ZingTruyen.Info

Edit Nam Chinh Cau Dan Ta Tu Quynh

Cửa động hình tròn lóe lên, phảng phất ngay sau đó sẽ có gì đó bắn ra, cảm giác vô cùng đè nén. Giọng nói của nam nhân kia vẫn còn vang vọng trong cung điện trống trải, thật lâu không tan.

Chỉ nghe tiếng, không thấy người chính là tình huống hiện tại.

Sở Nghiêu Nghiêu nghe được giọng nói, nhưng nàng nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy người. Cảm giác đau đớn đã dần chết lặng, Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, thần sắc của hắn có chút căng thẳng.

"Đau." Nàng tựa vào trong lòng hắn, da thịt của hắn ấm áp, Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng áp trán lên cổ hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện, lúc nàng sợ hãi sẽ theo bản năng ỷ lại Tạ Lâm Nghiễn. Loại này cảm xúc không biết bắt đầu từ đâu, có lẽ là vì có đồng sinh cộng tử chú, ở tình huống hiện tại, chỉ có Tạ Lâm Nghiễn có thể giúp nàng.

Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, tay hắn vẫn đặt ở trên bụng nàng, linh khí liên tục đưa vào trong đan điền của Sở Nghiêu Nghiêu.

Lúc này, giọng nói của nam nhân kia lại vang lên. Hắn đột nhiên "ồ" một tiếng, cả kinh nói: "Ngươi mang theo thứ gì đến thế?"

Theo lời nói, một thân ảnh từ trên đỉnh chậm rãi hiện lên. Đó là một thanh niên mặc thanh y, trôi lơ lửng giữa không trung, áo bào không gió tự bay. Điểm đặc biệt nhất của thanh niên, chính là mái tóc trắng như tuyết tóc của hắn, xõa tung như thác nước, rũ xuống tới giữa lưng. Diện mạo của hắn cực kỳ anh tuấn, mặt mày sắc nét, mũi cao thẳng, thần sắc lạnh nhạt, làm ngũ quan của hắn càng thêm lạnh lùng. Nhìn từ xa, không giận tự uy, làm người ta không tự chủ dâng lên một cảm giác thành kính uy nghiêm.

"Liễu Như Dịch." Tạ Lâm Nghiễn chậm rãi gọi tên của hắn.

Hoá ra, đây cũng là... Liễu Như Dịch.

Khác với trong tưởng tượng, Sở Nghiêu Nghiêu vốn tưởng rằng chủ nhân của Trụy Ma Uyên yêu dị quỷ quyệt mới đúng. Nhưng sau khi thấy Liễu Như Dịch sau, lại hoàn toàn không thể liên hệ hắn với chữ "Ma" này.

Cũng đúng, Tạ Lâm Nghiễn nhìn cũng không giống Ma Tôn không phải sao? Đây đại khái là đặc hữu của nhân vật phản diện thế giới này đi.

Liễu Như Dịch từ trên cao nhìn xuống, hắn không nhìn Tạ Lâm Nghiễn, ánh mắt dừng ở trên người Sở Nghiêu Nghiêu, thần sắc rất lạnh, có ý tìm tòi nghiên cứu ý. Thật lâu, hắn mới dời mắt về phía Tạ Lâm Nghiễn, hỏi: "Nàng là cái gì?"

"Ngươi không biết sao?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi ngược một câu.

Liễu Như Dịch chậm rãi bay từ không trung xuống, vững vàng tiếp đất. Hắn nhìn Tạ Lâm Nghiễn, vẻ mặt có chút tức giận: "Ta đợi ngươi mấy trăm năm, ngươi lại đến gặp ta như thế này?"

"Trong thần thức, đan điền của tiểu cô nương này đều là khí tức của ngươi, đã từng song tu, còn không chỉ một lần... Dùng bản nguyên tu vi ân cần săn sóc kinh mạch nàng, kéo tu vi của nàng qua hai cảnh giới nhỏ... Ngươi đang làm gì? Ngươi là lô đỉnh của nàng ta sao?"

Hắn từng bước tới gần, giọng điệu chất vấn: "Tạ Lâm Nghiễn, không phải ngươi muốn đấu cùng thiên đạo sao? Ngươi đấu như thế này?" Ánh mắt của Liễu Như Dịch đảo qua Trảm Uyên nằm ở một bên, cười lạnh một tiếng: "Kiếm cũng mất, có phải ngay cả mình là kiếm tu ngươi cũng quên rồi? Bị tình yêu trói buộc đến cả tín ngưỡng cũng không cần sao? Tạ Lâm Nghiễn, ngươi làm cho ta quá thất vọng!"

Mỗi một câu của hắn đều vang vọng ở trong cung điện, từng câu như kiếm sắc bén, làm cho huyệt thái dương người nghe đau âm ỉ. Sở Nghiêu Nghiêu hoảng hốt hiểu được, thần thức của Liễu Như Dịch cũng rất mạnh, thậm chí không thua gì cho Tạ Lâm Nghiễn.

"Liễu Như Dịch." Sau khi Tạ Lâm Nghiễn nghe lời hắn nói, thần sắc cũng không có chút dị thường nào: "Ngươi cũng quá coi thường ta rồi, nếu ta là người bị tình yêu trói buộc, căn bản sẽ không xuất hiện ở đây."

Hắn tiếp tục nói: "Ngươi nhìn không ra, nếu như nàng chết, ta cũng sẽ chết sao?"

"Có ý gì?" Liễu Như Dịch nhíu mày.

"Đây không phải là ngươi làm sao? Cài nàng ở bên cạnh ta, đem vận mệnh của ta trói buộc với đồng sinh cộng tử chú."

"... Còn có vừa rồi, dùng nguyên thần ngọc làm mồi, dụ ta chạm vào yêu đan Cửu Vĩ Hồ. Không phải là muốn dùng nó làm nhiễu loạn lòng ta, khiến ta thích nàng sao?"

