ZingTruyen.Com

|EDIT - HOÀN - MT| Trùm mãn cấp trọng sinh thành quái khóc sướt mướt - Y Thu

65. Cô bị lật xe ~~

Cutimap


Tinh hạch lạnh lẽo tan trong miệng, Thích Miên ra vẻ bình tĩnh cùng Giang Hành Chu đi xuống tầng ba.

Tầng ba ngầm tất cả đều là tuyết, những thây ma cánh tay ôm chặt nằm trên các tảng băng khổng lồ, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ở đó, ngũ quan nhu hòa, khóe môi như đang cười, giờ phút này thật an tĩnh như đang ngủ say.

Trên mặt đất ngoại trừ thi thể ở nhà xác còn chôn vài người, chỉ lộ đầu ra trên mặt tuyết. Chung quanh một hai người tuyết bị nhiễm đỏ, khí đã tuyệt, chỉ dư lại hô hấp mỏng manh.

Thích Miên trực tiếp giương đao chém về phía người phụ nữ.

Tuyết cuốn lên, ngăn trở công kích một lần lại một lần. Thi thể trên mặt đất lung lay bò dậy, hé miệng, giống như thi thể ở tầng hai phun ra dải băng màu trắng.

Bụi gai đen bảo hộ bên người Thích Miên, đập nát dải băng, đâm thủng thi thể. Thích Miên đến gần bên cạnh người phụ nữ, một đao đánh ra, trước mặt người phụ nữ bỗng nhiên kết ra một gai băng, đón đỡ công kích.

Gai băng đột nhiên quay ngược lại, cổ người phụ nữ đột nhiên duỗi dài ra, đầu tìm được gai băng, ngửi thật sâu: "Mày... rất thơm."

Người phụ nữ vẫn nhắm mắt như cũ, đôi môi đóng chặt, thanh âm truyền tới trong đầu hai người.

Dây leo đen quấn lấy Thích Miên kéo cô lui về phía sau, vết dây leo vẽ ra đường rãnh sâu trên mặt tuyết.

Thích Miên thở dốc dồn dập, vừa rồi vì để phá vỡ phòng ngự Hôn mê, cô đã tiêu hao phần lớn dị năng, cấp hai và cấp bốn chênh lệch như trời và đất.

"Vì sao, vì sao chỉ có một nửa con của ta?" Thây ma biến dị cấp bốn năng lực biểu hiện thật tốt, cổ dài chậm rãi lui về phía sau, biểu tình trước mặt lại không có chút biến hóa nào.

Tinh thể băng trong máu Thích Miên vô cùng kích động, giống như hưởng ứng lời triệu hoán của Hôn mê. Giang Hành Chu đồng dạng cũng nhíu mày.

Đầu Hôn mê thoáng chuyển hướng Giang Hành Chu, thanh âm truyền đến trong đầu họ càng thêm vui thích: "Thơm, mày càng...... thơm, tao muốn mày...... Tao muốn mày!"

Những khối băng nặng nề hình thành trên mặt tuyết, tràn nhanh về hướng bọn họ, đầu khối băng màu xanh tím tuyệt đẹp.

Bụi gai đen đột nhiên vươn dài ra phía trước, lại trong nháy mắt bị khối băng phá vỡ. Giang Hành Chu ôm Thích Miên trèo ngược lên phía trần nhà, phất tay phân giải khối băng.

"Hôn mê" được băng vây quanh, vô số tay băng nâng nó lên, nó nhanh chóng tới gần như tìm hơi thở của hai người, nhưng Giang Hành Chu phản ứng cực nhanh, vài lần né tránh được công kích của nó, đồng thời trúc đao và khối băng chạm vào nhau, băng vỡ nát văng ra khắp nơi.

Động tác Thích Miên đột nhiên chậm lại, làn da có áo lạnh bao bên ngoài toát ra từng giọt mồ hôi thật lớn, giống như vô số bò sát thật nhỏ bám trên tay.

Hàm răng cắn lại, Thích Miên theo bản năng nhìn thoáng qua Giang Hành Chu, Giang Hành Chu vẫn ôm lấy cô nhảy tới lui thật nhanh.

Thích Miên hít sâu một hơi, cố đè xuống cảm giác huyệt thái dương đang nhảy thình thịch, một khối băng màu xanh đột nhiên mọc ra phía sau lưng Giang Hành Chu. Thích Miên xoay người, một đao thọc xuyên khối băng, bàn tay run rẩy: "Cứ tiếp tục như vậy không phải là cách!"

Hôn mê đột nhiên dừng lại, người phụ nữ nôn nóng chuyển động trên mặt đất, hiển nhiên liên tục tấn công làm tiêu hao sức lực của nó. Đột nhiên cổ duỗi dài ra, đôi môi anh đào trong nháy mắt kéo dài ra tới lỗ tai, lộ ra một miệng đầy răng nhọn, dùng sức cắn đứt động mạch cổ một người trên mặt đất.

Người nọ không phát ra tiếng vang nào, môi người phụ nữ bao ở cổ anh ta, mút từng ngụm từng ngụm máu tươi.

Thích Miên nhân cơ hội chặt một đao, mở ra mặt băng cứng phía sau lưng người phụ nữ, trúc đao phá vỡ tầng tầng băng cho tới tầng dưới chót, băng lại nhanh chóng đông cứng lại, trúc đao bị đông lạnh, hơi lạnh còn lan tràn theo thân đao hướng tới chuôi đao.

Thích Miên quỳ gối ở trên mặt băng thở dốc, Giang Hành Chu duỗi tay muốn tới kéo cô, Thích Miên chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt màu đỏ tươi thẳng nhập tới đáy mắt Giang Hành Chu.

Sắc mặt Giang Hành Chu đột nhiên thay đổi, Thích Miên giơ tay lên hướng tới chỗ anh, kịch biến trong cơ thể bộc phát ra một sức mạnh cực đại, áp anh ra hướng ngoài cửa.

Tuyết đột nhiên bay lên, che lấp tầm mắt Giang Hành Chu. Thích Miên không áp lại được tinh thể băng bùng nổ trong cơ thể, ói ra một búng máu.

Máu kia tựa như châm lửa, một đường hòa tan tinh thể băng, nhuốm lên trên trúc đao. Trúc đao trong nháy mắt biến thành đao máu, đâm xuyên qua lớp băng.

Thây ma biến dị phát ra tiếng kêu sợ hãi, khuôn mặt bất động thoáng tách ra.

Thích Miên dẫn theo lửa thiêu nhảy tới, bóng tối phủ xuống không trung, cô để não mình tùy ý chìm vào trong bóng đêm.

Trong bóng tối lơ lửng những điểm trắng và xanh, Thích Miên vẫn không nhúc nhích, cả người đau đớn vì thăng cấp.

Điểm sáng chậm rãi biến ảo, phác họa thành đường cong một gương mặt gầy ốm, Thích Miên nhìn anh, mỉm cười vui vẻ.

Người câm nhỏ đi đến trước mặt cô, tay nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, sau đó tự nhiên dắt lấy tay cô đi về phía trước.

Sức anh không lớn, nhưng thân thể Thích Miên không tự chủ được mà đi theo, cô ngửa đầu nhìn ót anh.

Đời trước, tựa hồ cũng dắt tay nhau như vậy.

Hình như là bởi vì mất đi vua dị chủng thứ hai, khi đó toàn bộ dị chủng, thây ma đều điên cuồng tiến hóa, công kích các đại căn cứ.

Lúc ấy cô mới vừa đem anh về. Thích Miên khẩn cấp huấn luyện liên quân, mỗi ngày đều ở sân huấn luyện, vội đến sấp mặt.

Ban đầu anh sẽ ở nhà nấu cơm chờ, có khi chờ đến nằm bò ra ngủ. Cô không muốn anh chờ đến khuya, đành lấy cớ căn cứ có bữa ăn khuya, anh vì thế giận cô một thời gian, đi ngủ sớm, cái gì cũng không làm.

Thích Miên không biết làm thế nào, sợ đánh thức anh, mỗi đêm chỉ trộm uống nước cho đỡ đói, cảm khái trong nhà thêm người, ngược lại cái gì cũng không được thuận tiện.

Kết quả có một ngày, anh bưng một nồi canh chạy đến sân huấn luyện, ý đồ ganh đua cao thấp với đầu bếp ở đó.

