ZingTruyen.Com

Edit Mat The Trum Man Cap Trong Sinh Thanh Quai Khoc Suot Muot Y Thu


Phía trước tiến đến một chiếc xe Hummer cải tiến, toàn bộ xe được bọc thêm thép tấm bên ngoài, bánh xe to và cứng, có những hàng gai dựng lên bốn phía, có thể san bằng và chống trả khi gặp nhóm thây ma. Logo phía trước của xe Hummer đã bị bẻ gãy, thay vào đó là logo kim loại GM.

* Hummer là một dòng xe của hãng GM – General Motors

Vì xe hummer này đã cải tiến cho nên con đường thông thường sẽ trở thành khá chật chội cho nó, xe vận tải Bành Lăng Tân lái lại cũng là cỡ lớn hơn xe thường, hai chiếc xe ở đường huyện gặp nhau thì trở thành tiến thoái lưỡng nan.

Một cái đầu nhọn hoắc thò ra từ xe Hummer, giơ súng uy hiếp: "Quân đoàn đánh thuê Quang Minh đang di chuyển! Người nhàn rỗi tránh ra!"

Hắn lớn tiếng quát, Bành Lăng Tân tốt tính mở cửa sổ xe ra kêu: "Các người vừa mới ở lối vào, chúng tôi không dễ lui. Các người để chúng tôi chạy ra trước."

Phía sau Bành Lăng Tân còn có xe Thích Miên, hai chiếc xe đã đến cuối đường, mà xe Hummer vừa mới bắt đầu đi vào, hiển nhiên bọn họ lui lại thì thích hợp hơn.

Người trong xe nói với đầu nhọn gì đó, đầu nhọn gật gật đầu, nhắm khẩu súng thẳng vào chỗ Bành Lăng Tân lái xe: "Cút ngay! Chúng ta binh đoàn đánh thuê không bao giờ nhường đường! Đồ thứ mắt mù!"

Hắn cười trào trúng, đám người đối diện thế mà không biết tốt xấu, gặp được binh đoàn đánh thuê của họ mà dám không thoái nhượng.

Thai phụ ngồi ở ghế phụ kêu lên sợ hãi, Bành Lăng Tân nhíu mày, không vui chút nào, nhưng nghĩ tới một xe toàn lão nhược bệnh tàn, nếu nháo ra mâu thuẫn thì anh tuyệt đối không bảo vệ được, chỉ đành phải nuốt cục giận này xuống, muốn nhường đường, đồng thời cũng nhấn loa ý bảo xe buýt đằng sau cũng lui sang vỉa hè bên cạnh.

Kết quả đèn lùi vừa bật sáng, xung quanh xe hummer bỗng nhiên trào ra bụi gai đen thật lớn. Bụi gai trong nháy mắt xuyên qua cửa sổ xe, quật cả chiếc xe sang một bên!

Đường một lần nữa lại rộng rãi.

Bành Lăng Tân: ...... Tốt, không nghĩ tới em trai Giang lại táo bạo như vậy.

Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, thấy được Nút và con gà ở phía sau phiêu diêu theo chiều gió, không biết lại làm chuyện gì.

Anh lặng lẽ một lần nữa chuyển đầu, lái ngang qua chiếc xe hummer. Cửa xe hummer cũng bị bụi gai đen bọc lại thật chặt, giờ phút này bên trong không ngừng đá đá, lộ ra được một lỗ hổng, hiển nhiên bên trong có dị năng giả lực lượng muốn dùng bạo lực để phá ra, sau đó bị bụi gai đen ấn về với sức mạnh hơn cả trăm lần, ấn tới nỗi xe hummer kêu răng rắc, hằn lên vết sâu này tới vết khác.

Lương Đống nhìn về phía Giang Hành Chu, giọng điệu có chút hư thoát: "Họ là binh đoàn đánh thuê Quang Minh, có không ít cao thủ..."

Giang Hành Chu lạnh giọng: "Lái."

Một chữ lạnh băng, Lương Đống không thể giải thích được mà trở nên vô cùng tự tin, sống lưng thẳng lên, đạp ga chạy đuổi theo xe vận tải đằng trước. Thích Miên nhịn không được chỉ vào chiếc xe kia: "Chỉ như thế?"

Người bên trong hummer đã thử lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa ra tới.

Là các người quá mạnh.

Lương Đống yên lặng thầm nhủ.

Đúng lúc này, xe hummer bỗng nhiên hòa tan, ngay cả bụi gai đen cũng bị tan rã hơn một nửa. Ánh mắt Giang Hành Chu lúc này mới liếc qua, thấy được nơi đó có một người kéo ba người phá vây ra, thần sắc chật vật trốn tránh vài con thây ma và dị chủng lang thang tới, vọt vào tòa nhà bên cạnh.

Một người trẻ tuổi nhìn theo họ, phẫn nộ rít gào: "Tao sẽ không bỏ qua cho tụi bây!"

Lương Đống lập tức nâng cửa sổ xe lên, lông mày nhíu lại: "Không xong, là Viên Minh Quyền."

Thích Miên: "Viên Minh Quyền là ai?"

"Đoàn trưởng binh đoàn Quang Minh tên Viên Quang Quyền, là dị năng giả bậc nhất ở căn cứ Trường Nam, Viên Minh Quyền này là em trai ông ta, hành sự vô lại bá đạo, những đoàn cùng hắn ra ngoài làm nhiệm vụ đều ăn mệt, nhưng vì đoàn của họ nhiều cao thủ cho nên ai giận cũng không dám nói gì."

Lương Đống nói tiếp, "Hắn cực kỳ coi trọng mặt mũi, mọi việc có thù tất báo, thủ đoạn hạ lưu. Không biết hắn có thấy mặt chúng ta không, nếu thấy, chúng ta đến Trường Nam khẳng định sẽ bị hắn trả thù."

Thích Miên híp híp mắt, từ cửa sổ sau xe nhìn lại, mấy người kia đã trốn vào nhà dân, cách cửa sổ cũng có thể nhìn đến được ánh mắt âm độc của đối phương, Thích Miên nghiến răng một chút.

"Nhưng mà có điểm kỳ quái." Lương Đống lại nói, "Dị năng Viên Minh Quyền cũng không mạnh, hắn bảo thủ, tự phụ lại sợ chết, vì sao sẽ chủ động ra bên ngoài?"

"Vừa rồi người kéo bọn họ ra có dị năng là ăn mòn, xem tình huống nó ăn mòn bụi gai thì hắn hẳn là ở đỉnh cấp một." Thích Miên quay đầu nhìn về phía bên kia, "Có cao thủ bảo hộ, có lẽ cảm thấy chính mình có thể làm đủ thứ."

"Đỉnh cấp một à, thật là rất mạnh." Giọng Lương Đống đầy khao khát, lại chợt nghĩ tới mấy người trên xe không biết là tới cấp mấy, anh ngậm miệng lại.

Trong lúc họ tiếp tục lái xe đi đến Trường Nam, mấy người trốn trong căn nhà kia nổi trận lôi đình. Người đàn ông trẻ tuổi rống giận: "Giết chết bọn chúng! Tao muốn bọn chúng phải trả giá, không thể để bọn chúng tưởng rằng binh đoàn Quang Minh là dễ chọc!"

Người mặt trắng cao gầy ra vẻ nghiêm trọng: "Người dùng bụi gai đen kia rất mạnh, chúng ta bốn người phá xe lâu như vậy mới ra tới, dị năng hệ mộc của hắn tuyệt đối không yếu hơn tôi, thậm chí rất có khả năng đã thăng cấp."

Người đàn ông trẻ tuổi nghe được thì kinh ngạc, đàn em đầu nhím vội nói: "Mạnh thế nào cũng làm sao mạnh bằng lão đại chứ?"

Mặt trắng cao gầy so sánh bụi gai đen và dị năng của Viên Quang Quyền, ngữ khí thả lỏng một chút: "Đúng vậy."

