ZingTruyen.Com

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

CHƯƠNG 113: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (59)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

"Chính là nữ nhân vừa nãy, mục đích của em không phải là cô ta à?"

Thanh âm từ tính, mặc dù là câu hỏi, lại nói một cách chắc chắn.

Trong mắt của nàng mỉm cười, khóe môi khẽ nhếch

"Em chỉ là đơn giản là nhìn cô ta thấy khó chịu. Anh chấp nhận lý do này không?"

Tư Vân Tà nhíu mày,

"Chẳng lẽ không phải bởi vì Âu Dương Mông kia?"

Vừa nhắc tới người này, Tư Vân Tà trong lòng liền từng đợt u ám.

"Không liên quan tới hắn."

Cô trả lời dứt khoát.

Tư Vân Tà tiến lại gần, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm cặp mắt của nàng

"Nam nhân kia sống hay chết, em đều không thèm để ý?"

Thanh âm dễ nghe chậm rãi vang lên, nhưng mà đằng sau những lời đó, nghe kỹ sẽ cảm thấy được nguy hiểm.

Sống hay chết đều không thèm để ý?

Đương nhiên không có khả năng!

Âu Dương Mông chết rồi, cô cũng sẽ bị xóa bỏ.

Nhưng không hiểu sao Tuyên Vân Chi cảm thấy, nếu mình nói để ý, có lẽ ngay tối nay Âu Dương Mông sẽ bị xe đâm chết.

Ngay lúc cô hơi chần chừ một chút, cái cằm liền bị nắm.

Khóe môi hắn ngậm lấy ý cười yếu ớt, trong mắt thâm thúy gần như thoáng qua liền thành u ám, thanh âm chậm rãi mang theo nhu hòa

"Em còn để ý hắn."

"Đương nhiên không!"

Nàng chớp mắt từ chối.

Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Tuyên Vân Chi vẫn bắt lấy tay Tư Vân Tà, nói

"Em hoàn toàn không có ý gì với hắn cả, hắn phá sản cũng được, thành ăn mày cũng được, mấy cái này không liên quan đến em, nhưng mà hắn không thể chết."

Cô nói rất trịnh trọng.

Đôi mắt hẹp dài mang theo tĩnh mịch, cô không thể đọc hiểu cảm xúc bên trong con mắt của Tư Vân Tà.

Nhưng có vẻ hắn đã tiếp nhận cách nói này.

Đôi môi mỏng lạnh gợi lên ý cười yêu diễm

"Em cho là anh sẽ giết hắn?"

Cô im lặng.

Ý cười từ sâu trong cổ họng hắn truyền ra, duỗi một ngón tay gõ vào trán cô,

"Anh là một công dân gương mẫu luôn tuân thủ pháp luật, không làm ra được chuyện như thế."

Trên mặt cô tươi cười, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ không tin lời anh nói.

Hắn đưa tay ôm cô, cằm chống lên trán của cô,

"Nếu em xin anh, có thể anh sẽ giúp em."

Hắn nheo mắt, có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Lời nói hàm chứa hờ hững cùng nghiền ngẫm, giống như đang trêu chọc.

Không biết tại sao, chỉ cần có bóng dáng cô nơi tầm mắt có thể chạm vào, tâm trạng sẽ luôn vui vẻ.

Cô gái này quyền cước sắc bén, toàn thân là gai nhọn, không thể cứng rắn, chỉ có thể nhẹ nhàng dụ dỗ.

Mỗi lần thấy người phụ nữ này nhìn chằm chằm mặt hắn ngẩn người với dáng vẻ bị mê hoặc, cái túi da vô dụng này mới có thể khiến hắn vui vẻ một chút.

Hắn vốn cho rằng người phụ nữ này sẽ kiên cường hừ hừ dứt khoát cự tuyệt.

Không nghĩ tới, Tuyên Vân Chi vừa nghe lời này của hắn, trong mắt lập lòe ánh sáng, ôm chặt lấy hắn, đôi mắt khẩn thiết

"Xin anh ó ~ "

Cô đang lo không biết nên đối phó Âu Dương Tông Bình thế nào, nhưng nếu Tư Vân Tà chịu ra tay giúp đỡ, chẳng phải sẽ dễ dàng hơn sao?

Nghĩ như vậy, càng dùng sức ôm chặt lấy eo của hắn.

Hành động này của cô, khiến hắn sững sò, sau đó cười ra tiếng, duỗi ra một ngón tay chọc chọc khuôn mặt non mềm của cô

"Xem ra Tuyên tiểu thư không hiểu khiêm tốn viết như thế nào."

Nàng chớp mặt, bộ dạng tự mãn

"Xem ra Tư tiên sinh định dạy một chút?"

Thanh âm thanh thúy mang theo mềm mại từng chút truyền vào trong tai của hắn.

Khiến ánh mắt của hắn biến đổi, nụ cười trên khuôn mặt của thay đổi.

"Tuyên tiểu thư đây là lạt mềm buộc chặt?"

Tuyên Vân Chi dương dương đắc ý cười lắc đầu,

"Dĩ nhiên không phải."

Nói xong, cô đột nhiên tới gần gò má của Tư Vân Tà, chu mỏ hôn một cái.

"Cái này gọi mỹ nhân kế."

Cô giống như một tiểu hồ ly, đối với việc hôn Tư Vân Tà và bị hắn hôn, Tuyên Vân Chi cảm thấy cái nào cũng đều giống như cô chiếm tiện nghi.

Có tiện nghi không chiếm, đồ khốn nạn.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com