Sau đó, anh phát hiện đầu bếp này không tồn tại.

Trong lòng Thích Miên đầy nhẹ nhõm, cảm thấy anh sẽ hiểu được mọi thứ là cô suy nghĩ cho anh, ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu, liền thấy người câm nhỏ... ủy khuất muốn khóc.

Kỳ thật anh không có biểu tình gì khác, nhưng Thích Miên nhìn đến khóe mắt hồng hồng, anh cúi đầu ôm nồi canh, ngồi xổm ở góc tường, nhất thời cảm thấy... anh ấy thật dễ thương.

Giây tiếp theo anh khoa tay múa chân: Em tình nguyện không ăn cơm, cũng không chịu ăn canh anh nấu?

Thích Miên: ???

Không phải, anh từ từ, vì sao anh lại ra được kết luận này, a lô?!

Thích Miên ngốc ra, người câm nhỏ xoay người muốn đi, bị Thích Miên vỗ tay đoạt nồi canh kia, ăn một hơi đến hết, đầu lưỡi còn bị phỏng, mặt anh lúc này mới hòa hoãn xuống.

Những người trên sân huấn luyện tràn đầy hâm mộ, Thích Miên có chút lâng lâng, bỗng nhiên có người gào một câu: "Trai lơ dựa vào phụ nữ mà sống", Thích Miên nhìn thấy ánh mắt anh lại một nữa ảm đạm xuống, trong lòng cảm thấy không sảng khoái chút nào.

Vì thế cô để chén canh xuống, nhảy lên sân huấn luyện, rất "thân thiện và tốt bụng" mà "bàn luận" với người kia đến chết khiếp.

Khi đi về, cô có thể cảm giác được người câm nhỏ rất vui vẻ, bởi vì anh chủ động nắm tay cô, một tay ôm nồi đi phía trước, bước chân thật dài, cô thì giống như bây giờ nhìn cái ót anh, không hiểu được vì sao anh lại cao hứng đến như vậy, thầm nghĩ tâm tình đàn ông mới là sâu như biển.

Suy nghĩ Thích Miên thoát ra khỏi hồi ức, cả người đau nhức đã giảm đi rất nhiều, người câm nhỏ đã dẫn cô đi một quãng đường rất dài trong bóng tối.

Thích Miên cười cong khóe miệng, dừng bước.

Người câm nhỏ quay đầu lại, nghi hoặc. Anh ấy vẫn là bộ dáng như cũ, nhưng cô đã không phải là người trước.

Mi mắt Thích Miên cong cong, khóe mắt bị xé rách rỉ máu ra, cô nâng tay sờ sờ đầu anh: "Thật xin lỗi."

Thích Miên cười, nhẹ giọng: "Em yêu người khác."

Ánh mắt người câm nhỏ như không hiểu cô đang nói gì, cho đến khi thấy Thích Miên quay đầu bước đi, lúc này mới nghĩ đến kéo tay cô.

Thích Miên né tránh, xoay người nhảy ra khỏi bóng tối.

Quanh thân trắng đen và máu đan chéo nhau, Giang Hành Chu cả người đầy máu, che chở cho cô đứng trên tảng băng, ánh mắt nhìn cô cực kỳ phẫn nộ.

Thích Miên coi như không nhìn thấy, miệng vết thương toàn thân bởi vì vừa thăng cấp nhanh chóng được chữa trị, cô nói: "Em có thể phá vỡ lớp băng, anh phân giải sườn bên phải của nó, tinh hạch nằm ở xương sườn bên phải."

Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng vang lớn cùng tiếng gọi của Tống Hoài Địch, lửa lớn đang dẫn xuống từ tầng một, bằng mắt thường có thể thấy Hôn mê đang bị hòa tan, biểu tình băng cứng của nó như vỡ ra.

Đốt ngón tay Giang Hành Chu ca ca run rẩy, Thích Miên tin tưởng nếu có thể, anh nhất định bóp chết cô đầu tiên. Thích Miên nhanh chóng quyết định chém xuống một đao, dị năng cấp ba nhanh chóng rót vào đao này, lớp băng dưới uy lực đao bị bể, cho tới khi thân hình Hôn mê lung lay chấn động.

Bụi gai quanh người Giang Hành Chu mãnh liệt phóng đi, men theo chỗ băng vỡ tràn vào phía trong, hai mắt Hôn mê chợt mở, đồng tử trắng như tuyết, ánh sáng xanh sắp bắn ra, bị Thích Miên dùng trúc đao xuyên thẳng vào mắt.

Hôn mê thảm bại, Giang Hành Chu hoàn toàn phân giải xương sườn đóng băng, rút ra tinh hạch trắng tinh.

Lớp băng ầm ầm sụp xuống, Giang Hành Chu nhìn thẳng Thích Miên, biểu tình vô cùng nguy hiểm. Thích Miên cầm lòng không đậu lui về phía sau một bước, giữa đám tiếng nổ vang, quyết đoán hít hít mũi, nũng nịu tiến về phía trước nhào vào trong ngực, ủy khuất ưm ưm ra tiếng: "Ô ô ô, Chu ca ca, Miên Miên sợ wá anh anh anh!"

Đao đã giơ lên Giang Hành Chu:...... Cỏ! (không phải là một loại thực vật)

Những người bị vùi lấp trong tuyết đúng là của quân đoàn hai, một trong ba người ký lục sinh mệnh đã dừng lại trong chiến đấu, là người bị Hôn mê cắn đứt động mạch cổ.

Cuối cùng tổng cộng tồn tại sáu người, trong đó hai người là nhà nghiên cứu bọn họ muốn cứu viện, và mẹ anh ta.

Đến khi thấy rõ mặt, Thích Miên mới hiểu được cứu viện lần này có ý nghĩa quan trọng cỡ nào.

Là người phụ trách chính viện nghiên cứu khoa học đời trước, giáo sư Lương, phát minh thuốc ngăn chặn cảm nhiễm, nghiên cứu chế tạo ra được thuốc chích chặn được 15% khả năng cảm nhiễm, là người khai sáng ra lý thuyết cảm nhiễm có thể ngăn chặn.

Thích Miên ngồi cạnh đống lửa trại, gặm bánh, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mẹ con kia.

Hai mẹ con giờ phút này ngồi ở đầu kia căn phòng, chia nhau túi cơm.

Hai người mẹ một miếng con một miếng, chậm rãi ăn, giữa chừng Lương Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của Thích Miên, hơi bất an rụt rụt nhìn mẹ mình, người mẹ vỗ vỗ vai anh trấn an.

Tầm mắt cô bỗng nhiên bị ngăn trở, Giang Hành Chu cầm theo một hộp lẩu tự nhiệt, ngồi xuống trước mặt.

Thích Miên vừa lúc gặm bánh khô gặm đến đau họng, nhìn thấy cái lẩu thì đôi mắt sáng rỡ lên, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lạnh của Giang Hành Chu thì súc súc cổ, trực giác khẳng định anh có thủ đoạn gì cố ý tra tấn mình.

Kết quả Giang Hành Chu cái gì cũng chưa nói, còn mở bao gói lẩu ra, pha nước, nấu cho nóng.

Không, anh ấy nhất định là sẽ ăn cho cô xem, để cô thấy được mà ăn không được, lấy chuyện này tra tấn cô, đồ tra nam!

Cho đến khi ăn lẩu vào trong miệng, Thích Miên vẫn còn phát ngốc, không thể tin được Giang Hành Chu cư nhiên không vì cô ăn vụng tinh hạch cấp ba, mạnh mẽ thăng cấp mà trách cứ, cô thật cảm động đến rơi nước mắt, cũng tự hiểu anh anh anh quả nhiên dùng lúc nào cũng tốt.

Giang Hành Chu không chút để ý mở miệng: "Lúc em thăng cấp thì thấy gì?"

Thích Miên chớp chớp mắt, cười cười cố ý chọc ghẹo: "Em thấy bạn trai cũ, anh ấy vẫn soái như trước."

"Phải không?" Giang Hành Chu cư nhiên không giận, nhàn nhạt nhìn về phía Thích Miên, ngữ khí ôn nhu, "Sau đó em nói với anh ta, em yêu người khác?"

"Phốc ——" Thích Miên sặc đến kinh thiên động địa.

......?!!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com