Từng lời của Tạ Lâm Nghiễn làm lòng của Sở Nghiêu Nghiêu dần dần chìm vào đáy cốc. Nàng hơi run rẩy, cũng không phải vì đau, mà là vì sợ hãi, sợ Tạ Lâm Nghiễn. Dáng vẻ, giọng nói của hắn hiện tại khiến nàng cảm thấy rất xa lạ. Không, phải nói là Tạ Lâm Nghiễn bây giờ mới thật sự là hắn, mới là dáng vẻ Tạ ma đầu nên có. Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ hiểu Tạ Lâm Nghiễn muốn nói cái gì.

"Đồng sinh cộng tử chú? Yêu đan Cửu Vĩ Hồ?" Liễu Như Dịch lặp lại một lần, trong mắt lại chợt lóe vài phần mờ mịt. Giống như Tạ Lâm Nghiễn nhắc tới những từ ngữ rất xa lạ, vẻ mặt kia tuyệt đối không giống như giả vờ. Hắn nhấc chân đi tới phía trước, thân ảnh nháy mắt liền vặn vẹo mơ hồ, trong chớp mắt đã đến trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu và Tạ Lâm Nghiễn.

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi dưới đất, Tạ Lâm Nghiễn nửa quỳ sau lưng nàng, ôm nàng. Liễu Như Dịch từ trên cao đánh giá Sở Nghiêu Nghiêu, như là đang suy tư cái gì, hơn nửa ngày mới nói: "Tạ Lâm Nghiễn, có thứ ngươi nghĩ sai rồi, thiên đạo là thiên đạo, ta là ta. Chúng ta tuy có cùng nguồn cội, nhưng tuyệt đối không phải là một người. Hắn làm cái gì, hắn muốn làm cái gì đều không liên quan với ta, ta cũng không biết."

Liễu Như Dịch nói hắn không biết, cho nên hắn cùng hệ thống không có quan hệ sao? Dựa theo ý của hắn, nói cách khác, cho dù là nhiệm vụ của hệ thống hay là đồng sinh cộng tử chú, hoặc yêu đan Cửu Vĩ Hồ vừa nãy, kỳ thật đều xuất phát từ thiên đạo?

Tạ Lâm Nghiễn cũng không để tâm lời của Liễu Như Dịch, hỏi hắn: "Vậy ngươi có thể giải đồng sinh cộng tử chú không?"

Lời này vừa nói ra, Sở Nghiêu Nghiêu liền siết chặt nắm đấm. Mặc dù nàng đã có suy đoán, nhưng trong lòng lại vẫn hy vọng vào may mắn, hiện giờ nghe Tạ Lâm Nghiễn nói ra, nàng cũng xem như hiểu triệt để. Nàng quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại phát hiện ánh mắt của hắn lạnh băng, lạnh băng lại xa lạ. Hắn không nhìn nàng, cũng không thèm để ý nàng.

Quả nhiên, quả nhiên là như vậy, Tạ Lâm Nghiễn đưa nàng đến nơi này, không có mục đích gì khác ngoài việc để Liễu Như Dịch giải đồng sinh cộng tử chú trên người bọn họ.

Sau đó... Sẽ giết nàng sao?

Cũng đúng, hắn làm như vậy cũng trong dự đoán. Sở Nghiêu Nghiêu tự nói với mình, nàng đã sớm biết điểm này, không có gì phải kinh ngạc, cũng không có cái gì phải khổ sở.

Liễu Như Dịch ngồi xổm xuống, mặt đầy hoài nghi nhìn Tạ Lâm Nghiễn, lại nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, lúc này mới lên tiếng: "Cho nên, cũng không phải do ngươi thích nàng?"

Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng: "Vì sao ta phải thích nàng? Nếu không phải vì đồng sinh cộng tử chú, ta đã giết con chồng trước như nàng từ lâu rồi."

Liễu Như Dịch "ồ" một tiếng, âm cuối cao lên, cảm thấy có chút thú vị: "Vừa rồi nàng mới cản tên cho ngươi, còn khiến mình bị thương thành như vậy. Nàng vì cứu ngươi sắp chết rồi, ngươi lại nói như vậy."

"Nếu không phải có đồng sinh cộng tử chú, ta ước gì nàng chết nhanh một chút." Giọng điệu của Tạ Lâm Nghiễn rất ác liệt: "Ta cũng không kêu nàng cản cho ta. Yếu như vậy còn muốn thể hiện, chẳng lẽ còn trông cậy ta sẽ cảm kích nàng sao? Không khỏi cũng quá tự mình đa tình." Hắn cười lạnh: "Bị thương thành như vậy chỉ có thể nói lên nàng ngu xuẩn, nếu không phải tánh mạng của ta trói buộc với nàng, sao ta có thể cứu nàng?"

Sở Nghiêu Nghiêu mím chặt môi, nắm đấm cũng chầm chậm siết chặt, sắc mặt của nàng trắng bệch.

Liễu Như Dịch lại bị bộ dáng của nàng chọc cười, hắn nói với Tạ Lâm Nghiễn: "Tiểu cô nương này thích ngươi, lời của ngươi vừa nói hình như làm nàng tổn thương rồi."

Hắn cười cực kỳ khoa trương, lúc nhìn Sở Nghiêu Nghiêu giống như đang nhìn một trò cười.

"Thích ta?" Tạ Lâm Nghiễn cũng cười: "Cho nên ta mới nói nàng ngu xuẩn."

Liễu Như Dịch có chút nghiền ngẫm, hắn nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu nói: "Tiểu cô nương có nghe thấy hắn nói gì không?"

Sở Nghiêu Nghiêu thở hổn hển, nhưng nàng không trả lời Liễu Như Dịch.

"Liễu Như Dịch." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta giải đồng sinh cộng tử chú, thì không còn gì có thể ngăn cản ta giết thiên đạo. Thiên đạo là kẻ địch của ngươi, cũng là kẻ địch của ta, chúng ta cùng một phe."

Liễu Như Dịch từ chối cho ý kiến, hắn cười nói: "Ta có thể giải đồng sinh cộng tử chú, nhưng dễ dàng giúp ngươi như thế, ta thật sự cảm thấy không cam lòng."

"Điều kiện trao đổi là gì?" Tạ Lâm Nghiễn hỏi.

