ZingTruyen.Info

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG2] Chương 120

Boitieuyeu

CHƯƠNG 120: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (68)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢

Lại thêm bản thân Mộng Vũ Văn là Thiên Đạo sủng nhi của thế giới này, nếu không có Tuyên Vân Chi xuất hiện, chỉ sợ cô ta sẽ khiến thiên hạ đại loạn.

Hai người lúc nói chuyện, móng tay phấn nộn của Mộng Vũ Văn đặt trên má Tuyên Vân Chi, trong mắt kia tất cả đều là hám lợi và xấu xa ghê tởm.

"Có người hiểu tôi như vậy, đột nhiên không muốn giết chết cô."

Chẳng qua cô ta cảm thán được một chút, nghe bên tai tiếng cười nhạo của Tần La truyền đến, cô ta lấy lại tinh thần.

Âm độc bao phủ trong mắt.

"Hai người chúng mày chắc chắn không thoát ra được chỗ này, cũng không ngại nói cho chúng mày biết, tao sẽ tra tấn chúng mày cho đến chết, cuối cùng một mồi lửa sẽ xóa sạch dấu vết."

Vừa nói, tay Mộng Vũ Văn bóp cổ Tuyên Vân Chi, chầm chậm dùng lực,

"Chờ mày chết rồi, tao sẽ đem Tư Vân Tà đoạt lấy thay mày chiếu cố hắn thật tốt, một người đàn ông hiếm có như hắn, nếu không thu về bên mình, không phải rất đáng tiếc sao."

Tuyên Vân Chi nghe được này đột nhiên cười một tiếng, dù cổ bị nắm chặt cũng không là gì

"Mộng tiểu thư hận tôi, chẳng lẽ có một nửa là bởi vì Tư Vân Tà?"

"Mày là cái thá gì mà được anh ấy ưu ái?"

Mộng Vũ Văn trong thanh âm dường như xen lẫn một tia đố kị, Tư Vân Tà vốn nên là người của cô ta, bởi vì tiện nhân này xuất hiện cướp đi.

Cho nên, đố kị.

Càng nghĩ, Mộng Vũ Văn trong mắt càng ghen ghét, tức giận giơ tay hung tợn muốn đánh vào gương mặt đang cười này.

Chỉ là đợi đến tay rơi xuống, không có nghe được tiếng vang, ngược lại còn bị một bàn tay trắng thuần nắm lấy.

Mộng Vũ Văn không kịp phản ứng, cả người quay cuồng, chỉ cảm thấy phần bụng đau xót, bị nện ngồi trên ghế, xoạt một tiếng váy bị xé một mảng lớn, vải vo lại thành cục nhét vào trong miệng của cô ta, cả người bị trói trên ghế.

Cổ bị người bóp lấy, đợi đến khi Mộng Vũ Văn lấy lại tinh thần, phát hiện cô ta đã cùng Tuyên Vân Chi thay đổi vị trí, miệng bị nhét vải, cứ ô ô a a không nói nên lời.

Tuyên Vân Chi trong mắt hờ hững, khóe môi mỉm cười

"Nhìn Mộng tiểu thư như còn có lời muốn nói, chỉ sợ là không có cách nào nói ra."

Trong mắt hiện lên ánh sao, từng chút một bóp chết hi vọng của Mộng Vũ Văn.

"Bíp —-- hệ thống nhắc nhở, Thiên Đạo sủng nhi chỉ số may mắn 30, hiện tại Thiên Đạo sủng nhi chỉ số may mắn chưa xuống đến mức quy định trở thành người bình thường tuyệt đối không được gây tổn thương, hệ thống nhắc nhở, không thể giết."

Mỗi lần, vừa gặp phải loại sự tình này, hệ thống luôn khẩn cấp cảnh cáo Tuyên Vân Chi.

Cũng vì nó tồn tại cùng Tuyên Vân Chi, đến mức cô nghĩ gì hệ thống dù không hiểu hết trăm phần trăm, nhưng cũng biết tám mươi phần trăm.

Chỉ số may mắn của người bình thường?

Tuyên Vân Chi nghĩ đến, người bình thường chỉ số may mắn giới hạn là 20, hiện tại còn tới 10 điểm nữa mới tới chỉ số quy định.

Mộng Vũ Văn trừng mắt Tuyên Vân Chi, muốn đứng lên, lại bị dây thừng buộc chặt chẽ hạn chế.

Tuyên Vân Chi tìm được một con dao gãy bị gỉ.

Môi đỏ câu lên ý cười, nhưng ở nơi u ám không người này, còn xuất hiện con dao gỉ sắt.

Toàn cảnh khiến quanh thân Tuyên Vân Chi xuất hiện cỗ âm trầm, làm đáy lòng Mộng Vũ Văn tự dưng dâng lên một dự cảm không tốt.

Tuyên Vân Chi nghiêng người nhìn về phía Tần La

"Nhắm mắt "

Đây là lần thứ ba Tuyên Vân Chi cứu cô, đối với Tuyên Vân Chi, cô có trăm phần tin tưởng từ tận đáy lòng.

Thế cho nên không hỏi gì, nhắm hai mắt lại.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info