ZingTruyen.Info

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG2] Chương 106

Boitieuyeu

CHƯƠNG 106: Siêu sao đại nhân, tránh xa một chút (52)

🐢 Edit: Bối tiểu yêu và Mây

🐢 Beta: Lười

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️

Không bao lâu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại rải rác mấy người.

Tư Vân Tà thân mật ôm Tuyên Vân Chi.

Đường Nhất đứng một bên không kiêu ngạo không tự ti, một bên khác là một hàng vệ sĩ, trên bàn dài bày biện hai mươi mấy chiếc nhẫn kim cương lớn.

Ở đối diện, Âu Dương Mông bảo vệ Mộng Vũ Văn ở trong ngực, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm túc.

Nhân viên đoàn phim kia đứng chính giữa khó xử hoảng hốt.

Tuyên Vân Chi chọn một trong những chiếc nhẫn ra khỏi hộp thưởng thức.

Ngữ khí nghe như tán gẫu

"Âu Dương tổng hôm nay dẫn người vô tội đến đây vu oan cho tôi, việc này nếu truyền ra, cũng không tốt lắm nhỉ?"

Âu Dương Mông bộ dáng thâm thúy, âm thanh cũng không còn chất vấn như lúc vào cửa, mà hòa hoãn rất nhiều

"Tuyên tiểu thư hiểu lầm, chúng tôi tới đây cũng chỉ để dò hỏi mà thôi."

Cô như hiểu rõ gật đầu, sau đó cười nâng cằm ý bảo nhân viên đoàn phim

"Vừa rồi vị 'nhân chứng' này nói tất cả đều do Mộng tiểu thư sai sử vu oan cho tôi, Mộng tiểu thư không có gì giải thích?"

Mộng Vũ Văn sắc mặt tái nhợt, hai mắt đẫm lệ mông lung nắm chặt cánh tay Âu Dương Mông, không nói lời nào dáng vẻ đáng thương câu lòng người.

Âu Dương Mông càng dùng sức ôm Mộng Vũ Văn, ngước mắt nhìn xem Tuyên Vân Chi

"Tôi nghĩ chắc có hiểu lầm."

Tuyên Vân Chi vuốt cái trán cười khẽ, vừa rồi còn chắc như đinh đóng cột là do cô trộm, quanh đi quẩn lại thành hiểu lầm.

Chậc,

Cô cười nhạo một tiếng

"Âu Dương tổng xem tôi là đồ ngu à?"

Tư Vân Tà đang ôm Tuyên Vân Chi, nhìn Tuyên Vân Chi cùng Âu Dương Mông có qua có lại, anh một câu tôi một câu, tâm tình mới tốt lên chút, không hiểu sao lại khó chịu.

Khuôn mặt điển trai mang theo ý cười uể oải, chậm rãi lên tiếng

"Âu Dương tiên sinh đã không chịu xin lỗi vậy cũng không còn gì để nói, chuyện này tôi sẽ tra kỹ càng, tự mình sẽ cho Âu Dương gia câu trả lời hợp lý."

Âu Dương Mông cau mày, ôm Mộng Vũ Văn càng chặt, đang muốn mở miệng nói cái gì, Tư Vân Tà đã hạ lệnh đuổi khách

"Đường Nhất, tiễn khách."

Quyết tuyệt không để cho bên kia có một cơ hội hòa hoãn giải thích.

"Bíp —— , hệ thống nhắc nhở, Thiên Đạo sủng nhi chỉ số may mắn 70, 69, 68, 67 mời ký chủ tiếp tục cố gắng."

Tuyên Vân Chi nghe trong đầu truyền đến âm thanh hệ thống, nhìn qua sắc mặt tái xanh cứng đờ của Âu Dương Mông, như có điều suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối, Mộng Vũ Văn tuyệt không chịu bất kỳ thiệt hại nào, nhưng mà căn cứ vào hệ thống nhắc nhở, Mộng Vũ Văn chỉ số may mắn lại đang giảm xuống.

Mộng Vũ Văn đầu cúi thấp sắc mặt tái nhợt, nhưng ngay khi ngẩng đầu trong mắt lại lóe lên một tia nham hiểm.

Lại là Tuyên Vân Chi, lại là tiện nhân này!

Cô ta sao còn chưa chết quách đi?

Rõ ràng mọi chuyện đều do Tuyên Vân Chi gây ra, rõ ràng cô ta đụng đến mình trước, nếu không phải vậy sao mình phải đích thân ra tay?

Một khi đã như vậy, cô ta nên giống như đám khốn kiếp trước đây, cầu xin sự thương hại, từ đây biến mất trước mắt mình.

Ương ngạnh chống cự làm gì?

Nghĩ có Tư Vân Tà làm chỗ dựa là có thể gối cao không lo, hay là cảm thấy... vũ khí cuối cùng của mình là Âu Dương Mông?

Trong lúc suy nghĩ, Mộng Vũ Văn rũ mắt che khuất sự khinh thường lóe lên trong mắt.

Tuyên Vân Chi tảng đá chướng mắt, sớm muộn cũng có một ngày sẽ bị giẫm dưới chân của mình!

Móng tay cắm vào trong thịt, trên mặt vẫn như cũ duy trì dáng vẻ đáng thương.

...........................

Tiệc sinh nhật của Tần La được thu xếp vào buổi tối.

---------------------oOo----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info