ZingTruyen.Asia

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

Chương 136: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (12)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Một canh giờ sau, cổng lều lớn tung lên.

Đường Nhất một thân y phục màu đen xuất hiện trong trướng, ánh mắt biến đổi không ngừng.

Tư Vân Tà như cũ nằm trên chiếc giường phù dung, y phục đỏ sậm mang theo lười biếng.

"Vương gia, ngài bảo thuộc hạ chú ý đến nô tỳ Tuyên Vân Chi, nàng mới từ nhà bếp trộm đi hai cái bánh bao cùng một con gà nướng."

Tư Vân Tà lật xem thư trong tay, môi mỏng ý cười trù phiếm

"Đường Nhất, bổn Vương cho phép ngươi hầu hạ thân cận bao nhiêu năm?"

Đường Nhất sửng sốt

"5 năm trước."

"Ngươi theo bổn Vương đã bao lâu?"

"Mười tám năm"

Tư Vân Tà vẫn lật xem phong thư, không có nói cái gì nữa, nhưng ý cười trên khóe môi càng ngày càng đậm.

Vào đêm, Tuyên Vân Chi một thân hồng y, mái tóc đã được búi đơn giản, trên đỉnh đầu chỉ có cây trâm phượng dùng để trang trí.

Nàng cúi đầu đi về phía trước, trước mặt nàng là Đường Nhất, biểu tình nghiêm túc cẩn thận, dẫn nàng hướng lều lớn đi đến.

Đến trước cổng lều, Đường Nhất cúi đầu đứng ở một bên,

"Cô nương mời vào."

Tuyên Vân Chi gật đầu, chân chậm chạp không tiến vào.

Rốt cuộc vẫn là nhịn không được ngẩng đầu

"Không biết Vương gia đêm nay có chuyện gì phiền lòng?"

"Không có"

Nàng gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, nhấc lên màn trướng đi vào.

Nào biết Tư Vân Tà đứng trước cửa, nàng không kịp phản ứng thẳng tắp đâm vào lòng ngực hắn.

Tầm mắt bị mảng màu đỏ vây quanh.

Hơi thở quen thuộc tràn ngập ở mũi.

Tư Vân Tà yết hầu truyền tiếng cười, làm ngực chấn động theo

"Nhào vào trong lòng bổn Vương như vậy? Ngươi nói không phải đang câu dẫn bổn Vương?"

Tuyên Vân Chi tặc lưỡi, cứ tưởng thoát ra được lòng ngực hắn, ai ngờ bị hắn ôm chặt không thoát nổi.

"Không biết hôm nay thức ăn của các tướng sĩ như thế nào?"

Hắn rũ mắt thâm thúy nhìn nàng.

Tuyên Vân Chi ngước mắt cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, không chút chột dạ

"Nô tỳ không biết."

Con ngươi hẹp dài cười như không cười, ý vị thâm trường

"Phải không? Vậy hôm nay có một con gà nướng bị trộm đi chắc là do con sói mắt trắng nào đó chạy lại trộm?"

Tuyên Vân Chi nghẹn một cục, một câu đều nói không nên lời.

TMD, đúng đúng đúng, lão nương chính là trộm gà nướng của ngươi, chẳng những trộm, còn nhân tiện mang theo hai cái bánh bao, gà nướng xương cốt đều vào bụng.

Nàng trong lòng nhịn không được chửi thầm.

Thấp không nói, dù sao chứng cứ đều không có, ngươi có thể làm gì ta?

Tư Vân Tà nhìn nàng bộ dáng phì phò, trong mắt ý cười càng đậm.

Thật sự rất kỳ quái.

Ở gần nữ nhân này, hắn luôn có cảm giác muốn khi dễ nàng.

Nhìn nàng nước mắt lưng tròng, vẫn rất thích.

Vì thế, hắn hơn nửa đêm không nhịn mà người gọi tới, muốn nhìn một chút nha đầu dám ở quân doanh của hắn ăn trộm gà nướng sẽ có phản ứng gì.

Kết quả, không có cảnh tượng quỳ xuống dập đầu hoảng sợ xin tha thứ, chỉ thấy tình cảnh lợn chết không sợ nước sôi.

Ngược lại làm hắn càng thích.

Loại phản ứng quái dị này, làm hắn cảm thấy không chịu khống, lại không phản cảm.

Hắn rõ ràng chán ghét mọi người trên thế giới này, nhưng riêng nàng lại không.

Thậm chí còn không cho quân lính điều tra lai lịch, đã mang người lưu tại trong trướng.

Rũ mắt nhìn búi tóc trên đầu nàng, tầm mắt dừng cây trâm Phượng Hoàng.

Đưa tay chậm rãi chạm vào cây trâm, ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua, trong mắt càng thêm sâu thẳm như bị mê hoặc.

Bất quá hắn hoàn hồn rất nhanh, lập tức thu tầm mắt đưa tay về, cúi đầu nhìn Tuyên Vân Chi.

---------------------oOo----------------------

Edit

Tui xong tiên độ rồi mn ạ, từ giờ cho đến hết TG3 thì 1 ngày 5c nhoa mn.🥳

Mặc dù tiến độ hơi chậm so với các edit nhà nghề khác, nhưng tui đang cố gắng hoàn thiện cái hố này nên mn đừng bỏ đứng con tinh thần của tui nghen.

Mn đi gùi tui không tìm đc ai khóc lóc kể lể đc đóa, lại khổ thân tui (⁠っ⁠˘̩⁠╭⁠╮⁠˘̩⁠)⁠っ

Cuối cùng chúc mn vui vẻ.🙆

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia