ZingTruyen.Com

[EDIT - Q1] MAU XUYÊN HỆ THỐNG: VAI ÁC BOSS, LÀM CÀN LIÊU

[TG1] Chương 5

Boitieuyeu

CHƯƠNG 5: Ám dạ BOSS, chậm một chút (3)

Edit: Bối tiểu yêu

❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️  

Đến lúc nhìn rõ diện mạo của hắn, Tuyên Vân Chi lại hít thở không thông.

Nên diễn tả diện mạo của người này như thế nào đây?

Cô làm trong giới gần mười mấy năm không biết gặp bao nhiêu loại người, cứ ngỡ dung mạo của nam chính đã là vô đối rồi, vậy mà khi nhìn người đàn ông này không phải một câu kinh diễm là có thể diễn tả hết cảm xúc lúc này.

Một thân tây trang màu bạc che đi thân hình cao lớn hoàn mỹ, ngũ quan tinh xảo góc cạnh rõ ràng không tìm ra được góc chết, đôi mắt phượng thâm thúy nâng lên bên trong toát ra vẻ hờ hững đến cực điểm.

Môi mỏng vẽ ra một đường cong lạnh lẽo, tiếng cười ma mị theo đó mà phát ra xen lẫn trong đó là sự nguy hiểm đẫm máu.

Nếu nhìn lâu một chút thì đều bị vẻ đẹp này mê hoặc, lại nói lúc này Tuyên Vân Chi đang nhìn thẳng vào mắt hắn tay cầm súng cứng đờ.

Người đàn ông nhìn thẳng vào mắt Tuyên Vân Chi, ánh mắt giống như một tên thợ săn đang hứng thú nhìn con mồi của mình nhảy nhót trước khi chết.

"Đương gia!"

"Tư đương gia!!"

"Dừng tay!"

Tiếng nói hỗn loạn không đồng nhất đồng thời vang lên.

Tuyên Vân Chi cắn chặt răng nỗ lực tìm tòi trong đống ký ức hỗn độn về danh tính của người đàn ông này.

Một loạt ký ức lướt qua, lão đại hắc bang, người nắm giữ vùng trời hắc đạo, âm trầm bí ẩn ...

Đột nhiên một cái tên xuất hiện trong đầu Tuyên Vân Chi, Tư Vân Tà.

Mỗi thế giới đều có một vai ác lớn nhất, mà vai ác lớn nhất ở đây chính là Tư gia đương gia này, chỉ là xuất hiện của vị này khá mờ nhạt.

Nếu không phải có quan hệ mập mờ với nữ chính Tưởng Tiểu Liên thì chắc Tư đương gia cũng không thích xuất hiện.

Bất quá theo cốt truyện thì đến cuối cùng hắn mới xuất hiện một chút sau đó liền die sao? Vì sao lại có mặt tại đây??

Nếu lúc trước chưa thấy được Tư Vân Tà, Tuyên Vân Chi cũng chả để ý. Cố tình hiện tại cô lại gặp được.

Thằng nhãi này mới đúng vì thiên đạo mà tồn tại đi??

Một con dã thú ẩn mình một cách hoàn mỹ ...

Chỉ dựa vào cái túi da bọc bên ngoài này cũng đủ làm cho người ta điên cuồng rồi.

Trong lòng không nhịn được mắng một câu, như thế mà người đàn ông này lại bại trong tay Nam Cung Vũ.

Ây, thật đáng tiếc.

Đại khái Nam Cung Vũ có thể thắng là bởi vì có chỉ số may mắn đến nghịch thiên là 99. Suy nghĩ nửa ngày, Tuyên Vân Chi cũng chỉ nghĩ tới có một lí do này mà nam chính mới dễ dàng đánh bại được vai ác lớn nhất Tư Vân Tà.

Bên cạnh thuộc hạ của hắn cũng rất khẩn trương, nhìn lại vị Tư đương gia lại nhàn nhã, không để tâm tới việc trên đầu mình đang có một khẩu súng chĩa vào.

Tuyên Vân Chi nhìn thẳng vào mắt hắn, có thể thấy được một tia khinh thường lướt qua.

Cô nhướng mày, ánh mắt chợt lóe, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên ý cười

"Tư đương gia, tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ, để giữ lại mạng cho mình đành phải uất ức ngài một chút rồi."

Tư Vân Tà nghe lời nói không biết trời cao đất dày của nữ nhân, ánh mắt đen lại.

"Cô biết tôi?"

Lời nói vừa dứt, hắn liền đổi tư thế tìm vị trí thoải mái, phong thái không xem ai ra gì, ánh mắt vẫn như cũ sâu kín nhìn cô.

"Đại danh hiển hách của Tư đương gia, sợ rằng trên thế giới này không ai không biết."

Hắn nhìn Tư Vân Tà không lên tiếng, Tuyên Vân Chi quyết định tốc chiến tốc thắng

"Tư đương gia tôi muốn sống, mà mạng sống của ngài cũng đang nằm trong tay tôi. Không phiền đương gia có thể chuẩn bị cho tôi một chiếc xe, kèm theo đó là hộ tống tôi an toàn ra khỏi nơi này."

Tuyên Vân Chi nhìn thẳng Tư Vân Tà, môi cong lên hàm chứa ý cười chậm rãi nêu ra điều kiện.

Đám thuộc hạ căng thẳng nhìn đương gia nhà mình, không thể tin rằng Tư Vân Tà lại gật đầu phối hợp. Trong lòng họ càng thêm chấn động.

"Đi chuẩn bị."

Tiếp nhận mệnh lệnh một thuộc hạ của hắn liền xoay người rời đi chuẩn bị.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm

"Các ngươi định làm gì, tránh ra cho ta. Đáng chết, cái đồ tiện nhân kia có biết ta đã bỏ ra 3000 vạn để mua mày không hả? Bất kể có chuyện gì cũng phải mang con tiện nhân kia ra đây cho ta!"

Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên.

Bởi vì cửa phòng không đóng nên trong phòng tất cả mọi người đều nghe rõ ràng.

Tuyên Vân Chi thiếu chút quên còn có lão háo sắc này.

"Đưa vào"

Tư Vân Tà lười biếng lên tiếng.

----------------------oOo----------------------

Edit:

Thương nhân bụng phệ: Các ngươi dám làm lơ ta?

Tư Vân Tà: Ngươi có ý kiến.

Thương nhân bụng phệ run rẩy ngồi ở góc tường ... cạy tường

Tuyên Vân Chi: .......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com