Liễu Như Dịch nhíu mày suy tư một lát, ý cười trong mắt không giảm, hắn nói: "Hay là như vậy đi, sau khi ta giải đồng sinh cộng tử chú cho ngươi, ngươi dùng kiếm của ngươi tự tay giết nàng." Hắn nhẹ nhàng chỉ vào Sở Nghiêu Nghiêu đang được Tạ Lâm Nghiễn ôm vào trong lòng: "Giết bằng cách dùng một kiếm xuyên tim, giết tiểu cô nương thích ngươi, thậm chí nguyện ý đỡ tên cho ngươi."

"Được." Tạ Lâm Nghiễn không chút nghĩ ngợi hay do dự liền đồng ý.

Sắc mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng tái nhợt.

Liễu Như Dịch cười lớn: "Tạ Lâm Nghiễn à Tạ Lâm Nghiễn, ta đúng là không nhìn lầm người!"

"Đặt nàng ở trên đây đi." Liễu Như Dịch bảo Tạ Lâm Nghiễn đặt Sở Nghiêu Nghiêu lên thạch đài.

Tạ Lâm Nghiễn cũng không chần chừ, hắn đỡ vai Sở Nghiêu Nghiêu, bế nàng đi tới bãi đá.

Sở Nghiêu Nghiêu muốn giãy giụa, nhưng vết thương trên bụng lại quá đau, ngoài thở dốc, nàng vốn không có sức giãy giụa. Lúc lưng chạm đến bãi đá lạnh băng thì đáy lòng nàng cũng lạnh lẽo.

Liễu Như Dịch thật có thể giải đồng sinh cộng tử chú sao? Nếu hắn thật sự giải được, có phải liền nói rõ hệ thống thật sự có liên quan với thiên đạo hay không. Như vậy nàng cũng là kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn? Nàng thuộc phe của thiên đạo, Tạ Lâm Nghiễn muốn giết nàng cũng rất bình thường. Nàng không đánh lại Tạ Lâm Nghiễn, cũng không thông minh như hắn, bị hắn giết cũng không có gì lạ.

Mắt Sở Nghiêu Nghiêu đỏ lên, nhưng nàng chỉ là một độc giả mà thôi, tại sao nàng phải trải qua những chuyện này? Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy xuống, nàng nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn lạnh lùng nhìn nàng, đó là... ánh mắt nhìn kẻ địch.

Liễu Như Dịch đi tới bên cạnh bãi đá, rũ mắt nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hắn ôn nhu nói: "Đừng khóc, giải chú mà thôi, rất nhanh là tốt rồi, sẽ không đau."

Tiếp đó, một bàn tay phủ ở trên trán của nàng, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ thấy tay kia rất lạnh, không giống như nhiệt độ cơ thể của người sống. Trong nháy mắt đó, tựa hồ có lực lượng nào đó chạm đến linh hồn của nàng, lại dùng sức rút thứ gì đó từ trong linh hồn của nàng ra ngoài. Đúng là không đau, nhưng nàng vẫn cảm thấy đau khổ khó diễn tả bằng lời, cơn đau này không phải ở trên thân thể, cũng không phải ở trên linh hồn, mà là ở trên cảm xúc. Nàng khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống.

"Xong rồi." Liễu Như Dịch rất nhanh đã bỏ tay ra: "Khóc thật thương tâm."

Hắn cảm khái một câu, lại quay đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn nói: "Mặc dù trước kia ta chưa từng thấy thứ như đồng sinh cộng tử chú, có điều ta hiểu được nguyên lý của nó."

Nói rồi, hắn giơ tay lên, trên lòng bàn tay có một vòng sáng màu vàng: "Dùng số mệnh làm trung gian môi giới, đúng là bút tích của thiên đạo. Ta đã lấy nó ra, chú đương nhiên cũng đã giải." Ý cười trong mắt Liễu Như Dịch càng tăng lên: "Tạ Lâm Nghiễn, hiện tại tới phiên ngươi, nên ngươi thực hiện ngươi hứa rồi."

Dường như hắn có chút hưng phấn, hắn muốn thấy cảnh Tạ Lâm Nghiễn giết Sở Nghiêu Nghiêu. Đồng sinh cộng tử chú thật sự bị Liễu Như Dịch giải trừ dễ dàng, tại giờ khắc này, Tạ Lâm Nghiễn không cần cố kỵ gì nữa. Cho dù giết Sở Nghiêu Nghiêu, hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng chút nào.

Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Nước mắt theo động tác của nàng trượt vào tóc mai. Nàng phải chết sao? Lại chết trong tay Tạ Lâm Nghiễn một lần nữa? Trong lòng nàng sinh ra một chút hối hận, lại không biết mình rốt cuộc đang hối hận cái gì. Mặc kệ nàng lựa chọn như thế nào, đến cuối cùng đều sẽ đi đến một bước này.

Tạ Lâm Nghiễn nâng tay, Trảm Uyên bay vào trong lòng bàn tay của hắn. Hắn nắm chặt chuôi kiếm, hơi thở lạnh băng phát ra từ quanh người hắn. Hắn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, trong mắt tràn ngập sát khí. Tạ Lâm Nghiễn thật sự muốn giết nàng, giống hệt lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Ngay sau đó, cổ tay hắn nâng lên, kiếm liền đâm ra ngoài.

"Phụp" một tiếng, Liễu Như Dịch quay đầu lại khiếp sợ nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Kiếm trong tay hắn đâm vào vị trí tim của Liễu Như Dịch. Hắn không giết Sở Nghiêu Nghiêu mà giết Liễu Như Dịch.

"Tạ Lâm Nghiễn, ngươi..." Liễu Như Dịch khó tin nói: "Ngươi lại ra tay với ta."

Tạ Lâm Nghiễn xoay tay lại rút kiếm ra, cùng lúc đó, một viên ngọc đen như mực bị kiếm của hắn moi ra từ trong lồng ngực Liễu Như Dịch. Viên ngọc rơi vào lòng bàn tay của hắn. Đó chính là nguyên thần ngọc, thứ chứa đựng tất cả cảm xúc tiêu cực của thiên đạo, là vũ khí duy nhất có thể đối phó thiên đạo.