Đầu nhím lại nói với người trẻ tuổi: "Minh ca đừng lo, bọn họ đi theo hướng này khẳng định là đi Trường Nam, căn cứ Trường Nam là địa bàn của chúng ta, ngay cả nếu chúng ta không thu thập được bọn chúng vẫn còn lão đại ở đó! Nói nữa, ngay cả cái tên bụi gai kia lợi hại đi chăng nữa, hắn còn có thể thời thời khắc khắc bảo vệ người bên cạnh hay sao? Em thấy được, hai chiếc xe kia ngồi đầy người, không thể nào tất cả đều có dị năng, cho bọn chúng ăn chút đau khổ còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?"

Viên Minh Quyền chấp nhận gật đầu, mặt trắng cao gầy sắc mặt cũng đẹp hơn một ít: "Chúng ta đi tìm một chiếc xe khác, đi xuyên qua đến Lĩnh Nam tìm người sẽ không dễ dàng."

Viên Minh Quyền cười nhạo: "Ai nói chúng ta sẽ đi Lĩnh Nam?"

Mặt trắng cao gầy sửng sốt: "Tiếp nhiệm vụ không phải làm đi Lĩnh Nam tìm người sao? Đó là nhiệm vụ tiền thuê cực cao, chẳng lẽ anh ngay từ đầu đã không định đi?"

"Đương nhiên." Viên Minh Quyền cười lạnh trả lời, "Sau khi bị cảm nhiễm đã là chuyện cửu tử nhất sinh, còn rơi từ trên phi cơ xuống rừng rậm, ai con mẹ nó còn khả năng sống sót? Bằng không anh cho rằng tôi dư thời gian sao, hơn mười ngày mới tới đây là vì lý do gì? Đến đây cũng xem như không khác gì, vòng một vòng trở về báo cáo, giao kết quả, đó chính là kiếm không không được cả một trăm tích phân."

Mặt trắng cao gầy có chút chần chờ: "Đại sảnh thuê đoàn là có xét duyệt, có thể giấu qua sao?"

"À, anh yên tâm, tôi có chuẩn bị." Viên Minh Quyền khinh thường nói, "Ngay cả nếu họ thật phát hiện ra không đúng, có anh tôi ở đó, bọn họ dám nói gì? Toàn bộ an toàn của căn cứ Trường Nam nằm trong tay anh tôi, bọn họ dám nghi ngờ à, xem có mệnh hay không đã!"

Mấy tiểu đệ lại tiếp tục nịnh bợ, mặt trắng cao gầy lại không chất vấn nữa, gật đầu.

Càng đi tới ngoại thành căn cứ, tình hình giao thông càng tốt, không cần dị năng Bành Lăng Tân mở đường nữa, thỉnh thoảng cũng thấy được ven đường có xe khá hoàn hảo dừng lại, nhìn ra được có người cũng muốn đi tới căn cứ.

Trước khi trời chạng vạng, họ tới ngoại thành căn cứ Trường Nam, từ xa đã có thể thấy tường cao chót vót. Có vài chiếc xe phía trước, trước hết đi qua một vòng lưới sắt thô có quân nhân mặc quần áo xanh lục canh giữ hai bên, dùng đao dài dọn dẹp đám thây ma tới gần.

Lưới sắt mở ra, bọn họ thuận lợi tiến vào trong, càng tới gần tường cao, lều trại và xe càng nhiều, hơn nữa mỗi chiếc xe và lều được quây bằng lưới sắt thô, là khu vực cách ly độc lập, hai chiếc xe của Thích Miên được chỉ đường tới một khoảng đất trống lớn.

Bốn phía đi tới lui không ít bảo vệ, có quân nhân, cũng có người mang theo các loại huy chương trước ngực, đi tuần tra qua lại, Lương Đống giải thích những người đó là đoàn đánh thuê.

Dẫn đường bọn họ dừng xe là một quân nhân gầy ốm, trời sinh một gương mặt trẻ con: "Vừa tới đều phải cách ly bên ngoài ba ngày, các người xuống dưới kiểm tra, xe mở ra."

Bành Lăng Tân làm theo, người trong xe tất cả xuống dưới, mấy người quân nhân thấy một đám người xuống xe toàn lão nhược bệnh tàn, kinh ngạc đến há hốc miệng, lại thấy chiếc xe bus trường học đằng sau, lục tục đi ra là một đống củ cải nhỏ, còn thêm con gà.

