ZingTruyen.Asia

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG3] Chương 130

Boitieuyeu

Chương 130: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (6)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Tuyên Vân Chi ngồi dậy, đem kiện áo hồng đào cầm lên, rũ mắt trong mắt không mang theo bất cứ tia tình cảm nào.

Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, nàng bước ra khỏi lều trại, mặt trời rực rỡ chiếu vào mắt nàng gần như mở không ra.

Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa, còn có các nam nhi phóng khoáng cười to cùng với âm thanh đao kiếm va nhau.

Nàng giương mắt dò xét nơi này, là một doanh trại, nơi này cách hoàng cung Xuyên Triệu quốc chưa tới mười dặm.

Lúc này, thị vệ đứng trước lều tiến lên,

"Vương gia muốn gặp ngươi"

Vừa nói tầm mắt không ngừng đánh giá Tuyên Vân Chi từ trên xuống.

Nàng dường như không có nhận thấy được ánh mắt hắn, chỉ gật gật đầu.

Thị vệ kia dẫn đầu đưa Tuyên Vân Chi đến trung tâm lều trại.

Nàng đi đến trước cổng lều, vừa vặn nhìn thấy một nữ nhân mặc một thân màu trắng, khuôn mặt sạch sẽ nhẹ nhàng, lại mang theo xích chân đi ra.

Tuyên Vân Chi nhìn đến nữ nhân kia, gần như cùng lúc nữ nhân kia cũng nhìn phía Tuyên Vân Chi.

Hai người bước chân đều dừng lại, Đoan Mộc Nguyệt ánh mắt lạnh băng không chút cảm tình, Tuyên Vân Chi đôi mắt óng ánh hờ hững như cũ.

"Đoan Mộc Nguyệt"

Thanh âm khàn khàn, khô khốc.

"Tuyên Vân Chi"

Nàng môi đỏ dần dần gợi lên một ý cười.

Hai người đi lướt qua nhau, chân của Đoan Mộc Nguyệt bị xích chân nên khi đi cọ xát với mặt đất phát ra tiếng vang.

Phía sau binh lính thúc giục, bộ dáng không kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn truyền tới thanh âm hùng hùng hổ hổ

"Dám mưu hại Hoàng Thượng, tru di cửu tộc nhà ngươi cũng không hết tội!"

Tuyên Vân Chi nghe trong mắt hiện lên tinh quang.

Căn cứ vào cốt truyện《 mưu 》

Hoàng đế Tần Cảnh Nghiên trên lôi đài liếc mắt một cái nhìn trúng Đoan Mộc Nguyệt, hơn nữa muốn nàng thị tẩm trong đêm, kết quả Đoan Mộc Nguyệt đạp vào mệnh căn, đánh bất tỉnh nhân sự.

Lần nữa quay về ngục giam.

Cũng bởi vì Đoan Mộc Nguyệt và Tần Cảnh Nghiễn gặp nhau như vậy, thành công hấp dẫn lực chú ý của Tần Cảnh Nghiễn, bắt đầu một màn tương ái tương sát tình yêu thắm thiết.

Chờ đến khi Tần Cảnh Nghiên tỉnh lại, Đoan Mộc Nguyệt sẽ bị đưa trở về hậu cung.

Nhưng việc này cũng không phải điều Tuyên Vân Chi quan tâm, điều mà nàng để tâm chính là vì chuyện này mà Nhiếp Chính Vương triệu kiến Đoan Mộc Nguyệt, xem nàng không hề có một chút hối hận cùng kinh sợ hơn nữa còn thể hiện bộ dáng thoải mái nhàn hạ, cũng thành công gợi lên hứng thú của Tư Vân Tà.

Bắt đầu một màn mèo vờn chuột.

Tần Cảnh Nghiên cùng Tư Vân Tà, không chỉ tranh chấp hoàng quyền mà còn tranh chấp cả nữ nhân.

Nghĩ thời điểm, Tuyên Vân Chi đi vào trong trướng.

Trong trướng, không hề có một chút nào gọi là trại chủ của quân tướng, không có không khí căng thẳng nghiêm chỉnh đến ngột thở, mà hoàn toàn ngược lại.

Bên trong được bày trí như một căn phòng nghỉ, ở giữa là một chiếc giường gỗ đen nhánh khắc phù dung vàng, trên giường một người một thân áo bào đỏ sậm thêu hoa văn tơ vàng, nửa người dựa vào thành giường, cổ áo hơi mở, bộ dáng lười biếng.

Hướng lên trên, khuôn mặt vẫn bị che bởi chiếc mặt nạ tơ vàng chỉ lộ ra môi mỏng lạnh tanh cùng đôi mắt đen nhánh hẹp dài, nhìn đến khiến cho người khác không nhịn được muốn tháo chiếc mặt nạ đó ra để nhìn xem gương mặt bên trong có bao nhiêu kinh diễm.

"Vương gia, người ngài muốn gặp đã đến."

Tư Vân Tà rũ mắt nhìn phong thư trong tay, dường như ngoài cái này ra không còn gì để hắn chú ý.

"Ừ"

Yết hầu truyền đến một tiếng, mang theo độc hữu mị lực câu nhân.

Binh lính lui ra, cả lều lớn chỉ còn lại có hắn cùng nàng.

Cũng không biết qua bao lâu, người nọ mới buông phong thư trong tay, nâng mí mắt, mang theo không chút để ý

"Nha đầu tên là gì?"

Thanh âm chậm rãi nước chảy mây trôi, lười biếng đến cực điểm.

"Tuyên Vân Chi"

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia