ZingTruyen.Com

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG3] Chương 146

Boitieuyeu

Chương 146: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (22)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Sắc mặt Tuyên Vân Chi cứng đờ, nhìn chằm chằm Huyền Vũ Lệnh kia hơn nửa ngày không kịp phản ứng, mở miệng khô rát

"Nô, nô tỳ thân phận hèn mọn, không có tài đức gì sao có thể gánh nổi danh phận này?"

Nàng há mồm từ chối, tầm mắt không ngừng nhìn về phía Huyền Vũ Lệnh kia.

Ngôi vị vương phi gì chứ?

Nàng vẫn muốn Huyền Vũ Lệnh này hơn.

Dừng một chút đi theo

"Vương gia nếu cảm thấy băn khoăn không biết ban thưởng gì, không bằng đem lệnh bài trên tay ngài làm phần thưởng ......"

Lời còn chưa dứt, liền bị Tư Vân Tà cắt đứt

"Lệnh bài này là một thứ không đáng giá, nếu để cho người bên ngoài biết được bổn vương lấy nó ban thưởng, không phải mang danh lừa gạt, chẳng phải sẽ bị người ta nhạo báng sao?"

Hắn hai ba cái liền bác bỏ ý đồ của Tuyên Vân Chi

Nàng đang định lắc đầu vì mình tranh giành một chút, liền đột nhiên nghe được thanh âm chậm rãi của Tư Vân Tà

"Nhìn ngươi từ chối như vậy, chẳng lẽ là cảm thấy bổn vương còn không bằng một khối lệnh bài rẻ tiền này, hay là cái danh vương phi này nhìn không vừa mắt?"

"Không, nô tỳ không phải ý tứ này...."

"Nếu không phải, vậy bổn vương coi như ngươi thẹn thùng, tiếp nhận."

Lập tức rũ mắt nhìn về phía nàng, trong con ngươi hẹp dài giống như nhuộm một tia ý cười, thanh âm không nhanh không chậm kia, chậm rãi chặn tất cả đường lui của nàng.

Xem bộ dáng này, rõ ràng chính là ăn chắc nàng rồi.

Nàng nhìn hắn, không thể làm gì được.

Cuối cùng, vẫn là bị Tư Vân Tà ôm đi, dưới sự hộ vệ của một đám tiếp tục lên đường hồi kinh.

Tuyên Vân Chi nằm trong xe ngựa chạy chậm, tấm thảm lông cừu nhỏ dưới thân mềm mại, ở trong xe ngựa bằng phẳng coi như vững vàng, nàng bắt đầu có chút buồn ngủ.

Không ít chỗ trên người còn buộc băng gạc màu trắng.

Tay trái, vai phải, thắt lưng, lớn nhỏ tính toán phải có hơn hai mươi chỗ.

Một canh giờ trước có thái y đến băng bó thượng dược, có mấy vết thương rất nghiêm trọng, cũng may nhờ có đan dược của Tư Vân Tà, tuy rằng đã không có gì đáng ngại, thái y vẫn dặn dò phải hảo hảo dưỡng miệng vết thương.

Kết quả là, vì dưỡng thương, nàng bị bắt buộc an trí ở trong xe ngựa của Tư Vân Tà.

Vả lại còn chiếm chỗ nằm của Tư Vân Tà.

Cũng may xe ngựa còn rộng rãi, Tư Vân Tà ngồi ở một bên lật xem một quyển sổ con trong tay.

Xe ngựa chậm rãi mà đi, trong lúc hai người yên tĩnh như vậy, sắc trời từ diễm dương chiếu rọi đi về phía hoàng hôn.

Như vậy chạy hơn nửa tháng, một đội ngũ dài rốt cuộc cũng chậm rãi đi tới kinh thành.

Lại là một buổi chiều, Tư Vân Tà nhìn sắc trời bên ngoài, tính toán canh giờ, buông sổ trong tay xuống, tầm mắt rơi vào trên người Tuyên Vân Chi đang ngủ.

Đôi môi mỏng nhếch lên, bộ dáng tuấn mỹ mang theo một loại yêu dị nguy hiểm.

Sau một nửa ngày, hắn mới lên tiếng

"Đã đến lúc bôi thuốc rồi."

Tuyên Vân Chi giật giật mí mắt, thản nhiên tỉnh lại, cơ hồ là trong chớp mắt tiếp theo ánh mắt liền khôi phục thanh tỉnh.

Nàng ngồi dậy.

Trải qua hơn nửa tháng điều dưỡng, thân thể rốt cục bắt đầu dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Vết thương trên người, cũng đa số khép lại, một chỗ bên hông lưng, còn có vết thương trong lòng bàn tay trái  còn tương đối nghiêm trọng, những nơi còn lại đã khá hơn bảy tám phần.

Nàng vừa ngồi lên, liền nhận thấy bên hông có một bàn tay đã vươn tới, ước chừng là do vừa mới tỉnh ngủ, thân thể trước lý trí ra tay ngăn cản.

Lại bị đôi tay rõ ràng nắm chặt, nghe hắn chậm rãi

"Cái gì nên nhìn cũng đã nhìn, hiện tại ngăn cản sẽ không ai bôi thuốc cho ngươi."

Tuyên Vân Chi tĩnh lặng.

Đầu phục hồi tinh thần lại, thả lỏng thân thể.

Nàng cũng không phải muốn ngăn cản, chỉ là theo bản năng phản ứng.

Bất quá lời này của hắn ngược lại nói cũng không sai, nửa tháng nay, cả ngày vì nàng cởi áo cởi dây, người bôi thuốc không phải người khác, chính là Vương gia của chúng ta.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com