ZingTruyen.Com

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

Chương 135: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (11)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Tư Vân Tà đứng lên, đi đến bàn dài trước mặt, nhìn trước mắt các loại thức ăn, ngồi xuống.

Nâng mí mắt, quét về phía góc giường nhìn một cục đá cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình Tuyên Vân Chi.

"Ngốc ở đó làm gì? Còn không qua đây hầu hạ?"

Tuyên Vân Chi sửng sốt, hơi há mồm, vâng lời đi qua

"Vâng"

Trong ký ức của nguyên chủ, Tư Vân Tà có tâm phòng bị rất mạnh đặt biệt là khâu ăn uống, cực kỳ ghét người khác hầu hạ mình ăn uống trừ bỏ Đường Nhất, nói là phòng bị, chi bằng nói ....hắn chê người khác bẩn.

Vì vậy mà Tuyên Vân Chi không nghĩ tới, hắn còn gọi nàng qua hầu hạ.

Đứng trước bàn dài, Tuyên Vân Chi nhìn một một lượt bàn ăn, liền nghe người ngồi chính giữa lười nhác nói một câu

"Chia thức ăn"

"Vâng"

Nàng chọn mấy đĩa thức ăn màu sắc đẹp mắt.

Ở hai thế giới trước Tư Vân Tà đối thức ăn cực kỳ bắt bẻ.

Nhưng hương vị món ăn đậm hay nhạt không quan trọng.

Chỉ cần hợp ý, hắn có thể ăn.

Tư Vân Tà nhìn mâm cơm, mày khẽ nhíu, đáy mắt nhanh chóng hiện lên tinh quang, rũ mắt che khuất.

Cầm lấy đũa bạc gắp thức ăn tinh tế nhấm nuốt.

Hắn ăn tốc độ rất chậm, không giống như mấy người cầm quân đánh giặc người khác, hấp tấp háu ăn.

Hắn ăn, Tuyên Vân Chi đứng ở một bên tinh tế quan sát.

Có món hắn động đũa nhiều liền biết hắn thích, còn những món chỉ gắp một lần chính là không thích.

Bàn cơm vơi hơn nửa, Tư Vân Tà buông đũa, giương mắt nhìn về phía nàng, môi mỏng gợi lên

"Đói không?"

Tuyên Vân Chi vốn cố nhịn, TMD, loại chuyện hầu hạ người khác ăn cơm, nàng sống ba đời cũng chưa trải qua.

Ở thời điểm này, vốn nên lắc đầu kinh sợ.

Nhưng đối diện với ánh mắt hắn, động tác lắc đầu dừng lại đổi thành gật đầu

"Đói"

Nàng mắt ngấn nước, thân thể nhỏ gầy, hôn mê lâu như vậy, hơn nữa lúc trước ở nhà giam cũng không được ăn tính đến giờ đã hơn mấy ngày chưa được ăn cơm.

Hắn thu hết vào mắt, bộ dáng của nàng nhìn có vẻ vô thố, nhưng không ủy khuất như nàng biểu hiện.

Nhìn bộ dáng này, hắn ngược lại cười lên tiếng.

Ý cười truyền từ yết hầu trầm thấp, khiến khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm rực rỡ lấp lánh.

"Cho tới bây giờ chưa từng thấy nô tỳ nào như ngươi."

Nàng hé môi lộ ra ý cười, theo ý hắn có phải muốn cho nàng ra ngoài đi ăn cơm không?

Đang cảm thấy vui vẻ sắp lấp đầy cái bụng, nào ngờ nghe người này lưu loát chậm rãi nói

"Ngươi là nô lệ chính bổn Vương tự mình mang tới, vô luận như thế nào cũng không thể làm mất mặt bổn Vương."

Hắn nói đến đây dừng một chút, cùng với khuôn mặt tươi cười non nớt đối diện.

Môi mỏng hiện ý cười càng thêm nồng đậm

"Bắt đầu từ ngày mai, ngươi chỉ được ăn buổi sáng, cơm trưa cùng bữa tối thì miễn đi, coi như để rèn luyện khả năng kháng đói của ngươi, một hai tháng là được."

Tuyên Vân Chi trên mặt ý cười cứng đờ.

Hắn làm như đang nói chuyện phiếm, bàn tay khớp xương rõ ràng gõ từng nhịp lên bàn, bồi thêm một câu

"Ngươi cảm thấy như thế nào?"

Tuyên Vân Chi

"············ Vâng"

Chờ đến khi Tuyên Vân Chi bước ra khỏi lều, đã là buổi chiều.

Nàng đói đến hai chân run lên.

Thân thể nàng tuy rằng tương đối mạnh hơn các thiếu nữ khuê phòng một chút, nhưng bỏ đói bụng lâu ngày, có là con trâu cũng chịu không nổi.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com