ZingTruyen.Info

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG3] Chương 137

Boitieuyeu

Chương 137: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (13)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Tiểu kiều nhỏ, hắn cười nửa đẩy nửa ôm nàng hướng đi vào bên trong.

Cho tới khi đến trước cái bàn.

Trên bàn đặt một ít điểm tâm.

Bốn món bày biện ngay ngắn ở trên bàn.

Hắn cầm một quyển sổ con ngồi vào ghế, lật mở ra xem.

Giương mắt, nhìn Tuyên Vân Chi đứng nhìn chằm chằm điểm tâm.

"Bưng tới."

Hắn cười như không cười nhìn nàng.

Nàng lấy lại tinh thần, nhanh chóng rũ mắt, đem điểm tâm một món một ít bày trên chiếc đĩa phía trước.

Nàng đang định muốn lui về vị trí cũ, liền nghe Tư Vân Tà nói

"Muốn ăn?"

Hắn thanh âm chậm rãi câu nhân.

Nàng đang muốn nói chuyện, lại là nghĩ tới cảnh tượng giữa trưa, cúi đầu

"Không phải."

Tư Vân Tà thầm chấp nhận, đưa tay lấy lên một khối điểm tâm, cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay nói cho Tuyên Vân Chi nghe, sâu kín nói

"Bổn Vương lòng dạ trống trải, vốn định ban thưởng với ngươi, không nghĩ ngươi ...."

Nói một nửa, liền nghe Tuyên Vân Chi nhanh chóng một câu

"Đa tạ Vương gia."

Hắn sửng sốt, khóe môi kéo lên ý cười, nửa ngày, ngón tay thon dài đặt lên đĩa ngọc đẩy đến trước mặt Tuyên Vân Chi

"Thưởng cho ngươi."

Nghe được hắn nói, Tuyên Vân Chi bộ dáng đang héo úa, rốt cuộc sốc lại tinh thần.

Thử cầm một khối điểm tâm nhét vào trong miệng, nhìn hắn dò ý nhưng hắn không nói gì thêm.

Như vậy mới an tâm ăn tiếp.

Tuy rằng trộm hai cái bánh bao và một con gà nướng, nhưng nàng đã vài ngày không ăn cơm nên rất cần bổ sung dinh dưỡng.

Thức ăn lúc trưa đã sớm tiêu hóa sạch sẽ.

Lúc này ăn chút điểm tâm, vừa đúng lúc lót dạ.

Hơn nữa điểm tâm này quả thật rất ngon, hương vị mềm mềm, vào miệng liền tan, nàng một cái lại tiếp một cái, đại khái chưa hết một tách trà nàng đã ăn hết một mâm điểm tâm.

Tư Vân Tà một tay chống cằm, nhìn nữ nhân nào đó ăn đến vui vẻ quên mất cảnh giác.

Hay nói, người không phòng bị lúc này, mới là bộ mặt thật của nàng.

Nữ nhân này ..... chính là người dám cả gan làm loạn.

Hắn từ lúc cầm triều quyền tới nay, đây là lần đầu nhìn thấy có người ngay trước mặt hắn mà vẫn ăn đến vui vẻ, khó tin hơn là hắn lại có thể bình tĩnh ngồi một bên nhìn.

Đặc biệt còn nhìn nàng chuyên chú ăn hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn, làm hắn trong lòng có chút khó chịu.

Hắn nhớ rõ, chỉ cần người làm hắn khó chịu đã sớm thăng thiên.

Mà nhóc con này còn có thể đủ sinh long hoạt hổ ăn uống, thật sự là vận khí tốt.

Lộc cộc, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ lên bàn không nhanh không chậm.

"Ăn ngon như vậy?"

Hắn sâu kín dò hỏi.

Nàng ăn điểm tâm động tác chậm lại, nhìn một mâm đồ ăn gần hết.

Nuốt xuống điểm tâm trong miệng,

"Ăn ngon."

Nói xong, lại bổ sung

"Mệnh lệnh của Vương gia, nô tỳ cẩn tuân."

Tư Vân Tà sau khi nghe xong, cười ra tiếng.

"Bổn Vương ban thưởng đồ vật, còn chưa bao giờ lấy lại, chỉ là ..... đồ ăn ngươi đang ăn là đồ ăn khuya của bổn Vương."

Tuyên Vân Chi trầm mặc ........

Sau đó chậm rãi đem hai đĩa còn sót lại đẩy đến trước mặt Tư Vân Tà.

Chớp chớp đôi mắt.

Nhưng hai đĩa điểm tâm không thu hút sự chú ý của hắn.

Hắn lực chú ý tất cả đều ở trên người Tuyên Vân Chi hận không thể lấy khối điểm tâm nhét vào miệng nàng.

Rũ mắt che đi tinh quang.

Hắn vừa rời tầm mắt, Tuyên Vân Chi cũng tự nhiên cảm nhận được.

Cúi đầu nhìn xem tay mình, sau đó yên lặng đem khối điểm tâm đưa tới.

Không cho nàng ăn cứ việc nói thẳng, còn một hai phải đoạt đồ ăn trong tay nàng, người cầm quyền một quốc gia Nhiếp Chính Vương còn thiếu một khối này?

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info