Mấy người lính không khỏi nhìn nhau, đoàn xe này có đầy đủ ngũ độc, cũng chỉ có ba người đàn ông nhìn qua có sức chiến đấu, lại không nghĩ tới có thể hộ tống nhiều người yếu ớt như vậy xuyên qua đám thây ma dị chủng mà tới Trường Nam này.

Lều di động được dịch chuyển tới, phân ra nam nữ, kiểm tra không có vết thương, những người khác đều không có vấn đề gì, ngoại trừ Lương Đống và Phạm Hoài trên người còn chút nghi vấn. Cuối cùng hai người bị đơn độc đưa vào một phòng đơn có lưới sắt cách ly, cũng ở ngay sát bên.

Mặt trẻ con cho mỗi người một vòng tay đeo lên cổ tay, lại sơn lên đầu xe ngày hôm nay, đăng ký xong tên họ thì đồng loạt rời đi. Chiếc xe đi ngay sát phía sau được bố trí ngay chỗ bên cạnh, trong xe chỉ còn một cặp lớn tuổi, nhìn thật tiều tụy, mặt trẻ con nhìn thấy hai người quần áo mỏng manh, còn ôm hai cái áo khoác đến cho bọn họ chống lạnh, cũng giải thích quần áo có thể cho thuê trước ba ngày, sau này tiến vào căn cứ kiếm tích phân để trả lại.

Thích Miên giương mắt nhìn Bành Lăng Tân: "Căn cứ Trường Nam phát triển không tồi, hệ thống tích phân tương đối hoàn chỉnh, các người nếu cảm thấy thích hợp có thể lưu lại chỗ này, thành phố Ngọc Xuân không chắc tốt bằng nơi đây."

Bành Lăng Tân nhìn về hướng cổng đến, bên kia còn xe lục tục tiến vào, anh trầm mặc thật lâu mới nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Xe tiến vào hơn phân nửa đều là bảng hiệu thành phố Ngọc Xuân. Nếu ở Ngọc Xuân đã thành lập được căn cứ có đủ sức chống cự, không có khả năng có quá nhiều đào vong tới đây như vậy.

Lều trại chung quanh tình huống đều không tốt lắm, đám Thích Miên cũng không muốn kéo thù hận, một đám người vây lại phân bánh ra ăn. Chiều dần dần tối, lưới sắt đã đóng, ban đêm không cho thêm xe vào.

Mặt trẻ con và đồng đội ôm súng tuần tra qua lại, mặt trẻ con thần sắc lo âu: "Ba ngày này nhiều xe tới như vậy, muốn lọt vào cái gì cũng thật không biết được."

Đồng đội đi theo nói: "Phải cảnh giác hơn một chút, lần trước khu cách ly xảy ra chuyện, chính là......"

Anh ta chưa nói hết, hai người cùng im lặng, hiển nhiên đồng thời nghĩ đến cảnh tượng máu me lần đó.

Mặt trẻ con an ủi: "Không sao đâu, tôi nhìn qua, mấy nhóm người này có không ít dị năng giả, thấy hai chiếc xe lớn kia không? Mới tiến vào hôm nay, có thể bảo hộ nhiều người như vậy đi đến tới đây, mấy người đàn ông kia khẳng định có chút tài năng."

Bên cạnh bỗng nhiên có người cười nhạo, người nọ trên ngực có cài một huy chương GM màu bạc tự chế, hiển nhiên vô cùng tự hào với công việc mình có.

* Quang Minh <GuāngMíng>: binh đoàn này lấy logo chữ GM làm biểu tượng cho mình.

Hắn trào phúng: "Làm chỗ này an toàn lâu như vậy đều trở thành nhu nhược hết hay sao? Còn tham gia quân ngũ! Cũng may không phải trông cậy vào các người bảo vệ quốc gia! Túng cái rắm, hôm nay có binh đoàn Quang Minh chúng ta ở đây, lão đại còn tự mình lại đây giúp các người, các người nằm ngủ ngon cũng được! Ha ha!"

Mấy người bên cạnh hắn cùng nhau cười vang lên.

Đồng đội của mặt trẻ con cả giận: "Anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com