Ngực Liệu Như Dịch bị đâm thành một lỗ thủng lớn, nhưng không có một giọt máu chảy ra. Khí đen từ vết thương của hắn tuôn ra tán loạn, cả người hắn dần dần biết mất, bắt đầu từ miệng vết thương trước ngực. Hắn ngạc nhiên cúi đầu nhìn thương thế của mình, lúc ngước mắt lên thì trong mắt hắn tràn đầy mờ mịt.

Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn rất lạnh lùng nhìn Liễu Như Dịch chậm rãi biến mất. Liễu Như Dịch nhìn hắn, không biết là nghĩ tới điều gì, mờ mịt trong mắt đột nhiên biến mất, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả, tựa như điên cuồng.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Tạ Lâm Nghiễn, vì nàng giết ta! Đây chính là sự lựa chọn của ngươi sao? Ngươi cuối cùng vẫn là vì tình khổ sở, miễn cưỡng dung hợp nguyên thần ngọc, tâm trí ngươi lại xuất hiện sơ hở, ngươi đấu không lại thiên đạo! Ngươi đấu không lại! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Liễu Như Dịch dần dần nhạt đi theo tiếng cười lớn của hắn, cuối cùng hoàn toàn biến mất ở trong không khí. Tạ Lâm Nghiễn cầm kiếm nhìn trong chốc lát, đến khi hắn xác định Liễu Như Dịch thật sự bị hắn giết chết, hắn mới dời mắt về phía Sở Nghiêu Nghiêu.

Sở Nghiêu Nghiêu che vết thương trên bụng, quần áo của nàng đã bị máu nhuộm đỏ hơn nửa, có chút yêu dị nhìn thấy mà giật mình. Tạ Lâm Nghiễn giết Liễu Như Dịch, hiện tại sẽ tới giết nàng sao? Sở Nghiêu Nghiêu mím môi nhìn Tạ Lâm Nghiễn hoảng sợ xen lẫn tuyệt vọng.

Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, hắn thu hồi kiếm vào vỏ, đi đến bên cạnh bãi đá ngồi xuống, đưa tay đỡ thiếu nữ đang trọng thương lên, để nàng tựa vào trong lòng mình. Sở Nghiêu Nghiêu kháng cự, nàng muốn tránh xa hắn, lại không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho Tạ Lâm Nghiễn ôm mình.

"Khóc cái gì." Tạ Lâm Nghiễn dùng ngón tay lau nước mắt của nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu rốt cuộc hắn đang làm gì, hắn muốn làm gì? Đồng sinh cộng tử chú cũng đã giải, bọn họ đã không còn bất kỳ quan hệ gì, không phải Tạ Lâm Nghiễn nên tận dụng cơ hội giết nàng sao? Nàng ngước mắt lên liền nhìn thấy Tạ Lâm Nghiễn vừa ôm nàng, vừa cầm một lá bùa gấp gì đó, rất nhanh đã gấp lá bùa thành một người nhỏ màu vàng.

Đây là cái gì? Tạ Lâm Nghiễn dùng linh khí cắt tay mình, đem một giọt máu nhỏ vào tim của người nhỏ màu vàng. Hắn lại xoa ngón tay, người giấy cháy từ chân cháy lên.

"Mở miệng." Tạ Lâm Nghiễn nói với nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, cũng không phản ứng hắn. Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng một cái, đột nhiên nhét người giấy đang cháy vào trong miệng của mình. Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc, nàng giật mình nhìn hắn, nhưng kinh ngạc chưa bao lâu liền biến thành khiếp sợ. Tạ Lâm Nghiễn vậy mà nâng gáy nàng lên, cúi đầu bịt kín môi nàng.

Nàng nức nở muốn tách khỏi hắn, lại bị Tạ Lâm Nghiễn giữ chặt ở trong lòng. Tay nàng bất giác siết chặt vạt áo của hắn. Một dòng ấm nóng cạy môi của nàng ra chui vào trong miệng nàng, dòng nhiệt chậm rãi chảy vào trong cổ họng nàng, chảy vào kinh mạch nàng, lại chậm rãi hội tụ đến vùng đan điền, càng tụ càng nhiều.

Cảm giác đau đớn rất nhanh biến thành ấm áp, giảm bớt đau nhức. Tạ Lâm Nghiễn tách khỏi môi nàng, đặt tay ở vết thương trên bụng nàng xoa nhẹ. Sở Nghiêu Nghiêu cau mày lại, nước mắt lại không kìm được mà tuôn ra, cũng không là vì đau, chỉ là đơn thuần rất khó chịu, cũng không rõ đến cùng là khó chịu ở đâu. Hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Tạ Lâm Nghiễn.

"Sở Nghiêu Nghiêu." Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên lại kêu tên của nàng, nhưng không nói gì.

Sở Nghiêu Nghiêu hơi ngước mắt, lại thêm một giọt nước mắt từ trong mắt chảy ra, trượt xuống. Tạ Lâm Nghiễn lại cúi đầu ngậm lấy môi của nàng, gắn bó triền miên, hắn hôn nàng rất nghiêm túc. Sở Nghiêu Nghiêu nghiêng đầu né tránh, hắn lại đuổi theo môi của nàng hôn lên, càng hôn càng sâu.

Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn cũng buông nàng ra. Hắn bỏ tay đặt ở trên bụng nàng ra, cảm giác đau đớn cũng hoàn toàn biến mất. Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu nhìn lại, hóa ra vết thương ở đan điền đã hoàn toàn khép lại, đến một chút dấu tích cũng không nhìn thấy.

Tạ Lâm Nghiễn cứu nàng... Vì sao?

Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Tạ Lâm Nghiễn không nói gì, hắn buông tay đang ôm nàng ra đứng dậy, quay lưng lại với Sở Nghiêu Nghiêu, giọng nói rất lãnh đạm: "Đồng sinh cộng tử chú đã giải, ta và ngươi đã không còn quan hệ, thương thế lành rồi thì mau cút đi."

