ZingTruyen.Com

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

CHƯƠNG 112: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (58)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️

Thân thể Mộng Vũ Văn cứng đờ, cô ta biết Âu Dương Tông Bình không dễ lừa, tay nắm chặt lại ngẩng đầu trực tiếp cùng hắn đối mặt, nước mắt như mưa

"Nữ nhân kia thích Âu Dương, Âu Dương không thích cô ta, nên muốn dùng em làm lá chắn, em chỉ là muốn giúp hắn một chút, dù sao hắn là con của anh, cùng con của anh giữ gìn mối quan hệ, tóm lại là chuyện tốt."

Lời của cô ta rất chân thành, Âu Dương Tông Bình chăm chú nhìn chằm chằm cô ta

"Trừ chuyện đó ra, không còn gì khác?"

"Đương nhiên, hắn là con của anh, điểm giới hạn ấy em vẫn có."

Âu Dương Tông Bình nhìn chằm chằm cô thật lâu sau ánh mắt mới chậm rãi dời về phía nơi khác, hai tay đút trong túi

"Cô cùng nam nhân khác thân mật, chỉ cần không ở dưới mí mắt tôi, tôi có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nếu cô dám trêu chọc Mông nhi, tất cả mọi thứ cô có được, tôi đều hủy hết."

Thanh âm thâm trầm, mang theo quyết tuyệt.

Mộng Vũ Văn tiếng khóc càng lớn.

Cuối cùng Âu Dương Tông Bình thở dài, cúi người, đem Mộng Vũ Văn đỡ lên, ôm vào lòng an ủi, hai người cách rất xa, không thể nghe được họ nói gì.

Tư Vân Tà đối với việc người khác tình tứ với nhau không mấy hứng thú.

Đến mức hắn ở sau lưng Tuyên Vân Chi, lực chú ý tất cả đều dồn lên người cô gái này.

Mắt nhìn dáng vẻ tập trung của cô, ngoan ngoãn bị hắn ôm chặt trong ngực, trong đó lóe lên ý cười, khiến khuôn mặt tuấn mỹ vô song càng thêm yêu diễm.

Có lẽ nhìn cô đủ lâu, không nhịn được, cúi xuống cắn vào vành tai trắng nõn.

Cô cảm thấy có thứ gì đó lướt qua vành tai của mình, ấm áp còn mang theo tê dại lướt qua toàn thân.

Cô sợ tới mức quay đầu nhìn lại, đâu biết rằng người này còn hung hãn hơn nữa, hoàn toàn không quan tâm tới hoàn cảnh và địa điểm hiện tại.

Môi mỏng lạnh áp lên bờ môi đỏ mềm của cô.

Cô bị ép vào vách tường, giữa hai người không có chút khe hở, hắn đem cả thân hình nhỏ nhắn xinh xắn bao trọn trong ngực, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn.

Như thể cô gái này mãi mãi thuộc về hắn, mãi mãi không rời đi.

"Ưm ~ "

Cô bị hôn đến tê dại, mang đến cảm giác không thể nói thành lời.

Vừa mới bắt đầu cô còn khước từ, dù sao cũng chưa quên chính sự, chỉ là người này càng ngày càng dùng sức nắm chặt tay cô, cũng khiến cô càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Cuối cùng đắm chìm trong đó.

Đợi đến khi nụ hôn dài kết thúc, cô ghé vào trong ngực của hắn thở dốc, toàn thân mềm nhũn vô lực.

Hắn cũng vui vẻ ôm cô.

Ý cười thâm trầm từ sâu trong cổ họng truyền đến,

"Xem ra sau này phải luyện tập nhiều một chút."

Cô lười đôi co với người này, đợi đến khôi phục chút, nhớ tới chính sự, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện người vừa ở cuối hành lang đã rời đi.

Cô chớp chớp mắt, quay người nhìn về phía hắn

"Người đâu?"

Tư Vân Tà cười xấu xa, ra vẻ vô tội

"Người nào?"

"Chính là hai người mới đứng đằng kia."

Cô bắt gặp ánh mắt của Tư Vân Tà, liền biết người này đang trêu chọc cô.

Nhưng là hết lần này tới lần khác, không có biện pháp nào bắt bẻ hắn ta.

Vừa tức vừa bất đắc dĩ, đang muốn nhấc chân rời đi.

Lại bị người giữ chặt, đi không được.

Tuyên Vân Chi tức giận cười

"Anh đến cùng là muốn sao?"

Vốn phải là không kiên nhẫn, chỉ là ngữ khí của cô cũng chỉ có chút bất đắc dĩ, cũng không có ý tứ hận không thể gặp lại.

Hắn nhấc mắt, con ngươi hẹp dài thâm thúy cùng Tuyên Vân Chi đối mặt.

"Vì sao nhìn cô ta không vừa mắt?"

"Ừm?"

Cô sững sờ.

Tư Vân Tà con ngươi hẹp dài nheo lại, cúi người cùng với nàng đối mặt, vẻ lười biếng biến mất hầu như không còn, khí tức xâm lược yêu diễm tràn ngập chung quanh, lại khiến Tuyên Vân Chi hoảng hốt trong nháy mẳt.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com