ZingTruyen.Com

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG3] Chương 128

Boitieuyeu

Chương 128: Nhiếp Chính Vương cầu sủng ái (4)

❄️Edit: Bối tiểu yêu

❄️Beta: Lười

🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺 ❄️ 🌺 🌺 🌺

Khi bóng dáng cao quý xuất hiện trên đỉnh cao của võ đài, vạn tướng sĩ đang hô to cuồng loạn, trong nháy mắt yên tĩnh.

Tất cả đều đồng loạt đứng lên, tiếng áo giáp va đập lẫn nhau, đồng thời tất cả đều quỳ xuống.

Tuyên Vân Chi thu hết mọi thứ vào mắt, không một ai đứng, mọi người đều thành kính cúi đầu quỳ lạy,

"Cung nghênh Vương gia!"

"Cung nghênh Vương gia!"

"Cung nghênh Vương gia!"

Thanh âm mang theo sự trung thành tuyệt đối đồng thanh vang dội đinh tai nhức óc khắp khán đài.

Đến cả lính canh lồng giam cũng đồng thời quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu liếc mắt một cái.

Giờ khắc này, hắn giống như một vị thần, rõ ràng một câu cũng không nói, nhưng đứng ở chỗ đó, lại làm tất cả mọi người thần phục.

Giữa trưa ánh nắng chiếu rọi, trong lồng giam trên lôi đài vết máu chưa khô mang theo mùi hôi tanh tràn ngập mọi nơi.

Tuyên Vân Chi đứng ở giữa, máu đỏ từ cây trâm tí tách nhỏ giọt xuống đất.

Phần tóc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt nàng, khóe môi tái nhợt, mang theo suy yếu.

Nhưng đôi mắt tựa sao trời, hướng thẳng lên người nam nhân, trong mắt nhanh chóng hiện lên một mạt ánh sáng cùng ý cười, Tư Vân Tà.

Trong cốt truyện《 Mưu 》, nhân vật một tay che trời một chân đạp đất, thiếu chút nữa tàn sát sạch sẽ ngũ quốc, sở hữu tiền tài lớn nhất hoàng thất Nhiếp Chính Vương Tư Vân Tà.

Chậc, lại gặp nhau.

Đôi môi tái nhợt nhịn không được nở một nụ cười.

Hệ thống 001 trong đầu nàng vang lên

"Bíp——-, hệ thống nhắc nhở, đại vai ác của thế thới này xuất hiện, thỉnh ký chủ chú ý, đại vai ác có cấp độ nguy hiểm: cấp S."

Nam nhân đứng ở trên đài cao, mang theo mặt nạ tơ vàng che khuất biểu tình trên khuôn mặt, hạ thấp lông mày che đi sự hờ hững trong mắt hắn.

Loại sự tình được vạn người kính ngưỡng tôn kính quỳ lạy, với hắn thật giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.

Không dậy nổi một tia hứng thú, đại khái đã đứng trên vạn người quá lâu rồi làm hắn khó tìm ra địch thủ, chỉ còn lại nhàm chán đến vô vị.

Mà Tuyên Vân Chi tầm mắt cứ hướng về đây, khiến hắn không thể làm ngơ.

Rũ mắt, nhìn qua.

Đó là một nha đầu nhỏ gầy, đứng giữa lôi đài xung quanh là xác hai con sói, tay phải nắm một cây trâm máu nhỏ từng giọt ở trên mặt đất.

Nhưng tất cả vẫn chưa đủ để hấp dẫn hắn, duy nhất để hắn cảm thấy thú vị, là đôi mắt kia.

Ánh mắt không hề có sợ hãi, ngược lại còn nhìn hắn mang theo tia sáng.

Làm hắn không những không hề phản cảm còn có loại cảm giác quen thuộc.

Môi mỏng gợi lên.

Trong lúc hai người nhìn nhau, con sói bị run sợ mà rút lui bổng đột nhiên nhào đến công kích, nàng bởi vì bị phân tâm nên chỉ kịp tránh né, rạch một tiếng, sau lưng liền bị cào mấy đường máu, tay đảo nhanh dứt khoát cắm cây trâm vào cổ con sói.

Máu tươi phun tung tóe nhiễm cả cây trâm, nàng dùng sức ấn mạnh xuống chèn ép con sói, chưa kịp nghe tiếng kêu cuối cùng của nó đã nghe ầm một tiếng, con sói ngã xuống đất.

Còn cây trâm gần như cắm sâu vào cổ nó chỉ chừa lại đầu phượng bên ngoài, lại khiến người cao quý thần bí trên kia lộ ra thâm ý.

Tuyên Vân Chi thở hắt một hơi, lau vết máu trên mặt, miễn cưỡng đứng dậy.

Tóc đen rủ xuống, che đi khuôn mặt khiến cho nam nhân trên đài tìm tòi nghiên cứu nàng.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com