Một loạt điều xảy ra đều vượt ra khỏi tưởng tượng của Sở Nghiêu Nghiêu, trong nhất thời nàng lại cảm thấy có chút vớ vẩn.

Đầu tiên, Tạ Lâm Nghiễn dùng việc giết nàng làm điều kiện, thuyết phục Liễu Như Dịch giúp hắn giải đồng sinh cộng tử chú. Sau đó, Tạ Lâm Nghiễn lại không giết nàng, mà giết Liễu Như Dịch. Cho nên hiện tại, đồng sinh cộng tử chú đã hoàn toàn không có tác động với hắn. Cho dù hắn không tự tay giết nàng, chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt, nàng bị thương nặng như vậy rất nhanh cũng sẽ chết, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn làm phiền hắn. Nhưng Tạ Lâm Nghiễn không chỉ không giết nàng, còn chữa thương cho nàng.

Là Tạ Lâm Nghiễn điên rồi hay là nàng điên rồi?

Nàng vốn dĩ còn đang đắm chìm trong cảm xúc sợ hãi, khổ sở khi Tạ Lâm Nghiễn nói muốn giết nàng, hiện tại đột nhiên lại nói cho nàng biết, nàng không cần chết, nàng có chút không phản ứng kịp.

Thương thế đã hoàn toàn lành, đến một chút khó chịu cũng không có, bên trong đan điền cũng không giống như bị thương, vẫn như thường ngày tiếp nhận vận chuyển linh khí, thật giống như giúp nàng khôi phục như trước khi bị thương.

"Không phải ngươi muốn giết ta sao?" Sở Nghiêu Nghiêu cuối cùng nhịn không được hỏi.

"Ta muốn luyện hóa nguyên thần ngọc ở đây, nếu giết ngươi, trong không khí toàn là mùi máu, ta cảm thấy rất ghê tởm." Giọng của hắn vẫn lãnh đạm như cũ, nói ra một lý do khiến Sở Nghiêu Nghiêu không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng mặc kệ là vì sao, ít nhất nàng không cần chết.

"Cho nên, nhanh cút đi." Tạ Lâm Nghiễn tiếp tục nói: "Tốt nhất ngươi không nên gặp lại ta nữa, bằng không lần sau gặp lại, chính là lần chết của ngươi."

Tạ Lâm Nghiễn cũng đã nói đến vậy, đương nhiên Sở Nghiêu Nghiêu sẽ không tìm chết mặt dày ở lại. Mặc dù nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nhưng nhìn tình huống thì có vẻ hệ thống có liên quan tới thiên đạo, cho dù mình hoàn thành nhiệm vụ hệ thống thì cũng không giống như tưởng tượng.

Huống chi, đồng sinh cộng tử chú đã giải, không có sự bảo đảm này, nếu nàng tiếp tục đi theo Tạ Lâm Nghiễn vậy thì lúc nào cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tạ Lâm Nghiễn không giết nàng, cũng xem là niềm vui ngoài ý muốn. Thật vất vả mới bảo vệ được cái mạng, Sở Nghiêu Nghiêu cũng không muốn tìm chết.

Nàng xuống khỏi thạch đài, Tạ Lâm Nghiễn vẫn quay lưng với nàng, cũng chính là quay lưng với cửa ra, chỉ để lại cho nàng một bóng lưng. Nàng hơi chần chừ quan sát bóng lưng hắn, trong lòng mơ hồ cảm thấy có vài phần kỳ quái, nhưng cũng nói không rõ là kỳ quái ở đâu.

"Vậy cáo biệt ở đây đi." Dứt lời, Sở Nghiêu Nghiêu xoay người đi tới cửa cung điện, đó cũng là cánh cửa bọn họ đi vào. Khoảng cách không ngắn cũng không dài, nàng đi đầy thấp thỏm, cho đến khi bước ra khỏi cửa lớn Tạ Lâm Nghiễn vẫn không đuổi theo giết nàng, Sở Nghiêu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, thật sự tin việc Tạ Lâm Nghiễn muốn tha cho nàng.

Đợi cho hình bóng của thiếu nữ hoàn toàn biến mất trong cung điện, Tạ Lâm Nghiễn mới xoay người lại nhìn cửa ra. Trên mặt của hắn không có chút huyết sắc nào, môi cũng tái nhợt. Nhìn trong chốc lát, hắn nâng tay lên ho một tiếng, máu từ trong miệng hắn tràn ra. Tạ Lâm Nghiễn có vẻ đau đớn, hắn đứng không vững, xém chút ngã xuống, hắn dùng tay chống bãi đá mới miễn cưỡng đứng vững.

"Trảm Uyên." Hắn kêu một tiếng.

Trảm Uyên kêu vù vù, xoay quanh hắn một vòng, dường như rất lo lắng.

"Ngươi đi theo nàng, đưa nàng rời khỏi Trụy Ma Uyên." Trông thấy Trảm Uyên vẫn bay vòng quanh hắn, tựa hồ không muốn rời đi, hắn lại nói: "Yên tâm đi, ta không sao."

Lúc này Trảm Uyên mới khẽ động, bay vút ra ngoài. Mắt Tạ Lâm Nghiễn tối sầm, hắn có vài phần mơ hồ, hai tay hắn chống bãi đá, máu từng giọt nhỏ xuống bắn tung tóe, giống từng đóa hoa diễm lệ nở ra.

Hắn chống trong chốc lát, rốt cuộc không chịu được tuột xuống theo bãi đá. Tạ Lâm Nghiễn ngồi dưới đất, dựa vào bãi đá, bàn tay chậm rãi giơ lên, ấn lên ngực. Đau, hắn chưa bao giờ trải nghiệm loại đau này, tựa như bị một con dao lăng trì, mỗi một nhát đều róc cả da thịt, máu tươi chảy ròng.

Hắn đau đến hít thở không thông, phảng phất mỗi một tấc không khí đều đang rời xa hắn, lạnh lùng cười nhạo hắn. Giống như Liễu Như Dịch nói, lúc thấy Sở Nghiêu Nghiêu đỡ mũi tên kia cho hắn, hắn thậm chí ném kiếm của mình đi. Nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên hắn ném kiếm.

