lương lấy từ nạp giới mấy tấm phù triện. Y dựa theo ký ức lúc Lương Văn Túc rời đi, nhớ lại bố cục của trận pháp trấn thủ này, rất nhanh đã tìm ra điểm mấu chốt, đặt phù triện vào đó.

Ngay sau đó, Tô Ôn Lương nhìn thấy cấm chế đỏ nhạt bao bên ngoài động phủ, loáng thoáng xuất hiện một lỗ thủng đủ cho một người đi vào. Tô Ôn Lương thu hồi pháp khí, nhấc chân bước qua.

Sau khi đã tiến nhập động phủ, cấm chế lập tức lóe lên tia sáng đỏ, sau đó trở về trạng thái ban đầu.

Tô Ôn Lương chậm rãi bước đến chỗ sâu nhất trong huyệt động, nơi đây đen nhánh một mảnh, dựa theo tiếng bước chân trầm thấp, sáp nến hai bên vách tường lần lượt được đốt sáng.

Không bao lâu sau, Tô Ôn Lương tiến vào một sơn động trống trải, nơi này không có nhiều vật phẩm trang trí, chỉ có mười mấy ngọn đèn được làm từ pháp khí. Ánh sáng tuy yếu ớt nhu hòa, nhưng đủ chiếu sáng cả động phủ.

Nương theo ánh sáng, Tô Ôn Lương nhìn lên vách động, nơi đó có tám động khẩu đủ một người đi qua. Thông qua động khẩu đó, y có thể tiến vào những tiểu sơn động khác.

Tạm thời Tô Ôn Lương không có hứng thú tham quan tiểu sơn động, y bước ra chính giữa Tụ Linh Trận, lấy từ nạp giới một đài sen làm bằng ngọc thạch, thường được Lương Văn Túc dùng để đả tọa tu hành. Tô Ôn Lương đặt nó vào giữa trận, sau đó ngồi lên.

Tiếp theo, y lấy mấy chục viên linh thạch thượng phẩm và bình dược từ túi trữ vật. Tô Ôn Lương mở nắp bình, ăn hết toàn bộ đan dược bên trong. Sau đó, y đặt mấy chục viên linh thạch thượng phẩm theo quy luật của Tụ Linh Trận, dẫn khí duy trì trận pháp.

Sau khi đã làm xong hết thảy, Tô Ôn Lương sức cùng lực kiệt nhắm lại hai mắt, y trúc trắc vận chuyển linh khí trong cơ thể, ý muốn chữa trị thương thế của chính mình.

Bế quan không biết bao lâu, dưới tác dụng của linh khí và đan dược, Tô Ôn Lương cảm thấy thân thể đã khôi phục không ít.

Y dùng linh khí tu bổ gân mạch bị hao tổn, từ đỉnh đầu cho đến lòng bàn chân. Lúc ám thương trên người vừa vặn đã khôi phục không ít, Tô Ôn Lương mở bừng hai mắt, nhìn bụi bặm bám trên áo mình, lúc này mới choàng tỉnh, thì ra y đã bế quan được rất lâu.

Sau khi thương thế khôi phục, Tô Ôn Lương dùng phù triện hút bụi trên cơ thể, bắt đầu tiếp thu và sắp xếp lại ký ức của Lương Văn Túc.

Tuy y đã tiếp nhận toàn bộ ký ức, nhưng để cùng nó hoàn toàn hòa hợp thì có lẽ phải cần một đoạn thời gian.

Lương Văn Túc sống hơn bốn trăm năm, ký ức mà y trao lại đương nhiên cũng kéo dài hơn bốn trăm năm. Tô Ôn Lương không thể nói tiếp thu là tiếp thu ngay được, vì vậy y cần có thời gian hảo hảo tiêu hóa chúng. Toàn bộ ký ức xuất hiện, hành hạ Tô Ôn Lương không biết ăn bao nhiêu khổ, cho nên ngay bây giờ, y cảm thấy tinh thần lực của mình cực kì hao tổn, cả người cũng ám ám trầm trầm. Gân xanh trên trán co rút kịch liệt, cái đau điếng hồn mạnh mẽ cắn nuốt y, phá lệ khó chịu.

Tô Ôn Lương hít sâu một hơi, bắt đầu tiếp nhận ký ức từ Lương Văn Túc.

Cảm giác giống như đang xem một bộ phim điện ảnh, trong ký ức của Lương Văn Túc, Tô Ôn Lương thấy từng đoạn nhỏ, từng việc từng việc được y nghiêm túc tiếp thu, tốc độ rất nhanh.

Thời điểm nhìn thấy Lương Văn Túc tu hành ngộ đạo, tốc độ tiếp thu sẽ được thả chậm lại. Tô Ôn Lương chậm rãi học hỏi phương pháp tu luyện và công pháp tu hành, lặp đi lặp lại, cho khi y phi thường thuần thục thì thôi, sau đó lại tiếp tục xem xét.

Từ đó, Tô Ôn Lương một bên bắt đầu tu luyện các chiêu thức của Tu chân giới, một bên tiếp thu ký ức của Lương Văn Túc.

Mãi cho đến khi y tiếp thu toàn bộ ký ức từ nguyên chủ, Tô Ôn Lương đã đủ tư cách trở thành một tu sĩ Tu Chân. Thân thể này rốt cuộc đã kế thừa toàn bộ ký ức từ nguyên chủ, lúc y tu hành luyện tập công pháp, tiến độ cực kì nhanh, chỉ cần y cố gắng ghi nhớ thì có thể nhanh chóng thi triển thuần thục độc chiêu của Lương Văn Túc.

Tuy bây giờ, thân thủ của y chưa thể đạt được trình độ cao siêu như Lương Văn Túc, nhưng ít nhất đã có thể đối phó với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Tình huống hiện tại đối với y mà nói, không có vấn đề gì. Khuyết thiếu gì đó, chỉ cần thực chiến thì sẽ có kinh nghiệm.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy các khung cảnh đẫm máu trong ký ức của Lương Văn Túc, quan điểm và cái nhìn vốn đã có từ trước của y bất tri bất giác bị thay đổi.

Y có cảm giác rằng, cơ thể của mình và Lương Văn Túc đã hoàn toàn dung hòa làm một. Tuy nó lấy suy nghĩ của y làm chủ đạo, nhưng hành sự và tác phong của Lương Văn Túc vẫn có thể ảnh hưởng ít nhiều đến y.

Ví như nói về thái độ đối với sinh mạng con người, Tô Ôn Lương vốn ghét giết chóc, nhưng sau khi tiếp thu ký ức từ Lương Văn Túc, mạng người và giết chóc trong mắt y đã có sự đổi mới.

Tuy Tô Ôn Lương không đến mức vứt bỏ thế giới quan của mình, nhưng ít nhất, y đã biết làm việc là phải tàn nhẫn quả quyết, tuyệt đối không được dây dưa đưa đẩy, làm lỡ thời cơ.

Sau khi kết thúc bế quan tu hành, tuy Tô Ôn Lương đã đạt được mục đích mà mình mong muốn, nhưng y lại hoàn toàn không có cảm giác vui sướng gì. Cảm giác bây giờ của y thật sự chỉ còn là buồn rầu và quẫn bách.

Tô Ôn Lương mở mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ sở.

Y không ngờ tới, thiếu niên mỹ mạo mà mình gặp trước đây, chính là nam chủ của bộ tiểu thuyết Tam Thiên Đại Hoang.

Cho tới hôm nay, Tô Ôn Lương vẫn luôn cưỡng bách mình phải quên đi sự việc hỗn loạn đêm đó. Bởi vì đối với y mà nói thì chuyện bị một thiếu niên trẻ tuổi đè thượng, không phải chuyện gì đáng nhắc đến. Sau khi bế quan nhiều năm, thật sự đã có hiệu quả, Tô Ôn Lương xác thực đã quên mất thiếu niên kia.

Mà ngay lúc này, sau khi tiếp thu toàn bộ ký ức của Lương Văn Túc, y đã nhìn thấy nguyên chủ hỏi tên của thiếu niên, mà thiếu niên kia cũng cung kính trả lời, hắn nói hắn tên Bạch Cảnh Thần.

Cảm giác của Tô Ôn Lương lúc đó chính là sét đánh giữa trời quang, sắc mặt y chợt xanh chợt trắng. Y thậm chí còn muốn tự lừa mình dối người, nói rằng đây chỉ là ảo giác. Cảnh tượng ban nãy nhất định là do y đầu váng mắt hoa, sinh ra hoang tưởng, nhưng vô luận y xem lại ký ức bao nhiêu lần thì kết quả vẫn không thay đổi: thiếu niên kia chính là nam chủ Bạch Cảnh Thần.

