ZingTruyen.Info

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

Chương 155: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (31)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 

"Không biết Thiên Thiên điệu múa vừa rồi có làm mọi người cao hứng không. Tiểu nữ nghe qua nữ tử Thánh Diễm quốc cầm kỳ thi họa đều giỏi. Hôm nay Thiên Thiên ôm tâm thế học hỏi gần xa, không biết có vị tiểu thư nào hảo ý chỉ dạy cho Thiên Thiên?"

Trong lời nói đã mang theo sắc bén ngọ ý muốn đọ sức một phen.

Lời nói của nàng nhắm đến là Tuyên Vân Chi, nhưng lại bị một vị thứ nữ phía sau Đoan Mộc thừa tướng cướp lời

"Trưởng tỷ ta là đích nữ thừa tướng, tỷ thí với công chúa cũng không tính là không thể lên đài."

Thanh âm cơ linh, nghe đến rất ngây ngô.

Nhưng nhìn bộ dáng nữ tử kia, tuy rằng tuổi mới mười mấy nhưng trong mắt tràn đầy tâm cơ, lời nói của nàng sắc nét chỉ Đoan Mộc Nguyệt.

Nói xong, lại ra vẻ thân mật, muốn ôm cánh tay Đoan Mộc Nguyệt, Đoan Mộc Nguyệt nâng tay bưng chén rượu cố ý né tránh.

Ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người Đoan Mộc Nguyệt.

Nửa tháng trước đích nữ thừa tướng mất tích tìm về, việc này náo loạn hơn phân nửa kinh thành đều biết, nghe nói tính tình đại biến, hoàn toàn không giống với hình tượng nhu nhược ngày xưa.

Tần Cảnh Nghiên ngồi ở long vị trong mắt nhanh chóng hiện lên sắc tươi sáng.

Trên khuôn mặt nghiêm túc hiện lên một cảm xúc khác,

"Nữ nhi Đoan Mộc gia...."

Lời nói dừng một chút giống như đang trầm tư.

Cho nên lời nói vừa chuyển hướng

"Đã như vậy, Đoan Mộc Nguyệt có sở trường gì không?"

Đoan Mộc Nguyệt bộ dáng trống vắng lạnh lùng, đứng lên, đi tới vị trí chính giữa.

"Bệ hạ, thần nữ vụng về không giỏi múa, cũng không biết hát khúc."

Vừa dứt lời, ngược lại cô nương vừa rồi cực lực tiến cử Đoan Mộc Nguyệt cười nhạo ra tiếng

"Tỷ tỷ như vậy chính là có lòng muốn Thánh Diễm quốc mất mặt?"

Lời này giống như là sớm chờ xem Đoan Mộc Nguyệt bị chê cười.

Đoan Mộc Nguyệt dừng một chút, ngước mắt nhanh chóng nhìn lướt qua Tuyên Vân Chi một cái

"Thần nữ có thể biểu diễn một điệu, nhưng phải cần người phối hợp."

Trong lòng Tuyên Vân Chi lộp bộp một tiếng, giống như là cảm ứng được cái gì đó.

Trong mắt Tần Cảnh Nghiên hiện lên sự tò mò

"Ai?"

Dứt lời, Đoan Mộc Nguyệt cái gì cũng không nói, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía Tuyên Vân Chi.

Đồng loạt lướt qua, tất cả tầm mắt cũng đều nhìn về phía nàng.

Tuyên Vân Chi.

Đây là nàng trêu chọc ai?

Tư Vân Tà nửa nhắm đôi mắt, trong mắt hiện lên ý đùa:

"Nếu không muốn đi, có thể cầu xin bổn vương."

Dưới bàn, tay hắn vuốt ve bàn tay non nớt của nàng.

Tuyên Vân Chi chớp chớp mắt, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, đứng lên.

Đối với hắn hừ nhẹ một tiếng, coi như là đáp lại.

Nàng men theo bậc thang đi xuống.

Chậc chậc.

Trong mắt Tư Vân Tà nhanh chóng hiện lên hào quang.

Còn biết phản kháng.

Nghĩ như vậy, ý cười trên đôi môi mỏng càng ngày càng đậm.

"Đoan Mộc cô nương dự định muốn cùng ta biểu diễn cái gì?"

Tuyên Vân Chi từng bước từng bước đi xuống, Kim Ti Phượng Hoàng theo động tác của nàng lay động.

Ánh mắt Đoan Mộc Nguyệt hờ hững

"Biểu diễn một chút về thứ mà sư phụ chỉ dạy cho chúng ta."

Lời nói của nàng vừa dứt, những người ở đây dường như hiểu rõ.

A thì ra hai người này quen biết nhau, trách không được.

Ngay sau đó là tò mò, sư phụ của hai người bọn họ đã dạy các nàng cái gì?

Trong mắt Tuyên Vân Chi lại rất nhanh hiện lên tinh quang.

Sư phụ?

Sư phụ từ đâu tới?

Chỉ có hai người bọn họ mới biết điều gì đó?

Xuy.

Tuyên Vân Chi rũ mắt xuống, che khuất cảm xúc trong mắt.

Giết người.

Thủ đoạn giết người đặc biệt chuyên nghiệp của thế kỷ 21.

Đoan Mộc Nguyệt đâu phải là muốn cùng nàng biểu diễn, rõ ràng chính là muốn ở trên lôi đài này quang minh chính đại giết nàng.

Đoan Mộc Nguyệt hiện tại, chỉ sợ còn chưa hoàn toàn dung nhập vào thời đại này.

Nàng lạnh lùng, không quan tâm.

Một sát thủ, cũng chỉ có khi nhìn thấy mục tiêu, mới có thể hưng phấn.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info