Căn bản cũng không phải bởi vì giữa họ có đồng sinh cộng tử chú trói buộc, cho nên hắn mới khẩn trương như vậy. Bị thương nặng như vậy, nhất định rất đau, một khắc kia hắn nghĩ về điều này chứ không phải Sở Nghiêu Nghiêu bị thương sẽ ảnh hưởng tới hắn như thế nào.

Hắn không muốn thấy nàng bị thương, càng không tiếp thu được việc mở to mắt nhìn nàng chết ở trước mặt mình. Tạ Lâm Nghiễn khi đó mới hiểu được cảm giác đau lòng mà Sở Nghiêu Nghiêu nói là như thế nào. Hắn không còn để ý điều gì, chỉ là đơn thuần đau lòng, hận vết thương kia không nằm trên người hắn. Nhưng lúc Sở Nghiêu Nghiêu đi cũng không quay đầu lại, đến một chút lưu luyến nàng cũng không có. Tại sao hắn lại có cảm xúc như vậy, không thể khống chế được lan ra trong lòng hắn, dần dần lấn át lý trí của hắn.

Sở Nghiêu Nghiêu, Sở Nghiêu Nghiêu, Sở Nghiêu Nghiêu...

Trong lòng hắn lặp lại cái tên này, tay đặt trên ngực dùng sức siết chặt, nắm chặt y phục trong lòng bàn tay, hắn thậm chí muốn moi tim của mình ra, có lẽ như vậy sẽ không đau như thế nữa. Có lẽ vì đây là Trụy Ma Uyên, hoặc là vì yêu đan Cửu Vĩ Hồ ảnh hưởng, Tạ Lâm Nghiễn đã không còn khắc chế nổi tình cảm của mình, vừa chua xót vừa đau đớn.

"Nghiêu Nghiêu..." Hắn khẽ gọi tên của nàng.

Trên môi phảng phất còn lưu lại hơi thở của nàng, hương ngọt thanh không dễ phát hiện, lại làm người ta lưu luyến... Nhưng là Sở Nghiêu Nghiêu đã đi rồi, sẽ không bao giờ trở về nữa.

Trong không khí tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt, bạch y loang lổ vết máu, mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn. Hắn cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, chỗ đó có một viên ngọc màu đen, khí đen từ trong viên ngọc tỏa ra, chậm rãi dung nhập vào da hắn, hội tụ vào trong kinh mạch của hắn.

Hắn đang dung hợp với nguyên thần ngọc. Dáng vẻ của hắn bây giờ phải luyện hóa nguyên thần ngọc như thế nào?

...

Sau khi Sở Nghiêu Nghiêu đi ra khỏi cung điện, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ. Những nham thạch đen kia không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới nàng. Sở Nghiêu Nghiêu đi chân trần về phía trước, rất nhanh đã đi tới nơi nàng rớt xuống.

Ngửa đầu nhìn lên, trên đỉnh đầu có một điểm sáng chừng nắm đấm ở rất xa. Đó chính là cửa ra.

Sở Nghiêu Nghiêu ngửa đầu nhìn cửa ra, sau khi rời khỏi đây, ra khỏi Trụy Ma Uyên, nàng phải đi đâu đây? Nàng có thể đến nơi nào?

Nhiệm vụ của hệ thống là lấy tín nhiệm của Tạ Lâm Nghiễn, xoay chuyển chủ đề của "Lăng Thiên Ma Tôn", hoàn thành nhiệm vụ nàng sẽ có thể trở về nhà. Nhưng hiện tại xem ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chưa chắc có thể về nhà. Nhưng cái hệ thống này nhất định có liên quan tới thiên đạo.

Điểm đáng ngờ là, tại sao thiên đạo muốn nàng giúp đỡ Tạ Lâm Nghiễn cướp lấy nguyên thần ngọc. Rõ ràng Tạ Lâm Nghiễn lấy nguyên thần ngọc là vì diệt thiên đạo. Hơn nữa, từ nhiệm vụ cho đến đạo cụ mà hệ thống cho nàng, mặc kệ giá trị hảo cảm, hay là đồng sinh cộng tử chú, hoặc là yêu đan Cửu Vĩ Hồ, hệ thống cũng vô tình hay cố ý dẫn đường nàng đi công lược Tạ Lâm Nghiễn...

Sở Nghiêu Nghiêu đấm một quyền vào lòng bàn tay, nàng đã có quyết định, nàng muốn đến Đông Lê Sơn, đến Thánh Đạo Cung. Nàng muốn tìm thiên đạo hỏi rõ ràng! Nàng cũng không phải người của thế giới này, dựa vào cái gì phải bị quy tắc của thế giới này hạn chế!

Sở Nghiêu Nghiêu vừa mới bắt đầu suy nghĩ mình nên bay lên như thế nào thì cảm giác được một trận gió ập tới sau lưng. Nàng giật mình, quay đầu lại nhìn. Nàng còn chưa kịp thấy rõ, liền cảm thấy có gì đó đụng phải nàng, lực đạo còn không nhỏ. Tuy rằng không làm nàng đau, nhưng nàng vẫn không giữ được thăng bằng ngã về sau.

Đau đớn trong dự đoán không truyền đến, nàng không ngã xuống đất, mà là bị thứ gì đó đỡ được. Thứ đó vừa đỡ được nàng liền bay lên trời, bay tới cửa động, trong chớp mắt đã xông ra ngoài, trước mặt lập tức sáng choang.

Một loạt biến hóa phát sinh quá nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu có vẻ mờ mịt cúi đầu nhìn lại, dưới thân là một thanh trường kiếm đen nhánh.

"Trảm Uyên." Thân kiếm nhẹ rung, như là đang trả lời nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu lại sinh ra cảm giác kỳ quái nào đó. Vì sao Trảm Uyên lại đến, là Tạ Lâm Nghiễn bảo nó đến sao? Cho dù Trảm Uyên thật sự thích nàng, thì nó cũng là kiếm của Tạ Lâm Nghiễn, nếu không được Tạ Lâm Nghiễn đồng ý, dù có thế nào nó cũng không thể chạy tới đón nàng.

Bay ra khỏi cửa động, Trảm Uyên liền đặt nàng xuống. Bay bên trong Trụy Ma Uyên vô cùng nguy hiểm, cho nên cách ổn thỏa nhất là đi bộ ra ngoài.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Trảm Uyên trong chốc lát, thần sắc nghi hoặc. Nàng đi về phía trước một bước, Trảm Uyên cũng bay theo nàng về phía trước một bước.

"Ngươi muốn đưa ta đi sao? Rời khỏi Trụy Ma Uyên?"

Thân kiếm đen nhánh nhẹ nhàng đong đưa một chút, giống như đang gật đầu.

"Tạ Lâm Nghiễn cho ngươi đi?"

Trảm Uyên lại gật đầu một cái. Thật đúng là ý của Tạ Lâm Nghiễn. Không chỉ không giết nàng, còn giúp nàng chữa thương, thậm chí bảo Trảm Uyên đưa nàng ra khỏi Trụy Ma Uyên.

Rốt cuộc Tạ Lâm Nghiễn đang làm gì? Vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu có vài phần khác thường. Nàng chậm rãi đi từng bước về phía trước. Lúc này, trong đầu nàng lại đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

【Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ, thành công giúp Tạ Lâm Nghiễn lấy được nguyên thần ngọc của Liễu Như Ngọc】

【Khen thưởng ngẫu nhiên được cấp phát, túi gấm chân tướng *1】

【Túi gấm chân tướng, đạo cụ nói rõ: Trong túi gấm ẩn chứa tri thức vô hạn, chỉ cần mở ra sẽ nhìn thấy tất cả chân tướng muốn biết, điều kiện mở khóa: Giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn đạt tới 100, giá trị hảo cảm hiện tại 70/100, kính xin kí chủ tiếp tục cố gắng.】

Bước chân Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại, nhíu mày. Xém chút nàng đã quên, hoàn thành nhiệm vụ phụ sẽ nhận được khen thưởng ngẫu nhiên. Nhưng cái khen thưởng này có cũng như không, giá trị hảo cảm của Tạ Lâm Nghiễn đối với nàng căn bản không cao như vậy.

Hơn nữa, túi gấm chân tướng... Cái đạo cụ kỳ quái này nói có thể nhìn thấy mọi chân tướng muốn biết, chân tướng nàng muốn biết nhất bây giờ chính là vì sao nàng lại xuyên thư đến đây, vì sao nhiệm vụ của hệ thống lại như vậy, vì sao lại phát triển đến tình cảnh bây giờ?!

Nàng muốn biết người nào ở phía sau màn, mục đích là gì?!

Cho nên, nội dung trong túi gấm này, chính là nghi hoặc trong lòng nàng sao?

Ý của hệ thống hiện tại là, chỉ cần nàng trở về tiếp tục lấy giá trị hảo cảm từ Tạ Lâm Nghiễn, đạt đến 100 sẽ nói toàn bộ chân tướng cho nàng biết? Đây chính là ý tứ mà người giật dây nàng truyền đạt? Là ý đồ của thiên đạo? Hay là thực chất cũng không phải thiên đạo mà là một người hoàn toàn khác.

Đưa giá trị hảo cảm đến 100, làm Tạ Lâm Nghiễn yêu nàng, làm như vậy có ý nghĩa gì?

Sở Nghiêu Nghiêu đi từng bước về phía trước, nàng không thể vì Tạ Lâm Nghiễn ở lại đây. Mặc dù nàng cũng rất thích Tạ Lâm Nghiễn, nhưng mà, nhưng mà nàng dù sao...

Hơn nữa vừa rồi Tạ Lâm Nghiễn đã đuổi nàng đi, đồng sinh cộng tử chú cũng không còn, vạn nhất tâm trạng của Tạ Lâm Nghiễn không tốt, lại giết nàng thì làm sao?

Với lại... mặc dù hiện tại nàng nghi ngờ hệ thống có liên quan tới thiên đạo, nhưng nàng cũng không có chứng cứ xác thực. Hơn nữa nàng cũng không có bao nhiêu lợi hại, chạy tới Thánh Đạo Cung tìm thiên đạo chất vấn... Thật sự là không biết tự lượng sức mình.

Ngay từ đầu nàng dự định sau khi rời khỏi Trụy Ma Uyên, sẽ tìm một nơi không có bóng người, sau đó nghiên cứu trận pháp, tu luyện mấy chục năm, đợi đến khi thấy ổn lại đi Thánh Đạo Cung. Nhưng hiện tại tỉnh táo suy nghĩ kỹ càng lại cảm thấy... Biện pháp này thật sự rất không đáng tin.

Đừng nói mấy thập niên, cho dù nàng tu luyện mấy trăm năm cũng không thể so được với Tạ Lâm Nghiễn. Nhưng đến Tạ Lâm Nghiễn còn không nắm chắc, nàng lấy đâu ra tự tin?

Sở Nghiêu Nghiêu đi tới đi lui, đột nhiên có một ma thú nhảy ra từ trong đống cỏ khô bên cạnh, điên cuồng vồ cắn về phía nàng. Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nhưng ngay sau đó, linh quang phía sau nàng chợt lóe, ma thú đau đớn rống lên rồi bị bắn ra ngoài.

Nàng dừng bước lại, nàng nhìn ma thú rơi xuống cách đó không xa. Thứ mới đẩy bay ma thú chính là phù trận Tạ Lâm Nghiễn vẽ trên lưng nàng. Phù trận, chữa thương, Trảm Uyên... Còn có những lời Tạ Lâm Nghiễn quay lưng lại nói với nàng lúc nàng rời đi.

Sở Nghiêu Nghiêu nâng tay lên sờ bụng của mình, thương thế như vậy sao có thể trong nháy mắt một chút dấu vết cũng không còn? Nàng đột nhiên ý thức được gì đó.