Tâm tình Tô Ôn Lương phức tạp đến mức khó mà miêu tả, y có nên cảm thấy may mắn vì mình đã không giết chết thiếu niên không? Hay là nên buồn rầu vì sau này khi bảo hộ và dạy dỗ nam chủ, y nên đối mặt với hắn thế nào?

Tô Ôn Lương thở dài một hơi, tiếp tục dùng phù triện hút bụi, ngạn ngữ nói rất đúng, tu chân không kể năm tháng, chính y cũng không biết, lần bế quan này đã kéo dài bao nhiêu năm. Thế giới bên ngoài nhất định đã xảy ra biến hóa, nói không chừng trong Xa Dữ Giới, không còn một ai biết đến từng có một vị tôn chủ tên Lương Văn Túc, hô mưa gọi gió ở Diêm Uyên cung.

Đã đến lúc đi tìm nam chủ rồi, còn về chuyện dùng bộ dạng và thân phận gì đối mặt với hắn, chờ gặp rồi tính sau.

Nghĩ xong, y liền nhấc chân bay ra ngoài động phủ. Việc đầu tiên Tô Ôn Lương cần làm là xuống phố, hỏi thử xem y rốt cuộc đã bế quan bao nhiêu năm, rồi căn cứ vào đó để phán đoán vị trí và tuổi tác của nam chủ.

Vừa rời khỏi động phủ, giải trừ cấm chế, trong đầu y đột nhiên vang lên đạo âm thanh máy móc đầy quen thuộc. Tô Ôn Lương lập tức đình chỉ bước chân, cúi người lắng nghe, hệ thống lanh lảnh nói:

【Hệ thống J7823 của ký chủ Tô Ôn Lương, xin cảm ứng nhiệm vụ ẩn - dưỡng dục hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần, điểm khen thưởng: 1000 điểm.】

Hả...... Hậu duệ, hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần?!

Tô Ôn Lương buồn bực, không phải trong Tam Thiên Đại Hoang đã nói, nam chủ bị vô sinh sao? Vì sao y vừa bế quan xong thì nam chủ đã có hài tử rồi?!

Không lẽ lần này y bế quan tận mấy trăm năm, cho nên cốt truyện sớm đã bắt đầu, hơn nữa còn trực tiếp nhảy bậc vào giai đoạn sắp kết thúc? Nếu không thì sao lại xuất hiện hậu duệ của nam chủ?

Tô Ôn Lương mờ mịt hỏi: "Ngươi có biết lần này ta bế quan bao nhiêu năm không?"

Hệ thống cứng nhắc đáp:【ký chủ Tô Ôn Lương bế quan được mười năm.】

Mười năm, không phải một trăm năm, cũng không phải một ngàn năm, vì sao nam chủ nhanh như vậy đã có hậu duệ?

Hiện tại, nam chủ chỉ mới hai mươi bảy tuổi, theo lý thuyết mà nói thì hắn vẫn chưa gặp qua nữ chính, sao lại có hậu duệ?

Chẳng lẽ bộ tiểu thuyết Tam Thiên Đại Hoang này không thật sự chính xác? Hoặc do y đã thay đổi cốt truyện, cũng thay đổi luôn tình tiết phát sinh. Nhưng ưu thế duy nhất của y là biết trước tình tiết, ảnh hưởng cái gì?

Hệ thống thấy Tô Ôn Lương càng nghĩ càng loạn, vì vậy hảo tâm nói: 【Hiện tại, hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần vẫn chưa được sinh ra, một phút trước, hệ thống đã tiến hành kiểm tra đo lường, bây giờ chỉ mới là phôi thai.】

"A...... ra là vậy......" Tô Ôn Lương ấp úng lặp lại, không biết vì sao, trong lòng y đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ bất thường, dự cảm này nói cho y biết, chuyện phát sinh kế tiếp nhất định không phải chuyện tốt lành gì.

Hệ thống lạnh như băng nói: 【Một phút trước, hệ thống đã kiểm tra đo lường, phát hiện ký chủ Tô Ôn Lương đã hoài thai hậu duệ của nam chủ Bạch Cảnh Thần.】

Tô Ôn Lương: "......" Ha hả!

《Edit: Hoa_Diec》

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com