ZingTruyen.Info

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

Chương 129: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (5)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Như nhận thấy được cái gì, nàng nhìn sang một bên, phát hiện ở trước hành lang ra vào, Đoan Mộc Nguyệt vậy mà không rời đi.

Binh lính chịu trách nhiệm dẫn Đoan Mộc Nguyệt rời đi, bởi vì Nhiếp Chính Vương xuất hiện mà thành kính quỳ lạy trên mặt đất, nên không để ý nàng.

Đoan Mộc Nguyệt đứng trong bóng tối dựa vào vách tường, nàng không quỳ lạy, hai tay khoanh trước ngực, một bộ dáng quan sát, như dáng vẻ lúc trước Tuyên Vân Chi đánh giá Đoan Mộc Nguyệt.

Hai người tầm mắt nhìn nhau.

Tuyên Vân Chi bắt được trong mắt Đoan Mộc Nguyệt hiện lên ngưng trọng.

Nàng môi mỏng nở nụ cười, cùng với đối mặt lạnh băng.

Tuyên Vân Chi trên mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng trong lòng đã muốn gào thét.

Nữ nhân này, không dễ đối phó.

Cơ hồ đều cùng là sát thủ cho nên khi ánh mắt chạm nhau liền biết đối phương thế nào.

Tuyên Vân Chi biết, Đoan Mộc Nguyệt nhất định phát giác nàng cũng không phải người thế giới này.

Bởi vì nhìn cách nàng giết con sói, động tác vô cùng nhanh gọn sạch sẽ, không tạo tiếng động, cùng với cách ra tay của Đoan Mộc Nguyệt tuy rằng khác nhau nhưng kết quả lại giống y hệt, chiêu thức trí mạng, đủ tàn nhẫn.

Mà các chiêu thức này không phải người ở thế giới này có thể thực hiện.

Đoan Mộc Nguyệt đôi môi tái nhợt gợi lên một ý cười, nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái lạnh băng.

Tuyên Vân Chi rũ mắt, thở dài một hơi, cũng may mục tiêu công lược của nàng không phải nữ nhân này.

Thế giới này Thiên Đạo sủng nhi là Tần Cảnh Nghiên, đây mới là mục tiêu công lược của nàng.

Nghĩ đến này, nàng lại lần nữa ngẩng đầu quét một vòng, không nhìn thấy bóng dáng của đế vương trẻ tuổi Tần Cảnh Nghiên, không quá bất ngờ, tầm mắt lại lại lần nữa cùng Tư Vân Tà đối diện.

Tư Vân Tà thấp liễm mí mắt, nhìn không ra hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cho đến nghe được thanh âm dễ nghe mang theo từ tính cùng tản mạn

"Đều đứng lên đi."

"Đội ơn Vương gia!"

Thanh âm chỉnh tề thiết huyết.

Mọi người đứng dậy, cũng không biết Tư Vân Tà cùng người bên cạnh nói nói mấy câu, liền rời đi.

Hắn từ trong huyên náo mà xuất hiện, cũng từ trong hỗn loạn mà rời đi.

Tuyên Vân Chi đứng chính giữa lồng giam lôi đài, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, trước mắt tối sầm, oanh té xỉu trên đất.

Thời điểm nàng tỉnh lại, nghe bên tai truyền đến thanh âm của tỳ nữ

"Tiện nô này, vận khí thật tốt, được Vương gia nhìn trúng, chẳng những thoát khỏi kiếp nô dịch còn đặc cách cho nàng hầu hạ bên người. Thật là phải tu luyện tám kiếp mới được phúc phận này."

"Ai có thể biết ngày tiện nô tranh tài không lọt vào mắt, mà Vương gia cùng Hoàng Thượng đều đến xem, còn chọn trúng hai tiện nô. Nghe nói người Hoàng Thượng chọn trúng hôm qua đã được kêu đi thị tẩm, đây là loại may mắn kiểu gì, thật làm người khác ghen tị."

"Ta ngược lại không hâm mộ cái kia, Hoàng Thượng cùng Vương gia đem đi so sánh, ta thà làm người hầu bên cạnh Vương gia, nếu một ngày nào đó được Vương gia coi trọng, không phải một bước lên mây a?"

Nói đến đây, tỳ nữ kia trong rất hưng phấn.

Tất cả mọi người đều biết, Thánh Diễm quốc chính sự triều cục không phải do Hoàng Thượng tiếp quản mà là Nhiếp Chính Vương.

Tuyên Vân Chi nghe hai tỳ nữ ríu rít, dùng sức ho khan một tiếng từ từ chuyển tỉnh.

Hai tỳ nữ nghe được trên giường có động tĩnh, lập tức im lặng.

Đi tới, nhìn Tuyên Vân Chi bộ dáng suy yếu, trong mắt mang theo khinh thường

"Tỉnh? Nếu đã tỉnh, nhanh đứng dậy mặc quần áo tử tế, Vương gia muốn gặp ngươi."

Tỳ nữ kia nói xong, liền đem một bộ quần áo ném lên giường, trong miệng còn nhịn không được lẩm bẩm một câu

"Thật không biết là gặp phải vận gì, có thể được Vương gia xem trọng."

Vừa nói, hai người đi ra ngoài.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info