Thật là ngốc, nếu Tạ Lâm Nghiễn muốn giết nàng, sao có thể chữa thương cho nàng? Càng không có khả năng thả nàng đi, nàng đến cùng đang sợ cái gì?

"Trảm Uyên." Nàng nói với thanh kiếm đang hay bên cạnh: "Mang ta về."

Trảm Uyên kêu vù vù, dường như rất vui vẻ bay quanh nàng một vòng. Sở Nghiêu Nghiêu lại lên kiếm, lần này tốc độ của Trảm Uyên rất nhanh, mang nàng quay lại hang động, một đường bay xuống.

Sở Nghiêu Nghiêu thật sự không ngờ Tạ Lâm Nghiễn có thể làm ra loại chuyện này, trách không được lúc chữa thương cho nàng hắn lại hôn nàng.

Trở lại cung điện trong lòng đất, Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không khỏi có chút khẩn trương, vậy mà nàng lại trở về. Nàng gặp lại Tạ Lâm Nghiễn một lần nữa, lần này, không có đồng sinh cộng tử chú bảo vệ, là chân chính liếm máu trên lưỡi đao.

Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, làm chút chuẩn bị, cuối cùng bước một chân vào cung điện. Cung điện vẫn trải đầy nham thạch đen nhánh không khác chút nào so với khi nàng đi, nàng nhìn một vòng cung điện cũng không thấy ai.

"Tạ Lâm Nghiễn..." Nàng vừa kêu một tiếng, cổ tay đột nhiên bị người nắm lấy, một lực mạnh từ phía sau đánh tới, ấn nàng úp sấp lên tường, mùi máu tươi ập vào mặt.

"Ngươi trở về làm cái gì?" Giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn lại vang lên bên tai nàng, nghiến răng nghiến lợi, khàn khàn.

Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, nhưng rất nhanh lại tỉnh táo, Tạ Lâm Nghiễn quả nhiên không giết nàng. Nàng bị đè tới khó chịu, không hiểu sao hắn bị thương mà sức còn lớn như vậy.

"Ngươi buông ta ra trước." Sở Nghiêu Nghiêu vùng vẫy cũng không thể tránh thoát.

Tạ Lâm Nghiễn không buông nàng ra, hắn đè chặt nàng, một tay ấn vai nàng, một tay giữ hông nàng, ghim chặt nàng trên tường: "Sở Nghiêu Nghiêu." Giọng của hắn rất khàn: "Ngươi lại chạy về đây, ngươi muốn chết trong tay ta sao?"

Hắn dính sát nàng, khi hắn nói chuyện hơi thở phả trên cổ của nàng.

"Nếu ngươi thật sự muốn giết ta, đã sớm động thủ." Sở Nghiêu Nghiêu đánh bạo bật lại hắn.

Kỳ thật sau khi nói như vậy, nàng cũng có chút thấp thỏm, nhịp tim bất giác gia tốc. Tạ Lâm Nghiễn không trả lời nàng, Sở Nghiêu Nghiêu đợi trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy cổ có chút ngứa. Nàng phản ứng lại mới phát hiện, vậy mà Tạ Lâm Nghiễn lại đang hôn nàng, từ vành tai hôn nhẹ xuống cổ.

"Tạ Lâm Nghiễn. . . . ." Nàng muốn thoát khỏi giam cầm của hắn, Tạ Lâm Nghiễn lại càng dùng sức đè lại, hắn cắn mạnh một cái trên tai nàng. Sở Nghiêu Nghiêu không cử động nữa. Thôi vậy, hắn muốn hôn thì cho hắn hôn đi, cũng không sao cả. Ít nhất cũng chứng minh nàng suy đoán không sai.

Nàng nghĩ nghĩ, giơ tay ra sau, sờ soạng một hồi mới bắt được tay của Tạ Lâm Nghiễn. Ngón tay vừa chạm đến liền bị hắn cầm chặt. Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên giữ vai nàng, lật nàng lại. Nàng còn chưa kịp nhìn rõ hắn nâng tay che kín mắt nàng, sau đó liền bịt kín môi nàng.

Hắn hôn rất sâu, giống hôn giống cắn, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, như đang chịu đựng đau đớn nào đó, hắn tham luyến môi của nàng, không buông ra.

Mới đầu Sở Nghiêu Nghiêu có chút không thích ứng, nhưng rất nhanh liền đưa tay ôm hông của hắn, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của hắn. Trong tay là một mảnh ẩm ướt ấm áp, đó là máu, Sở Nghiêu Nghiêu nhẹ nhàng lần hông của hắn sờ soạng. Quả nhiên hắn bị thương rất nặng.

Cho nên mới nói ở tu chân giới căn bản không có cách làm miệng vết thương khép lại nhanh chóng, nhiều nhất cũng chỉ có thể đưa vết thương dời sang người một người khác, mà thuật pháp này chính là một loại khôi lỗi thuật, là cái Tạ Lâm Nghiễn am hiểu nhất.

Trước đó Sở Nghiêu Nghiêu vẫn chưa suy nghĩ theo hướng này, với hiểu biết của nàng đối với Tạ Lâm Nghiễn, nàng khó có thể tưởng tượng Tạ Lâm Nghiễn sẽ làm như vậy. Nhưng hiện tại xem ra, hắn xác thật làm như vậy, không chỉ làm như vậy, hắn thậm chí còn không hi vọng mình biết. Cho dù Sở Nghiêu Nghiêu biết, hắn biến thành như vậy có liên quan tới yêu đan Cửu Vĩ Hồ, nhưng trong nàng vẫn là sinh ra cảm xúc kỳ lạ.

Cánh tay của nàng nhẹ nhàng siết lại, theo bản năng ôm hông của hắn chặt hơn. Hồi lâu sau, Tạ Lâm Nghiễn mới lưu luyến không rời buông nàng ra, môi nhẹ cọ môi của nàng, nhưng tay hắn vẫn che mắt nàng.

"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi muốn nhìn dáng vẻ chật vật của ta như vậy sao?" Hắn thở hổn hển, giọng trầm thấp.

Chương này mình chưa kiểm tra, có thể sẽ có lỗi chính tả

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info