ZingTruyen.Info

Edit Mau Xuyen He Thong Vai Ac Boss Lam Can Lieu

CHƯƠNG 111: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (57)

❄️ Edit: Bối tiểu yêu và Mây

❄️ Beta: Lười

🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢 ❄️ 🐢 🐢 🐢

Sai ở đâu?

Tuyên Vân Chi cau mày suy nghĩ, bên hông bị mạnh mẽ giam cầm, cô vô ý thức muốn đưa tay phản kích, nhưng là cảm nhận được hơi thở quen thuộc, động tác dừng lại.

Tuyên Vân Chi bị kéo vào vòng ôm ấm áp.

Người đàn ông cúi đầu nhìn người trong ngực, cổ họng truyền đến ý cười.

"Vật nhỏ, chơi vui không?"

Tuyên Vân Chi ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn mỹ vô song lọt vào tầm mắt cô.

Khóe môi cong cong, mang ra ý cười.

Đang muốn nói chuyện, khóe mắt liếc về hướng góc rẽ thấy Mộng Vũ Văn.

Lúc này mọi người ở đây đều đang bàn tán về Tư Đồ Mục, nên không có nhiều người để ý nơi này.

Mộng Vũ Văn xuất hiện ở chỗ này..., bên cạnh không phải là Âu Dương Mông, mà là một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, mang theo chiếc kính mắt mạ vàng, quanh thân là khí tức cấm dục của bậc bề trên.

Người đàn ông bộ dáng rất thâm thúy, nhìn kỹ sẽ thấy có vài nét rất giống Âu Dương Mông.

Hai người sóng vai đi tới, tại chỗ ngoặt sắp rẻ qua, Mộng Vũ Văn khoát tay người đàn ông, cử chỉ cực thân mật.

Tuyên Vân Chi linh quang lóe lên, cô lấy tay vỗ trán.

Chậc, làm sao lại quên mất người này.

Âu Dương Tông Bình.

Cha của Âu Dương Mông, người cầm quyền Âu Dương gia.

Hiện tại Âu Dương Mông còn chưa đủ cường đại, tất nhiên không đủ để trở thành trụ cột chống đỡ cho Mộng Vũ Văn.

Nhưng Âu Dương Tông Bình thì không như vậy.

Cô nhớ kỹ lúc mới đến, hệ thống có đề cập đến việc trong hậu cung của Mộng Vũ Văn, Âu Dương gia hai cha con này đều quỳ dưới váy Mộng Vũ Văn.

Cho đến khi Mộng Vũ Văn cùng Âu Dương Tông Bình biến mất khỏi tầm mắt Tuyên Vân Chi.

Cô nhấc chân muốn đi theo.

Lại bị Tư Vân Tà một tay nắm lấy.

"Tính đi đâu?"

Thanh âm tràn ngập mị lực chậm rãi vang lên.

Tuyên Vân Chi quay người lại, ý cười trong mắt phảng phất chứa tia sáng, trở tay kéo hắn đi theo,

"Em dẫn anh đi xem trò vui."

Vừa nói vừa kéo Tư Vân Tà đi về phía trước.

Tại một góc yên tĩnh, truyền đến một giọng nam thâm trầm

"Tay em duỗi ngược lại đủ dài, ngay cả người trong quân đội đều muốn chạm."

"Tông Bình tức giận rồi? Ai nha, người ta vẫn yêu anh nhất mà."

Mộng Vũ Văn nũng nịu ôm cánh tay Âu Dương Tông Bình.

Chẳng qua Mộng Vũ Văn cho là mình ăn chắc hắn, đến mức không có phát hiện cảm xúc nhanh chóng lóe lên trong mắt Âu Dương Tông Bình.

Vốn dĩ là người trang nghiêm tràn ngập khí chất cấm dục, đột nhiên thay đổi, nắm lấy cổ Mộng Vũ Văn, hung tợn bóp lấy

"Cô cùng con của tôi, là chuyện khi nào?"

Mộng Vũ Văn bị công kích bất ngờ, liền nhảy dựng lên, cả người giống như búp bê vải, bị người nắm trong tay, khuôn mặt tím xanh, không thở được,

"Tông, Tông Bình, buông tay, không thở nổi."

Âu Dương Tông Bình nhìn nữ nhân trong tay mình rồi ném trên mặt đất.

Cô nằm rạp trên mặt đất, dùng sức ho khan.

Đột nhiên nhỏ giọng khóc, vừa khóc, vừa lên án

"Tất cả đều không phải lỗi tại anh sao? Em bị người ta khi dễ cũng không dám nói nhiều một câu, Âu Dương thấy vậy liền đứng ra giúp em, anh thì hay rồi, chỉ biết phát cáu với em, chứ đã từng giúp em cái gì chưa?"

Âu Dương Tông Bình hai mắt nheo lại, mang theo dò xét

"Ý của cô là, cô cùng Mông nhi không liên quan gì đến nhau, chỉ là vì cô bị người khác bắt nạt nên mới tình chàng ý thiếp không coi ai ra gì?"

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info